Trăng Ngả Về Tây (Trăng Hướng Phương Tây)

Chương 7:




Đỉnh đầu đột nhiên có thêm lực đè lên, Trần Hề theo phản xạ có điều kiện, lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu. Đầu sỏ phạm tội xong chuyện dứt áo, Trần Hề ngồi trên ghế máy tính, quay đầu nhìn về phía cánh cửa trống không, xoa đỉnh đầu vừa mới bị “tấn công” của mình.
Sau khi gạt đi những suy nghĩ mờ mịt đầu cô lại nhảy ra một suy nghĩ giàu trí tưởng tượng ­­——
Không biết là xương sọ của cô quá nhỏ, hay là tay Phương Nhạc thực sự quá lớn?
Mấy tờ đề trên bàn đều đã động bút vào, Trần Hề theo thói quen mọi khi mà nhìn hết tất cả bài một lần, phát hiện tất cả đều ghi tên Phan Đại Châu, chỉ có một đề ghi tên Phương Nhạc.
Lúc nhỏ khi còn ở nhà xưởng, Trần Hề đã nghe qua tên trẻ con trong nhà họ Phương rất nhiều lần. Trẻ con theo bản năng mặc định “Phương Nguyệt” là tên chị gái, cho tới hôm đi theo ông chủ Phương đến đây, cô mới biết lúc trước mình đã hiểu nhầm, “Phương Nguyệt” là em trai.
Tên họ ghi trên bài thi rất sắc bén tự nhiên, ánh trăng thì ra là núi cao*.
*Chữ Nhạc (yue4) nghĩa là núi cao, còn chữ Nguyệt (yuè) nghĩa là trăng, hai chữ đọc hơi giống nhau.
Bài thi của Phan Đại Châu, vị trí đặt bút đều rất giật cục. Bài thi của Phương Nhạc lại ngay ngắn làm từ đầu, chỉ làm nửa mặt.
Trần Hề chọn một đề, cầm giấy A4 bên cạnh máy in làm giấy nháp, cùng với tiếng máy sấy vang lên trong nhà vệ sinh, cô thận trọng xem hai bài khó cuối cùng.
Không lâu sau cô nghe thấy tiếng bước chân xuống lầu của Phương Nhạc, Trần Hề dỏng tai, lập tức đẩy ghế ra chạy từ từ ra ngoài.
Phương Nhạc không phản ứng với động tĩnh “cộp cộp cộp” phía sau, nhưng sau khi anh xuống lầu động tĩnh lại biến mất, Phương Nhạc không khỏi ngẩng đầu nhìn lầu hai, chỉ thấy Trần Hề chống trên lan can kính, không ừ hử gì mà nhìn anh, cặp mắt kia vô cùng to.
“Sao vậy?” Phương Nhạc chủ động mở miệng.
Lúc này Trần Hề mới lên tiếng: “Anh muốn ra ngoài sao?”
“Tôi đi làm chút đồ ăn.”
“À.” Trần Hề hỏi: “Muốn tôi giúp anh không?”
Phương Nhạc quan sát biểu cảm của cô, hỏi: “Không giải được bài à?”
“… Không phải.” Trần Hề nói: “Vậy tôi chờ anh.”
“Không cần, em đi làm bài của em đi.”
“Vậy tôi vào phòng tôi làm nhé?”
Nói đến đây, cuối cùng Phương Nhạc cũng cảm thấy lạ, anh hiếm khi nói đùa một câu: “Phòng tôi có ma sao?”
Trần Hề đành phải nói: “Thật ra thì tôi hơi đói.”
Phương Nhạc như suy nghĩ gì đó, không hỏi đến cùng, anh vừa vào phòng bếp, vừa gọi: “Xuống dưới đi.”
Trần Hề nhanh nhẹn bước dài xuống lầu.
Lúc này ông chủ Phương lại ra ngoài, hôm qua ông xách về hai túi đồ lớn, trong đó một nửa là thức ăn nhanh. Ông ba già nghĩ hiện giờ trong nhà không có ai có thể nấu cơm, tích trữ chút đồ ăn nhanh ít nhiều gì hai đứa bé cũng có thể tự lực cánh sinh sống sót.
Phương Nhạc nấu nước sôi, mở hai hộp mì gói.
Thật ra anh không thích mì gói, nhưng đồ ăn chắc bụng trong nhà chỉ có mì gói là làm nhanh nhất. Trần Hề rõ ràng không kén ăn, cô vùi đầu ăn đến là ngon lành, Phương Nhạc nhìn cô vài lần.
Quét sạch hai hộp mì, lại cầm thêm hai ly nước, bọn họ lại quay lên lầu.
Trong phòng Phương Nhạc chỉ có một chiếc ghế ngồi máy tính, anh chiếm chỗ ngồi để Trần Hề tự lấy ghế của mình qua. Trần Hề đẩy ghế dựa trong phòng mình qua bằng cửa nhỏ, sau khi ngồi ổn định cô giảng đề vật lý cho Phương Nhạc trước.
Trần Hề nói xong một điểm kiến thức, nhìn phản ứng của Phương Nhạc, Phương Nhạc hoặc là gật đầu, hoặc là “ừ” một tiếng, thỉnh thoảng nói “tiếp tục”, bất giác giảng đến bài cuối cùng, chỉ còn một bài trong đề toán cuối cùng làm khó Trần Hề, Trần Hề trấn an học sinh của mình, nói, “Anh đợi ít phút, tôi nghiên cứu một chút.”
Phương Nhạc ngồi lâu rồi nên đứng dậy hoạt động gân cốt, Trần Hề dần dần hoàn toàn tập trung, Phương Nhạc bưng ly nước đứng bên cạnh cô cách một khoảng bằng non nửa cánh tay, vừa xem cô tập trung làm bài, vừa uống nước, không cẩn thận sặc ho “khụ” một tiếng.
“Khụ ——” Trong phòng ngủ yên tĩnh đột nhiên phát ra tiếng ho sặc, Trần Hề bị giật mình hít hà một hơi, ghế máy tính ròng rọc kéo cô về phía sau. Phương Nhạc một phát đỡ lưng ghế, đẩy cánh tay, nhét cả người cô cùng ghế xuống dưới bàn.
Trần Hề bị kẹp giữa ghế dựa và bàn, hai bàn tay cô chống bàn để ổn định cơ thể, xoay lại ngẩng đầu vẻ mặt lên án.
Biểu cảm này rất mới mẻ, Phương Nhạc nhìn thấy. Anh ho chưa hết, trái cổ khàn khàn, giọng nói cũng trầm hơn một chút so với bình thường: “Em cho rằng vấn đề do tôi?”
Trần Hề còn bị kẹp trong khe hở, bởi vì tên to cao Phương Nhạc đã đứng ở sườn sau của ghế máy tính, cô không đẩy mình đi được.
“Tôi cho rằng anh vô tội.” Trần Hề trả lời anh một cách bài bản, thu hồi sự lên án, tự kiểm điểm bản thân.
Phương Nhạc nhìn thấy dáng vẻ cầu sinh trong khe hở của cô, đè khóe miệng xuống, tránh sang bên cạnh một bước.
Ngày hôm nay trôi qua rất nhanh, khi cánh cửa nhỏ trước nay không ai hỏi thăm đóng lại một lần nữa, mặt trời cũng đã sắp xuống núi.
Hôm sau ngày 2 tháng 2 là giao thừa, tối hôm nay Trần Hề sẽ đi cùng ông chủ Phương đến khách sạn ăn bữa cơm đoàn viên của nhà họ Phương.
Lúc chiều Trần Hề đã gọi điện thoại cho bác Tưởng đang ở sâu trong núi lớn, lúc đầu không có tín hiệu, sau lại có tín hiệu nên kết nối cuộc gọi được, bác Tưởng nói ông đang ở nhà họ hàng, phải muộn chút nữa mới có thể về tìm ba Trần Hề.
Điện thoại với ba Trần mà nói là vô dụng, ông không nghe thấy tiếng chuông kêu, cũng không mở miệng được, càng không gõ được chữ, Trần Hề chỉ có thể nhờ bác Tưởng làm loa. Dù sao cũng làm phiền người khác, nhà trong núi lại cách xa nhau, trong khoảng thời gian này Trần Hề cũng chỉ gọi một cuộc điện thoại.
Trên đường đến khách sạn, tiếng chuông điện thoại của Trần Hề kêu một chút đã tắt, đây là chuyện từng bàn với nhau trước, không cần bác Tưởng phí tiền điện thoại, Trần Hề sẽ gọi lại.
Lần đầu tiên Phương Nhạc nghe thấy tiếng điện thoại Trần Hề kêu, anh liếc nhìn, nhận ra điện thoại Trần Hề lấy từ trong túi chính là điện thoại cũ của anh.
Anh và Trần Hề đều ngồi ở hàng phía sau xe, ông chủ Phương làm tài xế. Ông chủ Phương lái xe nói: “Là bác Tưởng kia của cháu đúng không? Cháu nhanh gọi lại đi.”
“Dạ.” Trần Hề gọi lại: “Bác Tưởng, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới chúc mừng năm mới, bác vừa đến nhà cháu, ba cháu mới làm cơm tối.”
“Sức khỏe họ thế nào rồi ạ?”
“Không khí trong núi tốt như vậy, sức khỏe của họ có thể không tốt lên sao!”
Trong xe yên tĩnh, cuộc điện thoại không mở loa ngoài cũng có thể nghe rõ đầu bên kia đang nói gì. Hai người đều nói tiếng phổ thông, tiếng phổ thông của bác Tưởng kia vô cùng không chuẩn, nhưng Trần Hề nghe hiểu hết, có hỏi có đáp, có cười có nói, giọng cô trong sự trong trẻo mang theo sự mềm mại, giọng điệu lễ phép lại nhẹ nhàng.
Phương Nhạc mắt nhìn phía trước, lỗ tai lại bị bắt nghe Trần Hề nói chuyện nhà.
Trần Hề nói: “Tối nay họ ăn gì vậy ạ?”
Bác Tưởng: “Có thịt, không thiếu thịt được, còn làm một chén canh trứng.”
Trần hề: “Em trai cháu có ngoan không bác?”
Bác Tưởng: “Ngoan lắm, giống y hệt cháu lúc nhỏ, bảo làm gì là làm nấy, không quậy phá chút nào.”
Trần Hề: “Trong nhà có lạnh không ạ?”
Bác Tưởng: “Có thể nhóm lửa, tốt hơn trong thành phố nhiều, thành phố mới lạnh, trong nhà không hề lạnh chút nào.”
Câu này coi như là nói thật một nửa, chí ít trong núi có thể tự nhóm lửa.
Sâu trong rừng rậm, đá nhiều núi dốc, bác Tưởng nhìn ba Trần khoa chân múa tay xong, hỏi Trần Hề đầu dây bên kia: “Ba cháu hỏi, cháu học hành thế nào? À à ——”
Bác Tưởng dựng ngón tay cái với ba Trần, nói cho ông biết thành tích của con ông rất tốt.
Trong lò bếp bằng đất rách nát đang cháy treo một chiếc nồi trên lửa, bên trong đang nấu món gọi là lá khoai tây, bên cạnh còn có một chén canh trứng nhỏ cùng một chén thịt kho tàu nhỏ.
Thịt kho tàu là bác Tưởng bưng từ nhà qua, chỉ có mấy miếng. Một bé trai năm tuổi ngồi bên cạnh nhìn mà thèm, nhưng cậu bé không duỗi tay, người đàn ông gầy gò hỏi cậu có muốn nói chuyện với chị gái không, bé trai im lặng ra dấu ngôn ngữ của người câm điếc.
Hai cha con mặc áo cũ màu xám, vây quanh nhà bếp chờ đón tết âm lịch.
Phương Nhạc nghe hiểu một câu trong cuộc nói chuyện: “Em trai cháu nói nó nhớ cháu ——”
Sau đó người bên cạnh anh hắng giọng, chậm rãi đáp: “Cháu biết…”
Trước khi cuộc trò chuyện kết thúc, ông chủ Phương quay đầu hét lớn: “Ông Tưởng, năm mới vui vẻ, nói với ông Trần năm mới vui vẻ nhé, bảo ông ấy yên tâm, Hề Hề ở chỗ tôi rất tốt!”
Trần Hề nhìn bản thân mình trên cửa sổ kính của xe, cô mặc áo lông màu vàng nhạt mới mua, từ đầu đến chân cộng lại cũng gần một nghìn, cô ở đây đúng là rất tốt.
Hai khuôn mặt sát bên nhau trên cửa sổ kính xe, một người lặng lẽ nhìn chăm chú vào một người khác.
Đêm giao thừa khách sạn kín chỗ, các phòng riêng đã được đặt trước vào mấy tháng trước.
Nhân khẩu nhà họ Phương không tính là ít, Trần Hề được ông chủ Phương dẫn đi làm quen mọi người, tất cả người lớn nhà họ Phương đều không mặn không nhạt, lớp trẻ nhà họ Phương nhìn chằm chằm cô đầy lạ lùng, nhưng cũng nhanh chóng không quan tâm đến Trần Hề nữa.
Đồ ăn còn chưa lên hết, rượu đã qua một nửa.
Cậu ba Phương mặt đỏ tai hồng vỗ bàn: “Anh lớn anh tên Phương Quan Quân, chị hai chị tên Phương Á Quân, tao tên Phương Quý Quân, ba mẹ ngay cả đặt tên cũng bất công, thế gian này hạng ba để làm cái quái gì, hả?! Thế vận hội Olympic chỉ biết quán quân, các người nói xem, ai biết quý quân đâu!”
Cô hai Phương lau mũi đỏ mắt: “Trước kia trong nhà tôi làm nhiều nhất, quét rác lau nhà mua đồ ăn nấu cơm giặt giũ, mấy chuyện đó không phải tôi làm sao? Tôi mới ba mươi đã bị thoát vị đĩa đệm lưng, tôi vì cái nhà này trả giá ít sao? A, làm nhiều nhất là tôi, kết quả trong nhà phát tài lớn, được nhiều chỗ tốt nhất chính Phương Quán Quân? Dựa vào cái gì? Chỉ bằng anh ta là con trai hả?!”
Cậu ba Phương kháng nghị: “Tôi cũng là con trai!”
Cô hai Phương: “Cho nên ba mẹ thật bất công! Mấy năm cuối cùng của ba đều là tôi dọn phân lau nước tiểu cho ông ấy, hai thằng con trai các người trừ mồm mép thì đã làm được gì? Kết quả cuối cùng là, ba không còn, để tiền lại để chúng ta chia đều, dựa vào cái gì muốn tôi chia đều với hai người!”
Cậu ba Phương: “Chị đừng có bịa đặt nhé, tôi lên cấp ba bộ ít dọn phân lau nước tiểu à!”
Ông chủ Phương không muốn cãi nhau với họ, nhỏ giọng chống đối: “Anh vẫn luôn chăm sóc ba mà.”
Cậu ba Phương nghe thấy ông chủ Phương nói chuyện, nòng súng lại nhắm trở về: “Anh cả có bản lĩnh thật thì tôi cũng đành nhận, nhưng các người xem anh cả đi, ôi, cả ngày mặc áo lông chồn, sở trường lớn nhất của anh ta là phá của!”
Cô hai Phương: “Còn của cho anh ta phá à? Mấy người xem vợ và con gái của anh ta bây giờ đang ở đâu! Ngay cả vợ và con gái cũng quản không được, cái nhà này sớm đã bị anh ta phá hết rồi!”
Ông chủ Phương nhịn không được: “Hai đứa có thôi đi chưa!”
Cậu ba Phương: “Anh đừng có há mồm với tôi, được nhiều cái tốt trong nhà nhất chính là anh, ngay cả vẻ ngoài ba mẹ cũng bất công, dựa vào cái gì anh giống ba, chúng tôi lại giống mẹ!”
Bà nội Phương vốn chỉ tự mình uống chút rượu ăn chút đồ, chỉ coi như mình mắt điếc tai mù, nghe tới đó, bà ném chén rượu thật mạnh một cái, vén tay áo gia nhập cuộc chiến.
Trần Hề trợn mắt há hốc mồm, giơ đũa cũng quên ăn, người phục vụ đưa đồ ăn đứng ở cửa không dám vào. Phương Nhạc đứng dậy ra cửa nhận đồ ăn, lúc nãy đồ ăn lên chậm, lúc này từng món từng món được bưng lên hết.
Anh không nhanh không chậm đưa đồ ăn vào, đặt hết đồ ăn ở một bàn trà khác trong phòng bao.
Sau đó đi đến bên bàn ăn, kéo Trần Hề ra khỏi chỗ ngồi, túm cánh tay nhỏ xíu của cô đi về phía bàn trà.
“Đi ăn cơm.” Anh nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.