Trăng Ngả Về Tây (Trăng Hướng Phương Tây)

Chương 44:




Cổng sau của trường trung học số 8 có rất nhiều thức ăn ngon, rất nhiều học sinh thích ăn cơm trưa ở nhà ăn, cơm tối thì ăn ở cổng sau. Trần Hề không quá để tâm đến việc ăn uống, lấp đầy bụng duy trì sự hoạt động bình thường của não bộ là mục đích chính để cô ăn uống, cho nên số lần cô đến đây rất ít.
Bạch Chỉ thì là khách quen của các quán ăn phía sau trường học, các quán ăn ngon trên con phố này hầu như cô ấy đều đã từng đến, hôm nay vốn dĩ cô ấy muốn mời mọi người ăn đồ nướng, nhưng cô ấy đặt chỗ trễ quá, nên tiệm thịt nướng làm ăn phát đạt vào thời điểm này đã chật kín chỗ, cô ấy quyết định lựa chọn phương án tốt nhất đó chính là quán ăn kiểu Trung.
Họ ngồi một bàn tám người, trong số năm nam sinh ngoại trừ Giả Xuân với sức ăn bình thường, thì Phan Đại Châu và Phương Nhạc mỗi lần ăn đều chất đống dĩa thành một chồng lớn, trong phòng ăn ở phía nam dĩa đều rất ít, Bạch Chỉ chọn mười hai món, còn sợ lát nữa không đủ ăn. Lấy thực đơn giao cho nhân viên phục vụ, Bạch Chỉ nói: "Không đủ thì kêu nữa, cũng đừng khách sáo với tớ nhé."
Mọi người nói được rồi được rồi.
Thức ăn được mang lên rất nhanh, trước tiên Trần Hề lấy thêm cho mình một bát cơm trắng, chén nhỏ không lớn bằng lòng bàn tay, chắc là lùa mấy cái là xong ngay.
Bạch Chỉ hỏi cô: "Lúc tớ gửi tin nhắn trong nhóm có phải cậu lại đang giải đề không hả? Mọi người trong nhóm đều trả lời lại tớ, cậu, tớ còn phải gọi điện cho cậu nữa đó."
Trần Hề gật đầu: "Điện thoại của tớ để chế độ rung."
Bạch Chỉ uống: "Mới vừa thi giữa kỳ xong chưa bao lâu, cậu có cần phải liều mạng thế không hả."
Giả Xuân chen miệng vào nói: "Nhưng cũng sắp đến thi cuối kỳ rồi."
Trần Hề nhanh mồm nhanh miệng nói: "Đúng đấy, cũng sắp đến thi cuối kỳ rồi đấy."
"..."
Lâu Minh Lý nhìn Bạch Chỉ nói: "Thấy chưa, tôi ngồi cùng bàn với Giả Xuân, ngày nào cũng đều chịu sự kích thích của cậu ấy đó."
"Các cậu thế là không được rồi." Phan Đại Châu miệng đầy dầu mỡ nói: "Ít nhiều gì cũng phải chừa cho lớp bình thường chúng tôi chút không gian sinh tồn nữa chứ."
Thẩm Nam Hạo nói: "Yên tâm đi, tôi chừa lại cho mấy cậu này, hôm nay tôi ở ngoài quán net chơi đến tận trưa đấy."
Phan Đại Châu: "Cậu chơi trò gì thế?"
Thẩm Nam Hạo nói tên trò chơi, Phan Đại Châu nói: "Lần sau nhớ rủ tôi với Phương Nhạc đó, chúng ta cùng một khối mà."
Phương Nhạc là kiểu có cũng được không có cũng được, anh nhìn Trần Hề ăn hết sạch chén cơm, hỏi cô: "Có muốn ăn thêm cơm không?"
Trần Hề nói: "Muốn."
Hai người gọi hai phần cơm lớn, cũng đựng trong chén sứ lớn, chén sứ này cách khá xa, tay Phương Nhạc dài, anh cầm lấy chén của Trần Hề thay cô xới thêm một chén.
Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý bắt đầu thảo luận về cuộc thi liên hoan phim vi mô nhỏ trên internet, bọn họ nghiện làm phim, rất muốn tham gia.
Trần Hề nhận lấy chén cơm Phương Nhạc đưa đến, hỏi Bạch Chỉ: "Khi nào các cậu rảnh thế?"
Bạch Chỉ nói: "Thời gian cậu học tập chính là thời gian tụi tớ làm phim."
Có thể so sánh với học tập, xem ra đối với hai người chuyện này rất quan trọng, Trần Hề vươn tay lấy nước chanh bên cạnh: "Thế tớ phải chúc các cậu thuận lợi đoạt giải rồi."
Mặc dù bát tự vẫn chưa được viết, nhưng Bạch Chỉ và Lâu Minh Lý đã đồng thanh nói: "Mượn lời chúc tốt lành của cậu!"
Bên kia Trương Tiểu Hạ vẫn luôn trả lời tin nhắn của hội chị em, cô ấy nhỏ giọng hỏi Phan Đại Châu: "Cậu biết tình huống gần đây của Liêu Tri Thời không thế?"
Phan Đại Châu đến trễ, không thể ngồi cạnh Phương Nhạc, nên cậu ngồi cạnh Trương Tiểu Hạ, nghe thế nói: "Liêu Tri Thời? Cậu ta thì có tình huống gì chứ?"
Trương Tiểu Hạ nói: "Tôi thấy gần đây không có nữ sinh nào xuất hiện cạnh cậu ta cả."
Phan Đại Châu kiểm tra lại ký ức nói: "Hình như đúng thật."
Trương Tiểu Hạ: "Cho nên đó chính là tình huống lớn nhất đấy."
Phan Đại Châu liếc mắt nhìn điện thoại di động của Trương Tiểu Hạ: "Nữ sinh các cậu suốt ngày thảo luận cái này trong QQ đó hả?"
"Đúng thế, ai kêu tôi và Phương Nhạc cùng Liêu Tri Thời cùng trường chứ, bây giờ tôi chính là trạm tình báo đó."
Phan Đại Châu nắm bắt ý chính: "Mọi người còn thảo luận về Phương Nhạc sao?"
Trương Tiểu Hạ nói: "Gần đây thảo luận rất ít, con người của Phương Nhạc quả thật chẳng có đề tài gì để nói, chúng tôi ngoại trừ khen cậu ấy đẹp trai, cũng chẳng tìm được tin tức gì của cậu ta nữa."
Trong lòng Phan Đại Châu thầm nghĩ đây là trạm tình báo đó hả? Cuối cùng ở chỗ cô ấy có bao nhiêu tin tức thế, thật chẳng có chút tinh thần nhiều chuyện gì cả. Phan Đại Châu thật sự muốn để Trương Tiểu Hạ đi học, đáng tiếc cậu chỉ có thể chịu đựng, cậu ngắm nhìn tứ phía, những người này chẳng có ai có tiếng nói chung với cậu cả.
Phan Đại Châu lại tỉnh bơ nhìn người đang ngồi cách cậu hai chỗ kia, khoảng thời gian này cậu quan sát rất kỹ thấy Phương Nhạc đối xử với Hề Hề rất lạnh nhạt, sao hôm nay Phương Nhạc lại lấy chén cho Trần Hề, lại còn xới thêm cơm nữa?
Bây giờ Phan Đại Châu rất chắc chắn rằng trước đó mình đã bỏ lỡ mất tin tức quan trọng gì rồi, nhưng cho dù cậu có quay tơ bóc kén thế nào cũng không có cách nào điền vào khoảng trống này được, thậm chí cậu không nhìn ra được tình hình Trần Hề là như thế nào, giống như chỉ có Phương Nhạc trở nên lạ thường, Trần Hề vẫn cứ như thường việc nên làm thì vẫn làm, vô cùng bình tĩnh, chỉ là một phần tử tích cực học tập bình thường thôi.
Sau khi ăn xong bữa ăn này, Phương Nhạc giống như đã trở về dáng vẻ trước đó.
Ở nhà, Trần Hề học được phân nửa thì thấy đói bụng, cô đi xuống bếp lấy đồ nấu ăn, Phương Nhạc nghe thấy tiếng máy hút khói được bật, đi đến hỏi cô: "Đang nấu gì thế?"
"Sủi cảo, anh ăn không?" Trong nồi vẫn còn đang nấu nước, Trần Hề vừa cầm hộp sủi cảo từ trong tủ lạnh ra.
Phương Nhạc nhớ lần trước ở nhà đã gói hai nhân là nhân thịt và ngô tôm: "Tôi muốn ăn sủi cảo nhân thịt."
"Được." Sủi cảo nào cũng trông rất giống nhau, khi xuống nồi thì chẳng phân biệt được cái nào ra cái nào, Trần Hề lười chia nồi nấu, cô lại cầm hộp sủi cảo nhân thịt ra.
Lúc này Phương Nhạc mới nhìn ra khi nãy Trần Hề muốn ăn nhân ngô tôm, anh cản lại nói: "Hay là lấy nhân ngô tôm đi."
Trần Hề không vội bỏ vào nồi hỏi: "Anh chắc chắn muốn ăn chứ?"
"Ngô tôm."
Thế là hai người đã ăn một bữa sủi cảo nhân ngô tôm.
Lúc bắt xe buýt vào buổi sáng, khoang xe chật ních như cá mòi, hai người lên xe từ cửa trước, Phương Nhạc đi trước mở đường, Trần Hề đi theo sát phía sau anh, sau khi đứng vững thì nhường một chỗ cho cô, Trần Hề vươn tay nắm lấy tay cầm hỏi: "Hôm nay có phải người cực kỳ nhiều không?"
Phương Nhạc nói: "Vừa nãy tôi có nghe bọn họ nói, chiếc xe ở trạm phía sau bị hư rồi, nên chiếc xe này của chúng ta nhận người của hai chuyến."
"Chẳng trách."
Hai người đứng trong buồng xe kín gió nói chuyện.
Tối đến Trần Hề muốn dùng máy tính, Phương Mạt không có ở nhà, Trần Hề gõ cửa phòng Phương Nhạc muốn mượn máy in của anh đấy mấy đề, có một vài đề cực kỳ khó, Phương Nhạc nhìn thấy, cầm bút lên thảo luận với Trần Hề.
Cuộc sống học tập của Phương Nhạc vẫn như thường ngày, nhưng trong phòng tập thể dục, phần lớn thời gian lòng của Phương Nhạc vẫn không bình tĩnh, có lúc anh chơi bóng quá sức, khi chơi xong người anh như trái bóng xì hơi, có lúc chơi thì như qua loa lấy lệ, tay như bị đánh gãy, ngay cả khung bóng rổ cũng chẳng thể đụng vào được.
Đại Tráng nhìn thấy mọi thứ, gần đây cậu ấy mới chia tay với bạn gái, bạn gái nói cậu ấy là học sinh thể dục thì không đáng tin, Đại Tráng cũng không thể giải thích được, cậu ấy cảm giác cậu ấy và Phương Nhạc là anh em cùng khổ, Đại Tráng bất lực ngồi vào ghế, than thở với anh: "Thất tình thật sự giống như người chết vậy."
Phương Nhạc như không nghe thấy gì.
Tối hôm đó, trong phòng khách đang xem phim, người phụ nữ trong phim nói: "Anh nhờ tôi nói chuyện này với anh ấy, nhưng một khi lời đã nói ra, chỉ sợ cuối cùng sẽ khó thu lại được."
Bạn người phụ nữ hỏi: "Thế cậu cứ tiếp tục ngu ngốc thế sao?"
Người phụ nữ nói: "Thật ra trong lòng tớ và anh ấy đều biết điều này, nhưng cả hai đều không nói gì với nhau cả. A Liên này, có đôi khi chúng ta sống nên ngu ngốc một chút, có thể giữ vẻ mặt dịu dàng, chọc thủng ô cửa giấy đó chưa chắc là chuyện tốt đâu."
Phương Mạt nằm trên ghế sofa, trong miệng nhai khoai tây chiên, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép nói: "Chuyện này thú vị lắm sao?"
Phương Nhạc tìm thấy một vài cục pin AA mà anh ấy cần từ trong ngăn kéo bàn, đưa cho Trần Hề rồi quay trở về lầu hai.
Trần Hề đang ngồi ở cuối ghế sofa, đang ăn cam và cùng Phương Mạt xem bộ phim tình cảm gia đình này, Phương Mạt hỏi Trần Hề: "Đúng rồi Hề Hề này, đợt nghỉ đông này em có về quê không?"
Chuyện này Trần Hề đã nghĩ xong lâu rồi: "Không về ạ." Cô nói.
"Có phải em lại phải học bù không? Thảm thật đấy."
Năm nay trường trung học và tiểu học ở Hà Xuyên thống nhất cho nghỉ 25 ngày, khi Trần Hề và Phương Nhạc đến thì kỳ nghỉ tự nhiên giảm đi phân nửa. Trần Hề chỉ quay trở về vào lúc nghỉ hè, đến bây giờ chỉ mới có nửa năm, mùa xuân lại ngắn, chi phí đi lại cũng không rẻ, kế hoạch của Trần Hề cho kỳ nghỉ đông này lại sẽ đi dạy kèm tại nhà, chờ nghỉ hè lần sau cô lại về nhà.
Sau khi ông chủ Phương biết chuyện thì nói ngay trên bàn ăn: "Nếu nghỉ đông này mấy con đã có sắp xếp rồi, thì ba cũng sẽ thu xếp công việc của mình."
Phương Mạt hỏi: "Ba có chuyện gì sao?"
Ông chủ Phương vui vẻ nói: "Ba và mẹ mấy đứa muốn đi du lịch."
Phương Mạt nghe thấy thế thì hỏi: "Đi đâu thế ạ, trong nước hay ngoài nước? Lần này chúng ta đi Hải Nam đi."
Ông chủ Phương nhìn con gái mình như nhìn đứa ngốc nói: "Ba nói là đi với mẹ mấy đứa, không mang theo con."
Phương Mạt ngẩn người: "Sao lại không đưa con theo?"
"Ba và mẹ con là thế giới của hai người, đưa con theo làm bóng đèn hả? Sao con lại chẳng để ba mẹ yên tâm thế hả." Ông chủ Phương nói: "Chẳng phải mấy đứa đã có sắp xếp hết rồi sao?"
"Con thì có sắp xếp gì chứ?"
"Học kỳ sau con phải thi đại học rồi, nghỉ đông cuối cùng này con cố gắng học tập cho ba đi!" Ông chủ Phương nghiêm túc nói một câu cực kỳ độc ác.
Đáng tiếc là Phương Mạt bị bỏ lại ở nhà, và cũng không học tập chăm chỉ, bởi vì ngay khi ông chủ Phương đưa vợ đi tận hưởng thế giới của hai người, thì Phương Mạt đột nhiên bị đau bụng nôn mửa, được Trần Hề và Phương Nhạc mau chóng đưa đến bệnh viện.
Đó là vào sáng sớm, Trần Hề chạy đến dưới lầu chờ taxi, Phương Nhạc lấy hết tiền mặt từ trong ngăn kéo của bà nội đi hết, ba người chạy đến bệnh viện phụ thuộc số 2, sau khi lấy số khám bệnh thì xác định Phương Mạt bị viêm ruột thừa cấp, mà Phương Mạt vẫn còn may, chiều đến là có thể sắp xếp cho cô ấy phẫu thuật luôn.
Là viêm ruột thừa nhẹ, Trần Hề và Phương Nhạc thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới có tâm trạng gọi cho ông chủ Phương và bà nội Phương.
Bà nội Phương cũng không ở thành phố Hà Xuyên, em gái bà đã kết hôn ở tỉnh khác, hai năm nay bà ấy không có thời gian đi đi lại lại, năm nay ăn tết, bà ngoại Phương cực kỳ nhớ em gái, nên bác gái Phương đã đưa bà đến tỉnh ngoài thăm người thân.
Bà nội Phương gấp gáp nói: "Bà trở về nhé, ba mẹ tụi con đều không có ở đó."
"Bà trở về cũng không kịp nhìn Phương Mạt phẫu thuật." Trần Hề nói: "Phẫu thuật viêm ruột thừa cũng không phải chuyện lớn, tụi cháu tìm cậu rồi, chờ lát nữa sẽ chạy đến để ký tên, bà cứ yên tâm nha, chờ Phương Mạt phẫu thuật xong rồi chúng cháu lại nói kết quả với bà."
Sự trấn an của Trần Hề đã có tác dụng, cô và Phương Nhạc làm việc rất cẩn thận, ông chủ Phương biết hai người sắp xếp mọi chuyện cẩn thận như thế, thì nói chờ buổi chiều phẫu thuật xong thì xem, sau khi Phương Mạt phẫu thuật xong không có việc gì, bọn họ giữ nguyên kế hoạch cũng không chạy về.
Phương Mạt sợ đau nên cô ấy khóc sướt mướt được đẩy vào phòng phẫu thuật, sau đó người đầy mồ hôi được đẩy về phòng bệnh, thuốc tê vẫn chưa hết, nên Phương Mạt ngủ một giấc đến khi trời tối.
Phòng bệnh là phòng ba người, giường của Phương Mạt là nơi cạnh cửa sổ, Phương Nhạc mở hờ cửa sổ, nhìn Trần Hề nói: "Em về nhà đi, tôi canh Phương Mạt cho."
Trần Hề lắc đầu: "Hay để tôi gác đêm cho, anh không tiện."
Phương Mạt phải nằm viện mấy ngày, buổi chiều hai người tìm một người hộ lý rồi, nhưng hôm nay Phương Mạt vừa phẫu thuật xong, nên tối nay phải có người nhà ở cạnh chăm sóc.
Phương Nhạc suy nghĩ một chút rồi cũng không tranh với Trần Hề, anh ngồi với đó đến khi Phương Mạt mơ màng tỉnh lại, rồi mới rời khỏi bệnh viện.
Cô giúp việc bán thời gian ở nhà đã nghỉ Tết, không ai nấu cơm, mà Phương Mạt cũng không ăn được gì hết, mấy ngày nay cô ấy chỉ có thể ăn đồ lỏng nhạt thôi.
Buổi sáng Phương Nhạc ở nhà nấu chút cháo trắng rồi mang đến bệnh viện, Trần Hề ngồi trên ghế bên cạnh ngủ một đêm, rõ ràng cô không ngủ ngon, Phương Mạt nói cô ăn chút gì đó rồi về ngủ bù.
Hai người đổi ca với nhau, Phương Mạt nằm viện đến ngày thứ ba, Trần Hề và Phương Nhạc cầm một giỏ trái cây mà bạn Phương Mạt nhờ mang đến, rồi trở về nhà.
Sáng sớm mặt trời còn đang chói chang nhưng lúc này mây đen đã giăng kín bầu trời, khi họ lên xe buýt trời vẫn chưa mưa, lúc chờ xe buýt thì những hạt mưa rào mới xuyên tầng mây mà rơi xuống.
Trần Hề lấy chiếc ô nhỏ trong cặp sách của mình ra, cô mở chiếc ô ra và đưa nó cho Phương Nhạc, Phương Nhạc cầm dù bằng một tay, một tay xách giỏ trái cây, chiếc dù nhỏ mà Phương Nhạc gần như nhường hết cho Trần Hề.
Đi được một đoạn, họ tình cờ gặp Đại Tráng, lúc ấy Đại Tráng mới từ phòng tập thể dục đi ra, đang trên đường về nhà, tay cầm cây dù bị hỏng, đang cãi nhau với bạn gái trong điện thoại. Đại Tráng nhìn thấy Phương Nhạc, cũng nhìn thấy Phương Nhạc đứng cạnh Trần Hề.
Dáng vẻ của hai người trông rất thân mật, bả vai Phương Nhạc ướt đẫm, Đại Tráng nhớ đến Trần Hề ở phòng tập thể dục trước đó, Phương Nhạc nói anh mặc quần áo vào, còn có khoảng thời gian này Phương Nhạc ở trên sân bóng đều có dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Đại Tráng cúp điện thoại, gửi biểu tượng cảm xúc: "Hai người hòa thuận rồi sao?" Có lòng muốn giúp Phương Nhạc nói chuyện, cậu ấy nhìn Trần Hề nói: "Mấy ngày nay Phương Nhạc nổi điên vì cậu không ít lần đâu, hai người hòa thuận thì tốt rồi."
Lời nói đột ngột vang lên này của cậu ấy, giống như sét đánh giữa trời quang, cơn mưa bỗng nhiên nặng hạt, làm ướt tầng cửa sổ giấy kia.
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau sẽ có chuyển biến lớn, chương tiếp theo sẽ miêu tả cảm xúc của Hề Hề, chương tiếp theo khó viết quá.
Sau đó, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì lớp mười hai sẽ kết thúc vào cuối tuần, tôi muốn nói là lớp mười hai sẽ trôi qua rất nhanh ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.