Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 2:




Tất nhiên Lâm Sơ Huỳnh sẽ không nói với Lục Nghiêu chuyện bí mật đó, cô nhìn chỗ rẽ cuối hành lang, cười khẽ: “Quay về thôi.”
Phòng bao vẫn náo nhiệt như trước.
Có lời nhắc của chú hai nên Lục Nghiêu chỉ có thể thông báo: “Tôi xin lỗi, hôm nay tôi phải về sớm.”
Có người hỏi: “Về sớm vậy làm gì?”
Người bên cạnh cũng phụ họa: “Chắc không phải là có ––––“
Đối phương còn chưa nói xong, Lục Nghiêu đã mở miệng: “Đừng có đoán mò, hôm nay chú hai tôi về nước.”
Phòng bao đột nhiên an tĩnh lại.
Ánh mắt Lâm Sơ Huỳnh dạo qua một vòng, không biết trong lòng nghĩ gì. Nhấp một ngụm rượu, nửa người ẩn hiện trong bóng tối.
Một cô gái không hiểu tình huống ra sao liền dùng tay chọt chọt vị thiếu gia mang cô ấy tới, thấp giọng hỏi.
Tâm trạng anh ta đang tốt nên liền cho đáp án: “Biết tập đoàn Hoa Thịnh không?”
Bạn gái gật đầu.
Không ai không biết tập đoàn Hoa Thịnh, công ty con từ trung tâm thương mại, khách sạn, bất động sản hay mảng truyền thông bọn họ cũng có liên quan, danh tiếng lừng lẫy, chưa bao giờ đầu tư lỗ vốn.
“Anh ta là người đứng đầu Hoa Thịnh.” Thiếu gia nọ thở ra một hơi.
Ba chữ “chú hai Lục” trong vòng luẩn quẩn này không tiểu bối nào không sợ, hiện giờ người đã trở lại đoán chừng phải ngừng việc tụ tập ăn chơi một thời gian rồi.
Bạn gái há hốc mồm.
Đối phương lại đưa mắt nhìn sang bên kia, hạ giọng: “Người mà Lục Nghiêu xum xoe nịnh nọt chính là đại tiểu thư nhà họ Lâm.”
Xung quanh lại trở nên an tĩnh.
Lục Nghiêu vừa nói xong, không lâu sau mọi người cũng giải tán. Dù sao thì cũng không có gì làm, hiện tại ai về nhà nấy thôi.
“Đi thôi đại tiểu thư, tôi đưa cậu về.” Lục Nghiêu nói.
“Ừ.” Lâm Sơ Huỳnh tùy ý đáp.
Hối Cẩm viên không phải nơi người thường có thể đến nên hành lang rất yên lặng, cô đứng trong thang máy nhưng tâm tư lại bay đi chỗ khác.
Lục Nghiêu đi xuống bãi đỗ xe, Lâm Sơ Huỳnh một mình ra ngoài sảnh lớn đợi.
Cơn gió nhẹ thổi qua, hơi lạnh.
Lâm Sơ Huỳnh hơi hối hận vì mặc chiếc váy hở vai. Đứng chờ chán muốn chết nên cầm điện thoại xem tin tức về chuyện hủy hợp đồng hôm nay.
Không bao lâu sau, một chiếc xe Rolls-Royce dừng trước mặt cô.
Cô tắt di động, ngẩng đầu thì thấy đây không phải xe thể thao của thiếu gia quần là áo lụa Lục Nghiêu, hơn nữa cô đã từng thấy chiếc xe này rồi.
Cửa kính xe hơi hạ xuống, lộ ra khuôn mặt quen thuộc.
Lâm Sơ Huỳnh chớp chớp mắt, ý nghĩ xoay chuyển nhanh chóng, ngón tay chạm hai cái gọi điện cho Lục Nghiêu, nhỏ giọng nói.
“Tôi đi trước nhé.”
“Hả? Tôi còn chưa ra thì cậu về kiểu gì –––“ Lục Nghiêu còn chưa léo réo xong đã bị cắt đứt.
Ánh mắt Lục Yến Lâm bình thản.
Khoảng cách vài bước, làn da Lâm Sơ Huỳnh trắng mềm giống như có thể nhéo ra nước, mái tóc uốn xoăn, đôi mắt ngập nước, hai má trắng nõn phiếm hồng.
Khuôn mặt vốn xinh đẹp lại tăng thêm phần kiều diễm.
Không thể phủ nhận, gương mặt này cực kỳ xinh đẹp.
Từ lâu, không biết công tử bột nhà ai từng đánh giá nhóm đại tiểu thư danh môn, người luôn luôn đứng đầu chắc chắn chỉ có cô.
Tầm mắt Lục Yến Lâm dừng trên người cô: “Lục Nghiêu đâu?”
Lâm Sơ Huỳnh mặt không đổi sắc: “Đi rồi ạ.”
Lục Yến Lâm nhíu mi, không có cách nào: “Lên xe.”
Quả nhiên!
Lâm Sơ Huỳnh sớm đoán được anh sẽ nói vậy, đôi mắt xinh đẹp cong cong, trong con ngươi lóe lên ánh sáng ngọc, ưu nhã bước lên xe.
Lục Yến Lâm nhướng mày.
Trợ lý đặc biệt Trần đang lái xe mắt nhìn mũi, miệng nhìn tim, coi như cái gì cũng không thấy, sắm vai một người máy.
Dọc đường đi hai người cũng không nói chuyện, bầu không khí trong xe rất im lặng.
Ngay từ đầu Lâm Sơ Huỳnh quên không nói địa chỉ nên được đưa về nhà chính nhà họ Lâm.
Cô nhăn mặt ở cửa xuống xe, giường như chợt nhớ điều gì đó liền quay đầu lại.
Lục Yến Lâm quay đầu, “Hửm?”
Lâm Sơ Huỳnh nghiêng người dựa gần vào anh, hồi lâu mới giòn giã mở miệng: “Cảm ơn chú hai.”
Câu từ vừa uyển chuyển vừa dễ nghe.
Lời này vừa nói ra, trợ lý đặc biệt Trần bắt đầu nghĩ ngợi lung tung.
Anh ta đúng là biết mối quan hệ giữa hai người, tuy rằng người khác gọi như thế thì không có chuyện, nhưng anh ta cảm thấy vị Đại tiểu thư này là cố ý.
Ngay sau đó, Lâm Sơ Huỳnh đóng cửa xe lại, không quay đầu mà đi thằng vào biệt thự, để lại chiếc xe cô đơn trong bóng tối.
Lại là chú hai.
Lục Yến Lâm nhéo nhéo mi tâm, có chút đau đầu.
Mùi hương thơm ngát như có như không vương vấn trong xe, rất dễ chịu nhưng làm cho anh dễ dàng nhớ đến chuyện vừa rồi.
Anh chịu không nổi: “Đổi hương đi.”
“.........”
Không nghe thấy tiếng đáp lời, Lục Yến Lâm nói: “Có chuyện nói thẳng.”
Trợ lý đặc biệt Trần chần chừ, bất an mở miệng: “Tiên sinh, trong xe không có xịt hương.”
Ngụ ý đó là mùi hương của phụ nữ.
Là hương của Lâm Sơ Huỳnh.
Đầu Lục Yến Lâm càng đau hơn.
*****
Diện tích nhà chính nhà họ Lâm rất rộng lớn.
Khoảng thời gian này Lâm Sơ Huỳnh không ở đây mà mua một căn biệt thự bên ngoài, gần công ty nhưng trong nhà vẫn để lại căn phòng của cô.
Cô vừa đi vừa ném giày cao gót, lại mở di động ra. Vừa rồi ở trên xe nó rung liên hồi nhưng cô không xem.
Bên trong có mấy cuộc gọi nhỡ, còn có tin nhắn trên wechat.
Lục Nghiêu: [Bà cô ơi, cậu an toàn về nhà chưa?]
Lục Nghiêu: [Một mình cậu về có sao không?]
Lâm Sơ Huỳnh nhìn thấy liền trả lời một câu: [Không phải.]
Bên kia có lẽ nhanh chóng thấy được tin nhắn nên cũng hỏi lại tình huống là gì, cô trực tiếp đáp: [Chú hai của cậu đưa tôi về.]
Giao diện wechat đột nhiên ngưng lại, nửa phút sau spam mãnh liệt.
Lục Nghiêu: [?????????]
Lục Nghiêu: [!!!!!!!!!!!]
Một chuỗi dấu câu được gửi qua.
Lâm Sơ Huỳnh mặc kệ trái tim nhỏ bé của cậu ta khiếp sợ lớn thế nào, thậm chí còn có thể bị hù dọa, cô không kìm nổi khẽ cong môi.
Dù sao sớm muộn gì chuyện đêm nay cũng bị cả thành phố biết.
Trong phòng khách có tiếng nói chuyện.
“Cô ta có thể trực tiếp lấy một công ty để luyện tập trong khi con chỉ muốn vào công ty thực tập mà cũng không cho phép, sao chú Lâm lại bất công thế?”
“Chỉ bằng người ta là con gái ruột! Lời này không được phép nói lần thứ hai nữa, nếu bị ai nghe được thì mẹ không cứu được con đâu.”
Vẻ mặt Lâm Sơ Huỳnh lạnh xuống.
Trong phòng khách, Tô Tân Tuệ thở dài, tháng trước Lâm Sơ Huỳnh về nước chỉ nói một câu, Lâm Tồn đã chủ động đem Giải trí Thiên Nghệ cho cô toàn quyền phụ trách.
Dù sao ông cũng chỉ có một cô con gái này.
Đối với bà ta, có thể gả vào nhà họ Lâm đã là một chuyện cực kỳ xa xỉ, bà ta không muốn quay lại cuộc sống trước kia, một đồng tiền cũng phải bẻ làm đôi để tiêu nữa.
Trước kia vì Lâm Sơ Huỳnh không đồng ý nên mẹ con bà ta không thể vào nhà chính ở, một tháng gần đây, Lâm Sơ Huỳnh vì bận chuyện công ty nên đã dọn đến biệt thự khác, vậy nên bà ta với con gái mới có thể tiến vào nhà họ Lâm.
Đối với vị đại tiểu thư này bà ta luôn luôn tôn kính.
Hai bên nước sông không phạm nước giếng.
Tô Nhụy vô cùng bất mãn: “Cũng may hiện tại cô ta không ở đây. Nhưng mà mẹ, cái phòng của cô ta thật xinh đẹp, mẹ có thể thuyết phục chú Lâm đồng ý cho con dọn vào phòng đó ở không?”
“Con đừng suốt ngày suy nghĩ vớ vẩn nữa, đỡ đến lúc đó ngay cả căn phòng hiện tại con ở cũng không còn đâu.”
Hai người thì thầm nói chuyện.
“Chậc.”
Âm thanh này vang lên làm bầu không khí trong phòng khách đột ngột yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi.
Hai mẹ con vừa ngẩng đầu nhìn thấy bóng người cách đó không xa thì hoảng sợ, dù sao mình vừa nói xấu sau lưng người ta, hiện giờ chính chủ đã xuất hiện rồi.
Tô Tân Tuệ vội vã cười trừ: “Sơ Huỳnh đã về rồi sao?”
“Ừ.”
Lâm Sơ Huỳnh đáp, trực tiếp đi vào phòng khách, đến nhà bếp rót cốc nước, từ đầu tới cuối đều không muốn nói chuyện với hai người kia.
Cô đi dưới ánh đèn, cần cổ thiên nga cực kỳ quyến rũ, đôi chân vừa tinh tế vừa thẳng, phía dưới lộ ra ngón chân trắng nõn mượt mà.
Tô Nhụy thấy dáng vẻ xinh đẹp tỏa sáng của cô, cắn môi.
Từ lần đầu tiên đến nhà họ Lâm cô ta đã biết Lâm Sơ Huỳnh rất đẹp, không chỉ có gương mặt đẹp mà nét đẹp còn phát ra từ tận xương.
Tính cách quyết đoán thẳng thắn chỉ là dệt hoa trên gấm thôi.
Tô Nhụy nhịn không được nói: “Nhìn thấy mẹ tôi mà cô không chào hỏi sao?”
Hình như hôm nay ba Lâm Tồn không ở nhà nên Lâm Sơ Huỳnh cũng lười duy trì mặt ngoài, chỉ liếc một cái rồi thôi.
Tô Nhụy nói thêm: “Nói thế nào thì mẹ tôi với chú Lâm cũng đã kết hôn rồi.”
Lâm Sơ Huỳnh vốn còn thản nhiên, nghe lời này thì cười như không cười nhìn cô ta, cong môi: “Cô nên biết đây là nhà họ Lâm.”
Ý tứ trong câu này rất rõ ràng khiến Tô Nhụy tức giận đến tái mặt, “Lâm Sơ Huỳnh, cô nói lời này là có ý gì hả?”
Lâm Sơ Huỳnh thờ ơ đáp: “Làm sao?”
Cô càng như vậy càng khiến Tô Nhụy tức không chịu nổi, định mở miệng nói nhưng lại bị mẹ mình lôi kéo, đứng dậy đi nhanh lên lầu.
Ánh đèn rất sáng, cái gì cũng thấy rõ.
Lâm Sơ Huỳnh híp mắt.
“Chờ chút.”
Tô Nhụy dừng bước, xoay người lại, vẻ mặt đắc ý, “Chẳng lẽ phát hiện mình sai rồi nên muốn xin lỗi sao?”
Trong từ điển của Lâm Sơ Huỳnh cô thường không có hai chữ ‘giải thích’ này, cô tiến lên hai bước, nhếch môi: “Muốn ở phòng của tôi?”
Sắc mặt Tô Nhụy tái nhợt.
Bản thân mình nhớ thương đồ vật của người ta, còn bị người ta nghe thấy, bây giờ bị vạch trần trực tiếp giống như bị lột sạch quần áo vậy.
Lâm Sơ Huỳnh cũng mặc kệ cô ta nghĩ gì, trên mặt cô vẫn treo nụ cười nhạt, nhưng lời nói lại khiến đối phương lạnh sống lưng –––
“Nếu còn có ý nghĩ này nữa, thì cút đi.”
*****
Bên kia, lúc Lục Nghiêu trở về nhà vẫn còn chưa hồi phục tinh thần từ câu nói đó.
Chú hai cậu đưa tôi về nhà.
Sao có thể chứ?
Cậu tỉ mỉ nhìn đi nhìn lại mấy lần liền, đúng là trên đó viết như vậy, không có khả năng Lâm Sơ Huỳnh gửi sai.
Lục Nghiêu mang theo một bụng nghi ngờ mở cửa.
Trong phòng khách, người đàn ông đang ngồi trên sô pha, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng một nửa sườn mặt, góc cạnh rõ ràng, sống mũi cao thẳng, ngả lưng vào ghế, dáng vẻ tùy ý lười biếng.
Giờ này đã không còn sớm, ông cụ đã sớm đi nghỉ ngơi rồi.
Ánh mắt Lục Yến Lâm đảo qua, liếc cậu một cái.
“Đã về rồi?”
Không biết vì sao, Lục Nghiêu cảm giác thật không khéo.
Cậu sờ sờ mũi, tự giác báo cáo hành trình của bản thân, “Chú hai, cháu không làm gì hết, chỉ uống chút rượu và nói chuyện phiếm thôi. Hơn nữa đều là vì muốn bọn họ giúp đỡ hội đấu giá của cháu mà thôi, thật sự rất đứng đắn.”
“Cháu đi về một mình?” Lục yến Lâm không phát biểu ý kiến về báo cáo hành trình của cậu, mà tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy.” Lục Nghiêu nhanh nhảu đáp, “Vốn chuẩn bị đưa Lâm đại tiểu thư về nhưng giữa chừng cậu ấy nói –––“
Nhắc tới đây, cậu đột nhiên im bặt.
Từ nhỏ cậu biết chú hai là đứa con khi ông nội tuổi già mới có, chỉ lớn hơn mình tám tuổi nhưng khí thế cả người đều được di truyền từ ông nội, mà trước kia cậu có phần sợ ông nội, hiện tại cuối cùng bắt đầu sợ Lục Yến Lâm.
Lục Yến Lâm liễm mi, nhếch môi.
Xem ra lúc ở cửa Hối Cẩm viên Lâm Sơ Huỳnh lừa anh, vậy mà anh lại tin.
“Chú hai, chuyện đó..... chú còn gì muốn hỏi không ạ?” Lục Nghiêu nghiêng người qua, chủ động đổi đề tài.
Thực ra cậu còn muốn hỏi chuyện vừa nãy.
Lúc Lục Yến Lâm ngẩng mặt lần nữa thì đã khôi phục vẻ mặt bình thường, lơ đãng hỏi: “Hội đấu giá của cháu chuẩn bị thế nào rồi?”
“Mọi thứ đều thuận lợi ạ!”
Lục Nghiêu kiêu ngạo ngẩng đầu, nhắc tới chuyện này là tinh thần phấn chấn hẳn: “Ngay từ đầu cháu muốn tổ chức buổi bán đấu giá bình thường thôi, sau nghĩ lại thì đổi thành bán đấu giá từ thiện.”
Là đứa nhỏ của nhà họ Lục, đương nhiên không thể yếu kém hơn người khác.
Trong vòng này của bọn họ chuyện đó rất bình thường, ví dụ như Lâm Sơ Huỳnh, trực tiếp lấy một công ty để luyện tay.
Cậu thì không có sự quyết đoán ấy, một đêm từ thiện cũng đủ gột bỏ cái danh ăn chơi trác táng của mình rồi. Hiện tại cậu đã thuộc làu làu danh sách vật phẩm bán đấu giá và khách quý.
Lục Nghiêu nói ra một tràng dài, quay đầu cười nói: “Đây là danh sách và khung chương trình trước mắt, chú hai tham khảo giúp cháu nhé.”
Cậu khoe khoang đưa di động qua.
Hôm nay người phụ trách đã gửi danh sách cho cậu, trên cơ bản đã sắp xếp chỗ ngồi hết rồi, chỉ có vài chi tiết cần sửa thôi.
Lục Yến Lâm nhận lấy.
Trên màn hình ngoại trừ khung chương trình sơ lược thì còn có danh sách, một trang vật phẩm bán đấu giá và tên chủ nhân món đồ. Anh tùy ý lướt xem, chuyển đến trang sau thì dừng lại.
Ở đó viết tên Lâm Sơ Huỳnh.
Lục Nghiêu cảm thán: “Đại tiểu thư này thực sự hào phóng, chiếc vòng cổ đó ít nhất cũng phải mấy triệu mà cũng đưa ra.”
Đương nhiên cũng nhìn vào quan hệ giữa bọn họ nữa, dù sao cũng thân quen, trong nhà lại là thế giao* nên coi như ủng hộ cho hội đấu giá của cậu ta.
*Thế giao: các gia đình danh gia vọng vọng tộc nhiều đời thân thiết với nhau.
Lục Yến Lâm: “Không tồi.”
Có thể nhận được hai chữ này cực kỳ tốt rồi.
Nhưng, không biết là khen Lâm Sơ Huỳnh hay là khen cậu nữa.
Lục Nghiêu biết chú hai của mình bình thường rất ít khích lệ ai nên lúc này cậu đang vui sướng vẫy đuôi như con cún nhỏ, trong đầu chợt nảy ra một ý tưởng.
Nếu chú hai có thế đến thì cậu có thể tưởng tượng hình ảnh đêm từ thiện không cần tuyên truyền cũng bùng nổ.
“Chú hai!”
“Làm sao vậy?”
Lục Nghiêu chủ động hỏi: “Đây là buổi đấu giá đầu tiên cháu chuẩn bị, chú hai có hứng thú đến dự không?”
Đuôi lông mày Lục Yến Lâm hơi nhếch.
Lục Nghiêu vừa thấy lập tức cảm thấy có hy vọng, vì vậy thừa dịp còn cơ hội nhanh chóng nói: “Khẳng định sẽ không làm chú thất vọng đâu.”
Ngón tay Lục Yến Lâm gõ gõ, ánh mắt xẹt qua màn hình di động, trên mặt lộ ra một tia hứng thú –––
“Vậy thì đi cổ vũ.”
_____________
Tác giả có lời muốn nói: Đi cổ vũ cho ai??

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.