Trắng Trợn Táo Bạo

Chương 39:




Tất nhiên sẽ phụng bồi.
Phụng bồi mình show ân ái trong chương trình tình yêu và hôn nhân sao?
Lâm Sơ Huỳnh tưởng tượng đến hình ảnh kia, Lục Yến Lâm trả lời mấy chữ, tất cả khán giả đều là cô trêu ghẹo anh.
Hình như có gì đó không đúng.
Chờ Lục Yến Lâm rời đi được vài phút, Lâm Sơ Huỳnh mới lấy lại tinh thần.
Vậy mà còn nói đến đàng hoàng như vậy, ngay cả ngữ khí cũng thực ôn nhu, giống như ánh mặt trời mới mọc, hoàn toàn đang dụ dỗ người ta.
Sao trước kia cô không phát hiện anh là một ‘tai họa’ như thế nhỉ.
Nếu bản thân mình thực sự đi quay chương trình tình yêu và hôn nhân kia.
Lâm Sơ Huỳnh đều có thể tưởng tượng, đến lúc đó người khán giả mắng không phải Lục Yến Lâm, mà là cô.
Từ cổ chí kim, hiện tượng phụ nữ khó xử phụ nữ bớt nghiêm trọng một chút, dù cô với Lục Yến Lâm có làm gì thì một đám người quái đản vẫn sẽ spam làm ra vẻ.
Lâm Sơ Huỳnh ngồi trên giường suy nghĩ nửa ngày, mới đi rửa mặt.
Kiều Quả đã tới khách sạn, mang theo quần áo đến, “Bà chủ, tôi đã đăng thông báo rồi.”
Lâm Sơ Huỳnh ừ.
Mặc vào đồ công sở, cô lại là một bà chủ chuyên nghiệp.
Khách sạn bên này cũng bưng bữa sáng lên, tuy rằng là Lục Yến Lâm phân phó nhưng lại rất hợp khẩu vị cô.
Vừa ăn xong, ngoài cửa có tiếng gõ.
Hai người cùng nhau đi xuống, Kiều Quả đi lấy xe trước.
“Sao cậu lại đến đây?” Lâm Sơ Huỳnh hỏi.
“Tôi nghe nói cậu đến đây nên muốn đi ké xe ý mà.” Lục Nghiêu không hề giấu giếm: “Hiện tại phí đi lại rất mắc nha.”
“Cậu bần đến nông nỗi này sao?” Lâm Sơ Huỳnh nghi ngờ.
“Đừng nói nữa, ba tôi lại trừ tiền rồi, nói tôi không làm việc đàng hoàng.” Lục Nghiêu nghĩ đến cái này là lại phiền lòng, “Rõ ràng là tôi có đi làm mà.”
Tuy rằng đi làm cũng chẳng có công việc nào, chỉ là xem tin tức.
Nhưng tốt xấu gì cũng là đi làm nha.
“Chú Lục muốn cậu quay về công ty chứ gì.” Lâm Sơ Huỳnh thuận miệng nói ra chân tướng, “Một ngày cậu không quay về thì tiền tiêu vặt sẽ chịu khổ.”
“Nhưng mà không thoải mái bằng chỗ của cậu.”
Lục Nghiêu biết nếu cậu về nhà thì chắc chắn sẽ bị đè nặng học này học kia, nhưng nhà họ Lục có chú hai rồi mà, cái gì cũng không cần sầu.
Vừa nói vừa đi ra đại sảnh.
Hiện tại đã hơn chín giờ, người trong sảnh không tính là ít.
“Lục thiếu.”
Mới đi được một nửa, có người đột nhiên gọi lại.
Một cô gái mặc chiếc váy ngắn đi tới, lắc mông, không một tiếng động mà quan sát Lâm Sơ Huỳnh: “Tối qua Lục thiếu nghỉ ngơi ở đây sao?”
Lục Nghiêu không nhớ rõ đây là ai, thuận miệng ừ một tiếng.
Cô gái kia vừa nghe cậu đáp lại, trong mắt sáng ngời, từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ, ánh mắt ái muội: “Lục thiếu, em cũng ở đây......”
Lâm Sơ Huỳnh liếc mắt một cái liền nhận ra đây là thẻ phòng.
Đương nhiên Lục Nghiêu không thèm nhìn đến, cau mày thúc giục Lâm Sơ Huỳnh: “Đi mau một chút, nếu không sẽ bị muộn mất.”
“Lục thiếu, ai đây?”
“Người cô không thể trêu vào.”
“Lục thiếu ngài nói đùa.” Người phụ nữ này rõ ràng không tin, cười run cả người: “Ai ở trong khách sạn chứ, lại không giống ngài, khách sạn này là của nhà ngài, có thể ở cùng Lục thiếu thì ý tứ này chẳng phải quá rõ ràng sao?”
Cô ta đoán đây là niềm vui mới của Lục thiếu cho nên nói chuyện không hề khách khí.
Nhất là, ngay cả thẻ phòng cũng không có.
Lục Nghiêu không muốn bản thân thành cái đinh trong mắt chú hai, ngữ khí không tốt mà trả lời: “Cô quản cái rắm.”
Khách sạn này bây giờ cũng xem như là nhà của cô nhỉ.
Lâm Sơ Huỳnh cười như không cười, thấy người phụ nữ kia cằn nhằn lải nhải, giống như bản thân đoán ra chân tướng vậy, thậm chí còn có bộ dáng đắc ý dào dạt.
Có chút buồn cười.
Lâm Sơ Huỳnh cong môi, ngữ khí thản nhiên: “Tiền nhiều dùng không hết, đến khách sạn tiêu thôi.”
Lục Nghiêu: “......”
Cậu cũng muốn có được phiền não (nhiều tiền) này, hức.
“Đi thôi.” Lâm Sơ Huỳnh nói.
“Từ từ đợi tôi.” Lục Nghiêu đuổi theo, “Cậu đừng nói với chú hai tôi nhé, nếu không chỉ sợ tôi sẽ không thấy ánh mặt trời ngày mai mất.”
Người phụ nữ bị bỏ mặt tại chỗ sửng sốt.
Các cô đương nhiên biết chú hai của Lục Nghiêu là ai, chẳng lẽ kia là niềm vui mới của tổng giám đốc Lục? Không phải nói tổng giám đốc Lục đính hôn rồi sao?
*****
Giải trí Thiên Nghệ mới mở cuộc họp nhỏ không lâu.
Gần mười mấy phương án được đưa ra, mỗi người đều lên trình bày một chút nhưng lại có đến mấy phương án trùng nhau.
Đương nhiên cũng không phải sao chép, nhưng là hiện tại motip chương trình cũng chỉ có thế, động não cũng như không động, cái này cũng không thể tránh khỏi.
Hơn nữa hiện tại chương trình truyền hình thịnh hành cũng là mô phỏng theo người khác.
Lâm Sơ Huỳnh không hề muốn công ty của mình có một cái tên như vậy, trước đây cô không quan tâm thì thôi, nhưng hiện tại Giải trí Thiên Nghệ đang nằm trong tay cô, yêu cầu kia của cô nhất định sẽ đạt được.
“Bà chủ, chủ yếu là chương trình tình yêu hiện tại rất hot.” Một quản lý trong đó đứng lên lau trán, nói: “Dù là mức độ thảo luận hay cái khác thì cũng đều nghiền áp một vài chương trình khác.”
Người xem đều có tính tò mò, cuộc sống yêu đương của người khác đối với họ mà nói thì còn thú vị hơn phim truyền hình.
Đây cũng là nguyên nhân khiến những mối tình trong chương trình lấn át tình cảm minh tinh.
Cho dù phần lớn đều có kịch bản nhưng yêu đương trong chương trình càng thêm thật hơn ngoài đời, hơn nữa hợp ý thì đến với nhau, không cần lo bị fans mắng.
“Không làm chương trình yêu đương.” Lâm Sơ Huỳnh nói.
Xuất đạo từ gameshow yêu đương thì sau này sẽ rất dễ bị buộc chặt vào cp.
Người trình bày thất vọng ngồi về chỗ của mình.
Quản lý kế tiếp đề cử cuộc sống sinh hoạt, cũng coi như một loại du lịch lữ hành, bởi vì phải đi đến một nơi khác bắt đầu cuộc sống điền viên.
Lâm Sơ Huỳnh không hề hứng thú với trải nghiệm thú vui làm nông.
Nhưng quản lý kia và Kiều Quả đều nói cái này khả thi, liền tạm thời cho vào danh sách xem xét.
Người lên bục trình bày cuối cùng nuốt nước miếng, nhìn nhìn phương án trong tay, chỉ cảm thấy hy vọng thật xa vời.
“Tôi..... phương án của tôi là chương trình đáp đề.”
Tuy anh ta cảm thấy không có hy vọng gì nhưng tổng giám đốc Lâm đã nói, tốt xấu gì cũng phải làm, hơn nữa anh ta cũng làm rất nghiêm túc.
“........Chương trình đáp đề vài năm trước bùng nổ, hơn nữa già trẻ nam nữ đều phù hợp, tuy rằng hiện tại không có tiếng tăm gì nhưng là chứng tỏ trên thị trường từng có.”
“Hơn nữa, chúng ta có thể hợp tác với phía trên, mặc kệ là người ngoài giới hay minh tinh làm khách mời thì đều có đề tài, đương nhiên đề tài về minh tinh càng nhiều.”
Rốt cuộc thì vấn đề bằng cấp của minh tinh được rất nhiều người chú ý.
Giống như nhiều MC có bằng cấp là top 2 toàn quốc, còn có người trong giới giải trí xây dựng hình tượng của mình là tiến sĩ, học bá, đều cực kỳ nổi tiếng.
Buổi sáng hôm nay, Lâm Sơ Huỳnh còn chửi thầm chương trình đáp đề.
Cô dựa vào ghế, cũng không nói không thể, mà là cười: “Anh thử trình bày cho tôi nghe xem nào.”
Vẻ mặt người đàn ông sáng lên, nhanh chóng nói, chiếu ppt, cuối cùng người trình bày nhiều nhất chính là anh ta.
“Trước mắt tôi còn chưa nghĩ ra nên thưởng gì, nhưng hình thức có thể tham khảo từ một số chương trình gameshow thành công, còn có xin sự giúp đỡ từ khách quý, cái này có vẻ khả thi hơn, nếu khách quý tham dự là minh tình thì tin chắc chủ đề này sẽ hot.”
Lâm Sơ Huỳnh nghe xong cảm thấy rất tốt, cô nghĩ nghĩ, “Nếu không thì như vầy, anh đưa cho tôi một bản chi tiết đi.”
“Tổng giám đốc Lâm, phương án này không tốt hơn chúng tôi.”
“Tổng giám đốc Lâm, tôi không cho rằng loại chương trình này sẽ phổ biến.”
“Tổng giám đốc Lâm, ngài xem xét lại chương trình lữ hành này đi?”
Lâm Sơ Huỳnh vỗ bàn, những người trình bày phương án khác tất cả đều nóng nảy, mấy chục triệu tiền đầu tư đã sắp chạy đi rồi.
Một chương trình đáp đề có thể hot cái gì chứ.
Lâm Sơ Huỳnh thản nhiên cười cười: “Gấp cái gì.”
“.......”
Đương nhiên phải gấp rồi!
Vừa nãy ngài còn nói phương án này tốt mà, hiện tại bắt đầu làm.
“Ý tưởng của mấy người cũng khá được.” Lâm Sơ Huỳnh chỉ chỉ vài người, quăng xuống cả tấn bom: “Vậy thì cùng nhau làm đi.”
Cả phòng họp bỗng sôi sục.
“Tổng giám đốc Lâm, thật hay giả thế?”
“Như thế có phải công ty sẽ quá tải không?”
Lâm Sơ Huỳnh kinh ngạc nhìn bọn họ, “Sợ cái gì, cũng không phải quay cùng lúc, công ty thiếu tiền sao? Không thiếu đúng không? Đương nhiên lãng phí là không nên.”
Có người hỏi: “Vậy người nào làm trước?”
Ai ai cũng muốn là người đầu tiên.
Lâm Sơ Huỳnh chớp chớp mắt, “Tôi thấy làm cái chương trình đáp đề kia đi, không phải trước đó có phiên bản do người ngoài giới làm sao? Công ty chúng ta không có nghệ sĩ học thức cao à?”
Trước đấy cô từng thấy người có bằng cấp không tồi.
Lâm Sơ Huỳnh tủm tỉm nói: “Tôi nghe nói trong giới giải trí, có một vài minh tinh phát weibo hoặc lúc phỏng vấn không cẩn thận mắc lỗi, còn bị gắn cái danh thất học lên, có phải hay không?”
“Đúng vậy, nếu giới fans muốn mắng chửi thì sẽ dùng điều này để công kích người đó.”
“Vậy gửi lời mời cho bọn họ đi.” Lâm Sơ Huỳnh vung tay, “Không phải đây chính là cơ hội tẩy trắng sẵn có sao? Chẳng lẽ nhiều minh tinh như thế mà không mấy người nguyện ý?”
“Tổng giám đốc Lâm quyết định là tốt rồi!” Người trình bày phương án chương trình đáp đề lập tức hô to: “Tôi tin tưởng quyết định của tổng giám đốc Lâm!”
“.........”
Người bên cạnh trợn mắt nhìn, đương nhiên là ai tin rồi.
Nhưng mà tổng giám đốc Lâm đã quyết định, hiện tại bọn họ cũng được một lời hứa hẹn, coi như đôi bên vừa lòng, tuy rằng đến lúc đó quay được hay không thì lại là vấn đề khác.
Phương án sinh non* là chuyện rất thông thường.
(*) Ý chỉ sự việc dễ dàng bị thay đổi, hủy bỏ.
*****
Chương trình đáp đề cứ như vậy mà được xác định.
Lâm Sơ Huỳnh ngồi trong văn phòng, nhìn những phương án mà mấy người kia để lại, liên hệ với Thẩm Minh Tước: “Lúc trước em có phải là học bá không?”
Thẩm Minh Tước đang chụp ảnh cho tạp chí trong nước.
“Học bá?” Cô ấy vội vàng lùi về một góc.
“Thành tích trước kia của em thế nào?” Lâm Sơ Huỳnh nhíu nhíu mày, hỏi: “Đừng nói với chị rằng thành tích của em đếm ngược từ dưới lên nhé.”
“Đương nhiên không phải rồi.” Thẩm Minh Tước trực tiếp phủ nhận: “Phải nói là trước kia em là học bá môn toán, nhưng đã tốt nghiệp khá lâu rồi, chữ thầy trả thầy hết cả.”
Lâm Sơ Huỳnh nói: “Vậy cho em bế quan mấy tháng, em đến thư viện bổ túc lại, nhất định phải cổ kim đều thông.”
Thẩm Minh Tước thật muốn khóc: “Bà chủ, không phải chị muốn làm khó em sao?”
Nếu cô ấy mà tài năng như thế thì chẳng phải hiện tại đều có thể đi thi tiến sĩ rồi.
Lúc vừa mới yêu đương với Trình Minh Thành, ở trong thư phòng của anh ta, cô ấy còn muốn thảo luận với anh ta, sau đó lại nói nhiều sai nhiều, cố tình Trình Minh Thành còn nghiêm túc chỉ ra lỗi sai.
Thẩm Minh Tước không muốn trải nghiệm cảm giác thất học nữa.
“Chị đang chuẩn bị quay một chương trình đáp đề.” Lâm Sơ Huỳnh đơn giản nói qua một chút, “Hình thức là phát sóng trực tiếp, em không ôn thì chẳng lẽ muốn chị đưa đáp án cho trước à?”
“Em có thể không tham gia sao?” Thẩm Minh Tước cẩn thận hỏi.
“Không được.”
“Em.... nếu không thì em làm giám khảo nhé?” Thẩm Minh Tước lại nơm nớp lo sợ đưa ra phương án của mình, “Cũng chỉ cần nói đúng sai là được.”
“Chương trình này không có giám khảo.” Lâm Sơ Huỳnh trực tiếp chọc thủng ảo tưởng của cô, “Thôi được rồi, em vẫn đừng nên tham gia, đỡ phải bị bôi đen.”
“Cảm ơn bà chủ!” Thẩm Minh Tước vui vẻ cúp điện thoại.
“.....?”
Cũng dám cúp điện thoại của bà chủ?
Lâm Sơ Huỳnh cảm thấy Thẩm Minh Tước này được một tấc lại muốn tiến lên một thước, nhưng ai bảo cô khoan dung với nhân viên cơ chứ, thật đúng là một bà chủ tốt mà~
Sau khi chương trình đáp đề được xác định, phương án cũng nhanh chóng được làm ra.
Nửa tháng sau, tổ đạo diễn liền bắt đầu chuẩn bị, đối với những khách quý muốn mời thì đều gửi lời, nhưng có hơn nửa từ chối.
Nguyên nhân chính là, chương trình này phát sóng trực tiếp.
Vấn đề đầu tiên mà bọn họ hỏi đó là có kịch bản hay không, lại hoặc là có thể biết trước đáp án không.
Nếu thật như vậy thì chương trình này còn gì để xem nữa.
Vừa nhận được câu trả lời thì có đến hơn nửa người từ chối, dù sao cuối cùng có tẩy trắng thành công hay không thì không biết, ngược lại trở nên càng thất học thì thảm rồi.
Có một vài minh tinh từng hot thì đang suy xét.
Còn có một ít người bằng cấp cao, nửa đường xuất đạo làm minh tinh, ngoại trừ bằng cấp và cố gắng thì cái gì cũng chẳng có, những người mờ nhạt vô hình có chương trình mời thì sẽ đồng ý ngay.
Nhưng mà, mờ nhạt thì không có độ thảo luận.
Tập đầu tiên mà không có độ thảo luận thì còn có ai xem?
Tổ đạo diễn lại sầu.
Lâm Sơ Huỳnh còn không biết vấn đề này, trong khoảng thời gian này cô rất nhàn rỗi, còn dẫn Thẩm Minh Tước đi xem biểu diễn thời trang, cuộc sống sôi động rực rỡ.
Từ nước ngoài bay về là dùng máy bay tư nhân của Lục Yến Lâm.
Khi các cô đang ở trên máy bay, Thẩm Minh Tước do do dự dự mở miệng: “Cái chương trình trinh tham kia, em nghĩ rồi, vẫn nhận nó.”
Lâm Sơ Huỳnh không cảm thấy lạ: “Thấy được thì nhận thôi.”
Thẩm Minh Tước nhẹ nhàng thở ra: “Em có đọc kịch bản của họ rồi, còn có mấy khách quý khác, đều có danh tiếng lớn trong giới.”
Ngược lại, cô ấy là người kém cỏi nhất.
Nhưng gameshow này có rất ít nữ minh tinh, mỗi tập một kịch bản, nếu cô thể hiện tốt thì sẽ để lại ấn tượng trong lòng người xem.
Dù sao chú tâm vào sự nghiệp trinh thám thì mọi việc đại cát.
Lâm Sơ Huỳnh đẩy bịt mắt lên, nói: “Em thấy tốt là được, có chị ở đây, còn có thể để chương trình truyền hình đó ăn em sao.”
Tuy trên phương diện tình cảm Trình Minh Thành chẳng ra gì, nhưng đối với việc đầu tư lại rất có ánh mắt, anh ta sẽ không làm chương trình rác rưởi.
Còn nữa, theo cô ấy nghĩ, có Trình thị là lão đại sau lưng, Thẩm Minh Tước cũng sẽ được quan tâm một chút.
Trừ phi, anh ta còn muốn thanh danh của mình thối hơn.
Trở lại Hoa Đình Thủy Ngạn, việc đầu tiên Lâm Sơ Huỳnh làm là ngủ đến trời đất u ám, khi tỉnh lại trời đã tối.
Sau đó cô mới lấy di động ra gọi điện thoại cho Lục Yến Lâm.
Dù sao mấy ngày mua sắm này đều quẹt thẻ của anh, tốt xấu gì cũng phải an ủi một chút.
“Chú hai, khi nào thì anh về.” Lâm Sơ Huỳnh tìm cớ cho mình: “Em đói bụng rồi, em muốn ăn gà rán.”
“Còn 10 phút nữa.”
Anh nói rất chuẩn xác, quả nhiên, 10 phút sau Lục Yến Lâm đúng giờ mở cửa, liền thấy Lâm Sơ Huỳnh đi xuống cầu thang.
“Sao anh không mang gà rán về cho em.” Lâm Sơ Huỳnh sờ sờ bụng, đi đến cạnh anh, “Tay không trở về? Sớm biết vậy em đã gọi cơm hộp rồi.”
“Không lành mạnh.” Lục Yến Lâm lời ít ý nhiều nói.
Anh cởi áo khoác, xắn tay áo sơmi, dưới ánh mắt của cô đi vào phòng bếp, hiển nhiên là dáng vẻ muốn xuống bếp.
“Thỉnh thoảng mới ăn một lần mà.” Lâm Sơ Huỳnh cố gắng biện luận.
“Chẳng lẽ không thích anh làm?” Lục Yến Lâm giương mắt nhìn cô, giọng nói mát lạnh, thanh âm được đè xuống thật thấp, có vẻ hơi nguy hiểm.
“Em nói không thích thì anh sẽ hạ độc em sao?” Lâm Sơ Huỳnh cười nói, đôi mắt trong trẻo đảo lại, mở miệng: “Chú hai làm cho em, sao em không thích được chứ.”
Lục Yến Lâm gật đầu: “Ừ.”
Lâm Sơ Huỳnh nhớ tới cái gì, mở miệng: “Đúng rồi, khoảng thời gian trước em đã quyết định sẽ quay một chương trình đáp đề.”
“Hử?” Lục Yến Lâm nhướng mày, hỏi: “Không phải tình yêu và hôn nhân sao?”
“Tình yêu và hôn nhân không tốt lắm.” Lâm Sơ Huỳnh lấy cớ, “Hơn nữa trong Giải trí Thiên Nghệ không có mấy đôi vợ chồng.”
“Anh cho rằng –––“
“Anh cho là gì?”
“Anh cho rằng em không muốn quay cùng anh.” Lục Yến Lâm thấp giọng, hàm chứa ý cười: “Là anh suy nghĩ nhiều rồi.”
Đúng, chính là anh nghĩ nhiều.
Lâm Sơ Huỳnh còn lâu mới thừa nhận nguyên nhân là do cô đâu.
Vài giây sau, Lục Yến Lâm bỗng nhiên mở miệng: “Tạp dề.”
Lâm Sơ Huỳnh lấy lại tinh thần, theo bản năng vươn sang bên kia lấy, còn không quên chửi thầm cái tạp dề nhạt nhẽo này, thật đúng là phong cách của Lục Yến Lâm.
“Anh cần em giúp.” Lục Yến Lâm mặt không đổi sắc nói.
“Tất nhiên nên giúp chú hai rồi.”
Lâm Sơ Huỳnh cong môi, đi đến trước mặt anh, nhón chân buộc tạp dề, đôi chân nhỏ dưới chiếc váy ngủ thẳng tắp tinh tế.
Hai người cách nhau quá gần.
Xuống bếp vì mình, đương nhiên phải được thưởng.
Đã một tuần không gặp, mặc dù có call video nhưng Lâm Sơ Huỳnh vẫn hơi nhớ, dứt khoát thuận thế ôm lấy cổ anh, không thể tránh né mà đụng tới cằm, có cảm giác ma sát rất nhỏ.
“Em không ở nhà, có phải anh không cạo râu cho tốt không?”
Không đợi Lục Yến Lâm trả lời, Lâm Sơ Huỳnh liền phủ định ý nghĩ này.
“Chú hai không phải người như thế.” Cô miên man suy nghĩ, đoán: “Chẳng lẽ anh cố ý muốn để em đau lòng sao?”
Khí chất trên người Lâm Sơ Huỳnh rất mâu thuẫn, nhưng cố tình lại khiến người ta không rời mắt nổi, ngay cả động tác nhẹ nhàng của cô cũng như dệt hoa trên gấm.
Ai bảo cô trời sinh đã thế.
Lục Yến Lâm bỗng cúi đầu hôn lên khóe môi cô.
Ánh mắt của anh sâu thẳm, nhìn qua thì trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, cảm xúc không rõ giờ phút này rơi vào trong mắt người trong ngực.
“Vậy nên, hiện tại đạt được mục đích chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.