Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 13:




Lâm Tồn vẫn ở trong phòng làm việc, chưa xuống lầu, hôm nay đôi mẹ con kia không ở nhà chính, hiện tại phòng khách chỉ có hai người bọn họ.
Lâm Sơ Huỳnh chọc chọc: “Chú hai, hỏi một đằng trả lời một nẻo hình như không tốt lắm, nhỉ?”
Cô nhìn chằm chằm người trước mặt, muốn xem vẻ mặt của anh như nào, nhưng lại thấy vẻ mặt anh dửng dưng, giống như người vừa nói không phải mình.
Lục Yến Lâm còn hỏi ngược lại: “Em không muốn biết?”
Lâm Sơ Huỳnh: “.....?”
Cô chỉ muốn đùa giỡn một chút mà thôi, ai biết nhận được đáp án đó, ngược lại còn khiến cô nổi lên tò mò về số phận chiếc cà vạt hôm qua.
Hỏng thì chắc chắn không, chỉ là không biết bị chủ nhân nó ném hay dùng để trút giận nữa.
Lục Yến Lâm rũ mắt nhìn cô, dưới ánh đèn, cô gái trắng như phát sáng, lông mi dài cong vút như cánh bướm, cong cong động lòng người.
Hai người anh một câu, tôi một câu nói chuyện với nhau, đúng lúc Lâm Tồn từ trên lầu xuống, cười nói với Lục Yến Lâm: “Yến Lâm đến rồi à.”
Ông lại nhìn Lâm Sơ Huỳnh: “Sao vẫn đứng ở kia thế?”
Lâm Sơ Huỳnh nói: “Chính chú ấy muốn đứng.”
Lời này vừa thốt ra, trên mặt Lâm Tồn hiện lên dòng chữ: ba tin con mới là lạ.
Lục Yến Lâm biết Lâm Sơ Huỳnh vừa bị anh hỏi, mà cô xưa giờ không hề thích ăn thiệt nên tất nhiên phải oán giận một phen.
Anh chậm rãi mở miệng: “Cháu vừa mới đến.”
Hiện tại Lâm Tồn lướt qua bối phận, nhìn Lục Yến Lâm chỗ nào cũng tốt, còn chuyện lớn hơn con gái mình tám tuổi cũng chẳng đáng ngại.
Tuổi càng lớn càng biết cưng chiều chứ sao.
Chưa nói được mấy câu, chuông cửa lần nữa vang lên.
Lâm Sơ Huỳnh ra mở cửa.
Thực ra liên hôn thương nghiệp không phiền toái chút nào, ngược lại, sau khi đã quyết định thì còn nhanh hơn nhà bình thường mấy lần, bởi vì phần lớn đều đã hiểu tận gốc rễ của nhau.
Ông cụ Lục thân thể không khỏe nên không tới được, nếu không thì người mất tự nhiên lại là Lâm Tồn. Vậy nên, khi biết con trai cả của ông cụ Lục đến thì ông cảm thấy nhẹ nhõm hơn, bởi nếu đối mặt với người thế hệ trước, sẽ khiến Lâm Tồn nhớ tới ba mình, trong lòng hơi sợ.
Lâm Sơ Huỳnh ngoan ngoãn chào hỏi: “Bác Lục, dì Lục.”
Trong mắt người lớn, cô luôn là người lễ phép, hơn nữa lại có quan hệ tốt với Lục Nghiêu nên đôi bên khá quen thuộc.
Lục Yến Tắc là ba của Lục Nghiêu, tính cách tương đối nghiêm túc vậy mà lại sinh ra thằng con hoạt bát hiếu động.
Ông hơi mỉm cười, “Một khoảng thời gian cháu không đến nhà bác chơi rồi.”
Lâm Sơ Huỳnh chỉ cười cười, trong lòng lại nghĩ tới chuyện Lục Nghiêu nói hôm nay. Không biết vì sao bác Lục này lại ly hôn, nguyên nhân vẫn giữ bí mật đến tận giờ.
Mọi người cùng vào bên trong.
Mày Lục Yến Lâm khẽ nhíu: “Anh cả, chị cả.”
Thấy tính tình tẻ nhạt của em trai, hai người không có cảm nghĩ gì, đều đã quen rồi.
Ông cụ Lục lướt qua hai người con trai, giao tập đoàn Hoa Thịnh cho con út, lúc đó không phải bọn họ không phản đối, nhưng cuối cùng vẫn bị trấn áp.
Đây cũng là lý do dẫn tới nhiều người không thân cận với anh.
Không thân thì không thân, nhưng vẫn là người có quan hệ máu mủ với mình, hơn nữa Lục Yến Lâm chưa từng bạc đãi người nhà nên mấy năm nay quan hệ đã hòa hoãn hơn.
Hai nhà lui tới đã vài chục năm, đôi bên có quen biết nên hiểu rõ lẫn nhau. Lục Yến Lâm có một chị gái, đã lập gia đình, ngày hôm nay cũng đến.
“Bộ lễ phục cháu mặc hai ngày trước rất đẹp.” Lục Khả Hân vỗ tay cô, hạ giọng: “Lần sau dì mặc cái gì cũng phải tìm cháu xin góp ý mới được.”
“Đơn giản ý mà, dì chỉ cần nói một tiếng là được ngay.” Lâm Sơ Huỳnh vui cười nói: “Gần đây sắc mặt dì Lục tốt hơn thì phải.”
“Dạo này không có chuyện gì phiền lòng, hơn nữa lại biết chuyện của cháu với Yến Lâm, sắp thân càng thêm thân, sao không vui vẻ được?”
Lúc Lục Khả Hân nói chuyện còn có ý trêu chọc.
Từ nhỏ Lâm Sơ Huỳnh đã thường xuyên đến nhà họ Lục chơi, khi ấy bà còn chưa lập gia đình, cực kỳ yêu thích cô gái nhỏ lớn lên xinh đẹp mà miệng lại ngọt này, coi cô như con gái mình.
Sau đó thấy Lâm Sơ Huỳnh rất thân thiết với Lục Nghiêu, nhưng mười mấy năm trước không ai nhắc đến chuyện kết thân nên bà cũng cho rằng hai nhà không có khả năng (thân càng thêm thân).
Hiện tại, đương gia của nhà họ Lục là Lục Yến Lâm.
Ai biết cháu ngoại trai coi người ta như chị em bạn bè thân thiết, quay đầu một cái, em trai nghiêm túc không rên một tiếng đã cưới người về.
“Sau khi kết hôn phải thay đổi xưng hô, gọi dì là chị đấy.” Lục Khả Hân nhướng mày: “Không ngờ đột nhiên lại hóa trẻ hơn.”
“Dì vẫn luôn trẻ mà, nghe nói khoảng thời gian trước dì có đi thẩm mỹ viện hả, gần đây cháu có một loại mặt nạ, dì Lục có muốn thử không....”
Mỹ phẩm và làm đẹp luôn là đề tài không hề lỗi thời từ xưa đến giờ.
Lâm Sơ Huỳnh liếc Lục Yến Lâm một cái, về mặt này hai chị em nhà họ rất giống nhau, đều quan tâm chuyện thay đổi xưng hô.
Lục Yến Lâm hết sức tự nhiên mà đón nhận ánh mắt cô.
*****
Khi dùng bữa, hai người được sắp xếp ngồi cạnh nhau.
Trên bàn cơm không có nhiều lễ nghi như vậy, Lục Khả Hân gắp mấy đũa liền mở miệng: “Nhìn xem, Yến Lâm với Sơ Huỳnh vẫn cực xứng đôi, sau này con của hai đứa chắc chắn sẽ rất đẹp.”
“............”
Lâm Sơ Huỳnh liếc mắt nhìn Lục Yến Lâm.
Còn chưa kết hôn mà, chị của chú nhắc đến con cái cũng quá sớm rồi.
Lục Yến Lâm thì gật đầu, duỗi tay gắp đồ ăn cho cô, rồi mới mở miệng: “Chị cả nói rất đúng.”
Lâm Sơ Huỳnh: “............”
Lục Yến Tắc bắt gặp hai người “liếc mắt đưa tình” với nhau thì cười cười, dời đề tài: “Sơ Huỳnh, cháu với Yến Lâm quen nhau như thế nào?”
Trước đó Lục Yến Lâm vẫn luôn ở nước ngoài, thỉnh thoảng mới về nước nên câu hỏi này cũng không tính là kỳ quái.
Đề tài này có nhiều chuyện để nói lắm nha.
Lâm Sơ Huỳnh chớp mắt: “Lúc trước, khi cháu đi du lịch ở Paris thì gặp chú hai ở đó, thường xuyên gặp mặt nên trở nên quen thuộc hơn.”
“Thật là trùng hợp.” Lục Khả Hân nói xen vào: “Khi ba hỏi, Yến Lâm cũng trả lời y vậy.”
Lâm Sơ Huỳnh nhìn Lục Yến Lâm.
Người này bên ngoài thì không nhắc tới chuyện ở Paris, cảm xúc ngày thường rất tự nhiên bình tĩnh, giống như đã quên hết sạch, bây giờ coi bộ không phải không nhớ.
Hai người nhìn nhau, cô không nhịn được mà dùng chân chạm chạm vào chân Lục Yến Lâm.
Bởi vì ở nhà nên Lâm Sơ Huỳnh đi dép lê, tuy không có cảm giác đặc biệt như đi giày cao gót nhưng cũng rất bất ngờ.
Động tác dưới bàn ăn không một ai thấy được.
Lục Yến Lâm vẫn bình tĩnh gật đầu, nói chuyện với mọi người.
Trên bàn cơm, Lục Khả Hân còn đang nói: “Ngày thường không thấy Yến Lâm thích cô gái nào, lần này đột nhiên nói muốn kết hôn đã khiến chúng tôi sợ phát khiếp, không ngờ đối tượng lại là Sơ Huỳnh, đúng là duyên phận.....”
Lâm Sơ Huỳnh cọ chân là muốn nhắc nhở Lục Yến Lâm, nhưng bỗng cảm thấy hành động này chơi rất vui, vì thế cô dứt khoát bỏ dép lê, dùng chân chạm vào mắt cá chân của anh.
Chậm rãi di chuyển lên.
Có đôi khi Lâm Sơ Huỳnh cực kỳ bội phục người đàn ông này, lúc cấm dục thì định lực kinh người, khi buông thả thì vô cùng cuồng dã.
“Bình thường Yến Lâm không hay nhắc đến chuyện hôn nhân, đột ngột nói muốn kết hôn khiến chúng tôi tay chân luống cuống hết cả lên.” Lục Khả Hân làm chị nhưng trước kia không dám ý kiến, mà với trường hợp hôm nay, đương nhiên bà không thể nhịn tiếp được.
“Tính cách Sơ Huỳnh tương đối ham chơi, đôi khi tôi cũng đau đầu vì con bé.” Lâm Tồn cười nói: ”Sau này phiền Yến Lâm khoan dung nhiều hơn nhé.”
“Chắc chắn là vậy rồi, Yến Lâm cũng không phải trẻ con nữa, làm người rất ổn trọng, sau khi kết hôn sẽ bao dung dỗ dành con bé nhiều hơn.”
Mấy người kẻ xướng người họa.
Dỗ?
Lâm Sơ Huỳnh thử tưởng tượng cảnh Lục Yến Lâm dỗ người.
Lục Yến Lâm ôn hòa nói: “Tất nhiên rồi ạ.”
Lâm Sơ Huỳnh mười phần hài lòng với câu trả lời này, nhưng sau đó lại nghe người nọ bổ sung: “Cô ấy còn nhỏ, ham chơi là bình thường.”
“........?”
Có thể nói chuyện tử tế được không??
Nụ cười tiêu chuẩn trên gương mặt Lâm Sơ Huỳnh không thay đổi, nhưng đôi chân dưới bàn lại đá tên đàn ông thối một cái.
Anh quay đầu nhìn cô.
Lâm Sơ Huỳnh ngồi thẳng lưng, ưỡn ngực.
Lục Yến Lâm thấy động tác của cô thì nhìn nhiều một chút, đôi mắt sâu thẳm, đón nhận ánh nhìn của đối phương.
Chú mới nhỏ!
*****
Sau khi dùng bữa xong, Lục Khả Hân kéo Lâm Sơ Huỳnh nói chuyện phiếm.
“Đêm từ thiện lần trước của tiểu tử Lục Nghiêu dì không có đi xem, nhưng sợi dây chuyền mà Yến Lâm mua là của cháu đúng chứ?”
“Là của cháu ạ.”
Lâm Sơ Huỳnh không giấu giếm, việc này có rất nhiều người biết, hơn nữa nhiều người chỉ nghĩ rằng Lục Yến Lâm cho con trẻ nhà mình mặt mũi thôi.
Nếu tin tức bọn họ kết hôn được công bố ra ngoài thì cô nghĩ rằng điện thoại của mình có thể bị nổ tung mất.
“Lúc mới nghe tin, dì cũng nghĩ giống như người ngoài nói.” Lục Khả Hân nhỏ giọng: “Sau đó nghe nó nói muốn đến nhà cháu cầu hôn thì dì mới phản ứng lại.”
Chỗ nào là cho mặt mũi chứ.
Khi đó cả nhà vừa dùng bữa xong, Lục Yến Lâm đột nhiên quăng một tin rằng anh muốn tới nhà họ Lâm cầu hôn, mấy người nhà họ Lục mãi chẳng dám tin.
Ông cụ Lục cho rằng Lục Yến Lâm có ý suy nghĩ lung tung rối loạn thì mắng anh một trận, sau đó hỏi chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, Lục Khả Hân bị gọi về nhà cũng sợ ngây người.
Cái đáp án này còn chưa đưa ra.
Lâm Sơ Huỳnh há hốc mồm, nửa ngày cũng không biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể nói sang chuyện khác: “Thật ra chuyện không đáng sợ như ông Lục nghĩ đâu...”
Mà là cực đơn giản.
Không biết Lục Khả Hân nghĩ tới cái gì mà hùng hồn nói: “Cháu nói cho dì, có phải nó cưỡng ép cháu đồng ý không? Hay lén lút hứa hẹn gì với cháu?”
“.........”
Nhìn dáng vẻ này của dì Lục, Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy bà bổ não quá nhiều rồi @@.
“Cháu không phải sợ, nếu là thật thì ba của dì tuyệt không bỏ qua cho nó!” Lục Khả Hân bổ sung: “Nếu không thì dì cũng chẳng nghĩ ra lý do nào khác.”
Ánh mắt của bà trở nên xa xăm, giống như nghĩ tới việc tổng giám đốc bá đạo hay làm trong phim truyền hình.
“........ Không có đâu ạ, dì Lục suy nghĩ nhiều rồi.”
Lâm Sơ Huỳnh thỉnh thoảng chửi thầm tên đàn ông thối trong lòng, nhưng nói thế nào thì cách làm của Lục Yến Lâm đã rất có trách nhiệm rồi.
Nói chuyện phiếm một lát, mọi người thảo luận chuyện kết hôn.
Nhưng mới nói được mấy câu thì Lâm Sơ Huỳnh và Lục Yến Lâm đã bị đuổi ra ngoài, chuyện còn lại để bọn họ bàn bạc là được rồi, không cần đôi bạn trẻ nhọc lòng.
Trước khi Lục Khả Hân đóng cửa còn lườm em trai đáng thương ít nói: “Em không được bắt nạt tiểu Sơ Huỳnh đấy.”
Vừa dứt lời, Lâm Sơ Huỳnh đúng lúc lộ ra biểu tính ngượng ngùng, giọng nhỏ như muỗi: “Dì Lục.”
Dáng vẻ thẹn thùng của cô cực kỳ đẹp, Lục Khả Hân càng nghĩ càng cảm thấy hôn sự này không tồi chút nào, mỹ mãn đóng cửa lại.
Hành lang khôi phục sự an tĩnh.
Biểu tình của Lâm Sơ Huỳnh trở về bình thường, khi đến trước bậc thang, nói: “Chú hai, cháu còn tưởng chú sẽ được giữ lại ở trong đấy.”
Cô khẽ nhướng mi.
Sắc mặt Lục Yến Lâm khẽ động, thấy vẻ đắc ý dào dạt của cô thì nhất thời chẳng tìm được câu trả lời phù hợp, một lúc lâu sau nở nụ cười nhẹ.
“Chú cười gì.” Lâm Sơ Huỳnh dừng một chút, lại hỏi: “Vì sao chú lại nói với họ chuyện chúng ta ở Paris?”
Tuy chuyện đó cô thường treo bên miệng để trêu chọc người đàn ông này nhưng vừa nãy nói ra vẫn khiến tai cô hồng hồng.
Lục Yến Lâm đứng ở bậc cầu thang tầng hai, nhìn cô.
Lâm Sơ Huỳnh đoán: “Không tiện nói sao?”
Phần cuối câu nói rất nhẹ, mang theo chút nghi hoặc, lại có điểm tò mò, lơ đãng ngầm chứa ý làm nũng.
Tiếng nói như thì thầm vang lên ở cầu thang, ở đây chỉ có ánh đèn mỏng manh yếu ớt chiếu lên chiếc cằm đang căng chặt của Lục Yến Lâm.
Ánh mắt anh dừng trên môi cô, lửa nóng khi bị trêu chọc ở nhà ăn tối nay lại bùng lên.
Lục Yến Lâm vẫn kìm nén như trước: “Miệng của em cũng kín nhỉ?”
Không ngờ, Lâm Sơ Huỳnh đứng phía trên lại cong mi: “Kín hay không kín, sao chú hai không tự mình thử xem?”
__________
Tác giả có lời muốn nói: Chú hai nói đêm nay mình không muốn làm người nữa~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.