Trang Trại Tình Yêu

Chương 10:




“Anh biết, đúng không?” May trầm giọng nói, mắt chưa nhìn thẳng vào mắt Jude.
Cô đã kinh sợ việc phải gặp anh tối nay, kể từ buổi sáng ở khách sạn khi cuối cùng rời mắt khỏi April Robine, quay sang và nhìn thấy Jude đang nhìn hai người họ bằng hai con mắt như thể đang đóng đinh vào họ vậy - như thể anh ta không thể tin vào những gì đôi mắt đang mách bảo một cách không còn nghi vấn gì.
Trừ việc, May chắc chắn khi bức màn đột nhiên lại sập xuống đôi mắt xám bạc đó, anh ta đã tin việc đó...
Nhưng sau phản ứng sửng sốt đầu tiên, anh ta lại tiếp tục trò chuyện hòa nhã với hai người phụ nữ, rõ ràng không có ý định đi đâu cả, khiến cho May cuối cùng lại là người đứng dậy, hiểu rằng cô không thể làm gì ở đó buổi sáng hôm nay nữa. Trên thực tế, nếu điều cô nghi ngờ về Jude là đúng, có lẽ chính cô đã làm mọi việc tồi tệ đi.
Và cô rời khách sạn trong tình trạng như vậy, hoàn toàn lơ đễnh khi làm việc ở trang trại trong suốt cả ngày hôm ấy. Thậm chí đã nhấc chiếc điện thoại ở hành lang hàng chục lần với ý định hủy cuộc hẹn ăn tối hôm nay và chỉ đặt xuống vì hiểu rằng cô chỉ có thể trì hoãn điều không thể tránh khỏi. Ngoài ra, sẽ luôn luôn có khả năng - còn hơn là khả năng ấy chứ - rằng Jude đã chất vấn April ngay sau khi May rời khách sạn...
Vẻ mặt của anh thật khó đoán biết khi tới trang trại đón May đúng bảy rưỡi, trông anh cực kỳ đẹp trai trong bộ vét đen, áo sơ mi xám, cà vạt thắt gọn gàng. Anh nhận được những cái nhìn tò mò từ cả Max và Will trong lúc họ đang giúp January và March chuẩn bị bữa tối, mặc dù cả hai người không hề bình luận gì về việc Jude và May rõ ràng là chuẩn bị đi ăn tối cùng nhau. May đã chọn trang phục cẩn thận cho buổi tối ngày hôm nay. Cô không muốn tạo ấn tượng là mình đang hẹn hò với Jude - điều mà cô chắc chắn là không bao giờ xảy ra - nhưng đồng thời cũng muốn mình trông quyến rũ hơn bình thường. Cái váy bó màu xanh lá cây sẫm ngắn trên đầu gối cùng với chiếc quần đen tương phản có vẻ như rất hợp với cô.
Mặc dù không hoàn toàn tự tin về điều đó trong suốt thời gian họ đi tới nhà hàng Pháp mà Jude đã đặt bàn ăn tối, đương nhiên cô đã nghe về sự độc đáo của nhà hàng này, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc tới đây. Thu nhập của một nông dân không đủ để lui tới những chỗ như thế này.
Jude đã chuyện phiếm một cách rất lịch thiệp trên đường tới đây, tỏ ra rất quan tâm khi họ đã ngồi vào bàn, hỏi cô về việc cô thích loại rượu vang nào trước khi gọi. Nhưng với May, tất cả những điều đó chỉ là trì hoãn một điều không thể tránh khỏi, và giờ họ đã gọi món xong, rượu đã được mở và rót ra, cô biết mình không thể trì hoãn thêm được nữa.
“Jude?”, cô nhẹ nhàng hỏi khi thấy anh không trả lời nhận xét trước đó của cô. “Anh có... có nói chuyện với April sau khi tôi đi khỏi lúc ban sáng không?” Cô thực sự không thể trách nếu anh làm chuyện đó; xét từ vẻ sửng sốt không tin nổi mà cô đã thấy trên gương mặt anh ban sáng, anh rõ ràng có nhiều câu hỏi cần được trả lời.
“Ồ, đương nhiên tôi có nói chuyện với April sau khi em rời đi; sẽ là thô lỗ nếu không làm vậy”, anh dài giọng giễu cợt, nhấp một ngụm rượu vang. “Em nghĩ gì về rượu này?” Anh giơ cốc lên. “Có đủ chát với em không?”
“Rượu ngon”, May mất hết kiên nhẫn nói qua loa, thậm chí còn chưa nếm qua, nhưng cô chắc rằng nó phải rất tuyệt vời như mọi thứ khác ở trong nhà hàng được trang trí đẹp đẽ và trơn tru này. “Anh có thể dừng việc lảng tránh vấn đề được không, Jude và hãy...?” Cô thốt lên, hít một hơi dài, nhắm đôi mắt trong giây lát trước khi nhìn sang phía anh. “Anh biết rồi, đúng không Jude.” Lần này đó là một nhận định chứ không còn là một câu hỏi nữa.
Anh nhăn mặt, ngả về phía trước để đặt cốc rượu vang xuống bán trước khi trả lời. “Tôi... chết tiệt, May, sao lại có thể như vậy được?” Anh nghiêm nghị cau mày. “Em là... April là...” Tay anh phác một cử chỉ nóng nảy.
“Thì sao?” May dịu dàng hỏi, gần như cảm thấy tiếc cho anh vì đã để cô cảm nhận được sự bối rối, không tin của anh.
Anh đột ngột lắc đầu. “Ngay cả nếu em chưa từng tự mình nói với tôi, thì Max và Will đều đã thông báo cho tôi biết, vào các dịp khác nhau, là cả cha và mẹ của em đều mất rồi”, anh bực bội nói.
“Họ mất rồi”, cô xác nhận nhanh gọn.
Jude cả quyết lắc đầu. “Chúng ta đều biết rằng điều đó không đúng”, anh cao giọng. “May, mắt tôi không đánh lừa tôi lúc ban sáng đâu.”
“Tôi chưa bao giờ có ý là mắt anh bị làm sao cả”, May khô khan trấn an.
“Vậy thì chúng ta đều biết April là mẹ...”
“Bà ấy đã từ bỏ quyền có danh xưng này hai mươi hai năm trước khi bà ấy bước qua người chồng và ba đứa con gái nhỏ của mình để ra đi”, May khó nhọc xen vào.
“Vậy là đúng rồi”, Jude thở nhẹ, vẻ mặt hoàn toàn kinh ngạc, như thể dù đã tự nói ra, anh vẫn không thể hoàn toàn tin vào những nghi ngờ của mình cho đến tận thời điểm được xác nhận này.
May với cốc rượu của mình và uống một ngụm, cho Jude thêm chút thời gian để tập hợp các ý nghĩ của mình, nhưng cũng là để bản thân lấy lại chút can đảm; việc này hóa ra khó khăn hơn cô đã tưởng tượng.
“Anh đã không hỏi April ư?” May không thể giấu vẻ ngạc nhiên trong giọng nói của mình. Hai người có vẻ như là bạn thân, với cô, sẽ đúng hơn nếu anh nói với bà ta về những nghi ngờ của mình.
“Dĩ nhiên là tôi không hỏi April!” Jude mất bình tĩnh cao giọng, ngồi thẳng lên để cầm cốc và uống một ngụm rượu vang trắng mà anh thấy rất cần thiết. “Tôi đã nói với em, chúng tôi không có quan hệ bạn bè đủ thân để cho phép tôi xâm phạm đời tư cô ấy theo cách đó.”
“Nhưng anh nghĩ là chúng ta thì đủ thân ư?”, cô chế giễu với một nụ cười vẻ không tin.
Mắt anh ánh lên màu bạc. “Tôi không nêu chủ đề ấy, mà là em đấy, May”, anh nhắc.
Cô nhún vai. “Chúng ta khó lòng ở bên nhau cả buổi tối mà lại hoàn toàn lờ chủ đề đó đi.”
“Không, chắc chắn thế sẽ không thoải mái”, anh nặng nề thừa nhận. “Nhưng nếu em quyết định không nhắc tới, tôi nghĩ là mình cũng sẽ không. Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi chuyện này, May”, anh tiếp tục một cách kích động như thể cô định nói gì.
“Và tôi chắc là em đã nhận ra, đó không phải là điều mà tôi dễ dàng thừa nhận đâu”, anh nói thêm đầy vẻ tự giễu cợt.
“Rõ là không rồi.” May cười buồn bã.
“January và March có biết mẹ họ vẫn còn sống không?”, anh dịu dàng hỏi.
Nụ cười của May biến mất.
“Không”, cô khó nhọc nói. “Và tôi cũng không muốn chúng biết.” Để điều đó thành hiện thực, giờ cô phải cầu xin sự hợp tác của người đàn ông này. Một điều mà cô không chắc anh ta có làm không... “Anh nghĩ chúng sẽ cảm thấy thế nào nếu giờ được thông báo sự thật? Anh sẽ cảm thấy thế nào?”, cô lý luận một cách thiểu kiên nhẫn.
“Nhưng họ không phải tôi, May”, anh dữ dội đáp lại. “Và cũng đâu phải là em, thực tế là không.”
“Dĩ nhiên là tôi...”
“Không.” Anh chậm rãi lắc đầu khi cô bùng lên giận dữ. “Nếu như tôi đoán đúng, và từ những gì tôi quan sát được mấy ngày qua, em đã luôn biết rằng mẹ mình vẫn còn sống, chỉ có January và March là lớn lên mà không biết sự thực đó. Và có thể đó là điều đúng đắn nên làm vào lúc đó, tôi không biết nữa.” Anh nhăn mặt. “Nhưng giờ đây khi April đang ở đây, ở nước Anh, chỉ cách đây khoảng mười dặm, em có thực sự nghĩ là mình có quyền tiếp tục giấu các em nữa hay không?”
May nuốt lại câu trả miếng giận dữ của mình khi những món đầu tiên được dọn ra và vẫn tiếp tục im lặng sau khi họ được ngồi riêng với nhau.
Bởi vì thực sự của vấn đề là, tự bản thân cô cũng không còn chắc mình có quyền đó hay không nữa.
Ồ, cô chưa từng bao giờ nghi ngờ tính đúng đắn của những việc đã làm khi họ lớn lên, đã hiểu rằng sẽ dễ dàng hơn cho tất cả mọi người - đặc biệt là cha cô - nếu những câu hỏi của hai đứa em gái nhỏ về người mẹ mà chúng chẳng nhớ được bao nhiêu càng ít càng tốt. Điều này sẽ là không thể nếu January hoặc March biết rằng mẹ chúng vẫn còn sống và giờ đã là một diễn viên nổi tiếng sống ở Mỹ.
Nhưng trong vài tuần qua, kể từ khi May được mời đóng vai con gái của April Robine, cô đã luôn căng thẳng và sự việc lại càng tệ hơn khi David Melton cứ kiên trì thuyết phục cô nhận vai.
Và cô không hoan nghênh khi Jude đã có lời về điều đã quấy rầy cô suốt vài tuần qua, đặc biệt là kể từ khi April Robine xuất hiện.
Với Jude, trong tất cả mọi người...
Jude quan sát những tình cảm lướt qua trên khuôn mặt đầy cảm xúc của May, hiểu rằng anh đã gợi lại nỗi buồn với câu hỏi cuối cùng của mình.
Nhưng anh còn có thể làm gì đây? Giờ chính May đã xác nhận điều anh nghi ngờ ban sáng, anh thấy mình chẳng còn lựa chọn ngoài việc phản đối kịch liệt.
Điều đó chắc chắn sẽ khiến May càng căm ghét anh hơn.
Nếu điều đó là có thể...
“Cô ấy chính là lý do khiến em từ chối vai diễn trong phim, đúng không?” Jude tinh tường nhận ra.
“Em đã cố gắng tránh việc này xảy ra.”
“Anh trách tôi về việc đó sao?” Mắt May lóe lên giận dữ. Cô đang đau đớn, anh có thể nhận thấy điều đó và lúc này anh chẳng muốn gì hơn là ôm cô vào lòng, hứa rằng mọi việc sẽ ổn, tự nó sẽ ổn thỏa thôi.
Nhưng anh tin rằng cô sẽ không chấp nhận điều thứ nhất anh muốn làm và anh thì cũng không chắc điều thứ hai có đúng hay không.
Bạn sẽ bắt đầu thế nào để nói với hai người phụ nữ đã 25 và 26 tuổi đầu rằng người mẹ bạn đã bảo với họ là đã chết thực ra vẫn còn sống và đang ở khách sạn cách họ mười dặm?
Tệ hơn, làm sao May có thể ngăn April nói với January và March sự thật, nếu April muốn làm vậy? Nếu họ cần nói chuyện gì sau khi gặp gỡ trực diện bà ấy thì chính là về chuyện đó.
Giờ anh hiểu ra rằng May đã gợi trong anh hình ảnh về April ngay ngày đầu tiên anh tới trang trại. Mặc dù hai người phụ nữ này hoàn toàn đối lập nhau, April lúc nào cũng tao nhã và sang trọng, còn May hôm đó thì mặc bộ quần áo quá khổ, với một chiếc mũ len xấu xí trùm lên tóc. Giữa hai người vẫn có một nét giống nhau đủ để Jude cảm thấy một điều gì đó. Anh chỉ không biết đó là cái gì cho tới tận sáng hôm nay.
“Tôi không phải là người mà em phải lo sẽ trách em về bất kỳ điều gì, May”, anh dịu dàng nói. “Đúng ra là em phải thuyết phục January và March về việc đó.”
Ngay khi nói xong, anh ước gì mình chưa thốt ra những lời này, mặt May đột ngột trắng bệch ra, đôi mắt xanh mở lớn đầy vẻ đau khổ.
Anh chìa một bàn tay để an ủi cô, một cơn giận dữ lóe lên trong mắt cô ngăn không để anh chạm vào cô.
Giờ cô thực sự căng thẳng, trông như thể chỉ cần anh chạm vào cô cũng sẽ vỡ vụn.
“Đáng lẽ ra tôi nên biết trước thái độ của anh sẽ là như vậy”, cô nói với vẻ khinh miệt, hai tay nắm chặt chiếc khăn ăn trải trên vạt váy. “Ngồi phán xét thì dễ lắm, đặc biệt là với sự an toàn khi là đứa con duy nhất đương nhiên được cha mẹ chăm chút. Nhưng anh không thể hiểu mọi việc đã như thế nào khi... khi April bỏ đi theo cách mà bà ta đã làm. Anh không hiểu đâu.” Cô đang vật lộn với những giọt nước mắt, hiển nhiên là cố gắng để kiềm chế.
Đó là vấn đề của May, Jude đau khổ nhận ra. Cô ấy là chị cả - dù chỉ hơn các em có một tuổi đầu, trời ạ - vậy mà cô ấy là người đã nhận lấy toàn bộ các vấn đề của cả gia đình và giải quyết chúng cho họ. Nhưng ai là người giải quyết giúp các vấn đề của May...?
Anh lắc đầu. “Thật là một gánh nặng quá lớn, em không thể tiếp tục mang nó một mình nữa, May.”
“Vậy ai sẽ giúp tôi đây?”, cô giễu cợt ngắt lời. “Anh ư? Theo cách nào đó thì tôi không nghĩ vậy.” Cô nhìn anh đầy khinh mạn.
Jude dặn mình không phản ứng lại sự miệt thị đó. Anh hiểu rằng lúc này May đang quá đau khổ, dù cô ấy có nói ngược lại, song trong lòng cũng đang chất chứa những nghi ngờ về tính đúng đắn của việc mình giấu các em gái sự thật này. Nếu không thì cô không phải là người phụ nữ chu đáo nồng ấm như anh nghĩ...
Anh nhún vai. “Tôi sẽ giúp, nếu có thể, và nếu em để tôi giúp... mà rõ ràng là em sẽ không để vậy”, anh khô khan chấp nhận trước cả khi cô kịp nói. “Nhưng tôi cũng nghĩ gần như April vậy.”
“Ồ, xin anh!”, cô thô bạo ngắt lời. “April là người cuối cùng tôi cần sự giúp đỡ!”
Một lần nữa Jude kìm lại phản ứng đầu tiên với nhận xét miệt thị này. Anh mà mất bình tĩnh thì sẽ chẳng giúp giải quyết được tình hình này chút nào. Ngoài ra, sự khích động của May đã đủ cho cả hai người.
Còn có một nhân tố nữa là họ đang ngồi trong một nhà hàng đông đúc, các bàn không kê quá sát nhau, nhưng cũng đủ để vài người xung quanh liếc nhìn về phía họ khi giọng họ to hơn bình thường một chút. Đây thực sự không phải chỗ để nói chuyện kiểu này.
“Hãy ăn đã, nào”, anh nhẹ nhàng đề nghị, tự mình nhặt dao và nĩa để chuẩn bị ăn món cá hồi xốt đã gọi. “Hầu hết mọi việc sẽ tốt hơn khi ta ăn no”, anh bổ sung khi thấy May không có vẻ gì là chuẩn bị ăn món tôm nướng tỏi của cô. May tiếp tục vẻ nổi loạn trong vài giây, nhưng chỉ liếc nhìn xung quanh và thấy vài người dường như vẫn nhìn họ tò mò, cô đã bị thuyết phục đó quả là việc đúng đắn nên làm.
Nhưng chắc là May không thể no được với lượng thức ăn đã ăn. Cô chỉ chọc chọc con tôm, rồi đẩy tới đẩy lui một cách chán ngán món gà tiếp đó đã gọi. Về mặt chuyện trò thì cũng gần như không có gì, Jude thì cảnh giác sợ mình sẽ nêu ra một vấn đề có thể làm May bùng nổ khỏi sự kiềm chế căng thẳng mà cô đang có. Bản thân May thì chẳng nói năng gì. Đây đương nhiên không phải là một buổi tối thành công, Jude thừa nhận khi May từ chối món tráng miệng nhưng lại gọi một cốc cà phê đen đậm đặc để kết thúc bữa tối.
“May...”
“Tôi không muốn thảo luận thêm gì với anh nữa đâu, Jude”, cô cảnh cáo, mắt lóe lên xanh thẳm.
Giống April quá đi mất, Jude nhận ra với một sự ngạc nhiên vừa trở nên quá quen thuộc với anh.
Tại sao anh lại không nhận ra sự giống nhau giữa hai người phụ nữ này sớm hơn nhỉ?
Giờ thì anh đã nhận ra sự giống nhau giữa họ, điều đó sẽ có gì khác đây? Ngay lập tức anh tự mắng mình. Giờ anh đã nhận ra rồi. Đó thực sự là vấn đề, chẳng phải vậy sao...?
May sẽ làm gì nếu anh chẳng bao giờ nhận ra sự giống nhau giữa họ? Cô ấy sẽ chỉ đơn giản là thuyết phục April lặng lẽ ra đi? Hay là cái gì khác? Anh có một linh cảm, dù May có thích điều đó hay không, thì những ngày “lặng lẽ ra đi” của April cũng đã chấm dứt rồi. Anh đã nhìn thấy vẻ háo hức chờ mong trên gương mặt của April sáng nay khi nhắc tới January và March, có thể dễ dàng nhận ra rằng, giờ đã gặp May, April cũng sẽ muốn gặp hai cô con gái còn lại của mình.
Điều mà May cực lực phản đối.
Anh hít một hơi sâu. “Dù em có muốn hay không, May, em vẫn phải bàn việc này với ai đó.”
“Tại sao tôi phải làm vậy?”, cô cứng cỏi phản đối.
Sự đình chiến không dễ dàng mà họ có được trong bữa ăn rành rành là đã chấm dứt, Jude buồn rầu thừa nhận. “Vì em cần phải vậy”, anh nhẹ nhàng giải thích. “May, April sẽ không biến mất chỉ bởi vì đó là điều em muốn bà ấy làm vậy đâu.”
“Tại sao bà ấy lại không làm thế?” May gay gắt ngắt lời.
Anh khẽ lắc đầu. “Em lại như vậy rồi, May. Trả lời câu hỏi bằng một câu hỏi”, anh giải thích khi thấy vẻ mặt đầy thắc mắc của cô. “Dù em có muốn điều đó đến thế nào đi chăng nữa, May, em cũng không thể tiếp tục trốn tránh việc này mãi được.”
“Tôi chẳng trốn tránh cái gì cả!”, cô nóng nảy biện hộ.
Anh nhăn mặt. “Từ phía tôi thấy thì rõ ràng là có đấy.”
“Thật vậy sao?”, cô bật ra mỉa mai. “Ồ, vậy thì anh đã hoàn toàn nhầm rồi. Cũng như đã hoàn toàn nhầm về việc tôi có thể hay không thể làm gì”, cô khẳng định với vẻ dứt khoát, ném chiếc khăn ăn xuống mặt bàn trước khi đứng lên. “Và điều mà tôi muốn làm ngay lúc này là ra khỏi đây và về nhà.”
“Tôi đưa em tới đây mà”, anh mất hết kiên nhẫn phản đối.
“Vậy thì tôi sẽ gọi taxi”, cô nói vẻ bất cần, nhặt chiếc túi của mình và bước ra khỏi cửa, không hề liếc sang hai bên, chỉ muốn bỏ đi.
Jude nhìn cô chằm chằm một cách bực bội, đồng thời cũng nhận thấy một vài người trong nhà hàng đang thích thú quan sát May giận dữ bỏ đi. Và giờ họ đang tò mò nhìn xem liệu anh có đuổi theo cô không.
Thực ra anh không phải là người quan tâm đến việc người khác nghĩ gì về mình, hay về những người anh đi cùng. Giờ anh đang lo ngại cho May. Và, khỉ thật, anh đã không muốn phải lo lắng cho cô ta. Anh không muốn lo lắng cho bất kỳ người đàn bà nào như đang phải lo lắng cho May Calendar lúc này. Bởi vì anh không thể tiếp tục phủ nhận rằng cô ấy đã làm được việc khiến anh phải lo lắng và anh rất sợ điều đó, biết rằng nó không thể cứu vãn được nữa. Điều đó sẽ khiến anh đi đến đâu?
Theo May ra khỏi nhà hàng, chính xác là việc lo lắng cho May đã khiến anh phải làm vậy. Jude tự thừa nhận ngay lúc đứng lên trả tiền và vội vã bước ra ngoài đuổi theo cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.