Tranh Đấu Gia Tộc

Chương 17: Hứa thị quy phục




Bất kể là chuồng gia súc của khách điếm hay là chuồng ngựa tu sửa hoàn hảo của nhà quan lại, cho dù là có quét tước sạch sẽ như thế nào cũng không thể thoát được cảnh vẫn có mùi hôi thối. Đến ngay cả người trông ngựa cũng không chịu nổi, trừ lúc cho ăn hoặc quét dọn thì đều ở trong phòng cách xa nơi này. Nhất là lúc mùa đông gió lạnh thấm xương thế này, đến bờ hồ đốt đám lửa nhỏ, mang theo đĩa lạc và thịt heo, thêm vài vò rượu để uống tìm niềm vui, ai còn có tâm tư để ý đến dị động ở bên ngoài.
Người trông coi lười biếng, điều này thật tiện cho Minh Hoa Dung. Nàng đứng ở con hẻm ít khi có người đi lại, lưu ý động tĩnh xung quanh chuồng ngựa một cách vô cùng kiên nhẫn.
Thấy Hứa ma ma từ đầu còn cố sức muốn thoát khỏi dây trói, sau đó mệt mỏi ngồi trên mặt đất không nhúc nhích, nhưng người mà Minh Hoa Dung chờ vẫn chưa thấy xuất hiện.
Minh Hoa Dung chờ đến nỗi tay lạnh cóng nhưng trên mặt vẫn không hề có chút tức giận nào. Hứa ma ma không có khả năng sẽ phải nơi này lâu dài, tuy bây giờ Bạch thị đang tức giận nhưng rốt cuộc vẫn sẽ nhớ đến con chó trung thành này, nếu người kia muốn làm cái gì thì nhất định phải thừa dịp này ra tay.
Quả nhiên, sau một lát, có người đến gần chuồng ngựa. Trong tay người này cầm một cái chổi, trước người căng phồng, tựa hồ giấu gì trong đó. Bước chân của người này rất chấm, nhìn như rất chậm, thực tế khi di chuyển thì đôi mắt cũng dò xét xung quanh, cảnh giác lưu ý động tĩnh xung quanh, tùy thời đề phòng có người tới gần.
May mà thẳng một đường đến nơi không có ai, người này thuận lợi đến bên cạnh chuồng ngựa, qua rào chắn đánh giá Hứa ma ma, thấy đối phương không nhìn đến bên này, mới lấy từ trong ngực ra một ngọn nến, châm lên rồi theo khe hở trên mặt đất mà đưa vào bên trong.
Từng đợt khói nhè nhẹ tan vào trong không khí, không qua bao lâu, mi mắt Hứa ma ma ngày càng nặng, đầu gục xuống, cứ thế mà ngủ trong tư thế không tự nhiên.
Thấy thế, người nọ thổi tắt ngọn nến và thu hồi, lưu loát mở ra hàng rào rồi đi vào, tiếp theo lấy ra một gói giấy nhỏ, sau đó mở miệng của Hứa ma ma ra.
Nhìn thấy gương mặt vô cùng quen thuộc kia, trong mắt người nọ hiện lên hận ý mãnh liệt, không chút do dự mở ra một góc gói giấy chuẩn bị đổ vào miệng Hứa ma ma.
Chính lúc này, đột nhiên một giọng nói ôn nhu vang lên từ bên ngoài: ” Nến Trường Thụy, phấn Tương Tư, đều là thủ đoạn mà các phu nhân thế gia hay dùng, nghe nói hai mươi chỉ một chỉ*, còn phải có cách thức riêng mới có thể mua được, không nghĩ tới ngay cả mụ mụ quét rác trong quý phủ của chúng ta cũng có được. Nếu để người khác biết được, thế nào cũng hâm mộ Minh phủ của chúng ta là tài đại khí thô**.”
* Chỉ: đơn vị đo ngày xưa, 10 chỉ = 1 lượng
** Tài đại khí thô: chỉ sự giàu có
Chợt nghe thấy lời này, người nọ cả kinh, khóe mắt giật giật mấy cái, sắc mặt biến đổi vài lần, cố gắng trấn định nói: “Nô tỳ không biết Đại tiểu thư nói cái gì.”
“Còn muốn chối cãi?” Người lên tiếng đúng là Minh Hoa Dung, nàng vừa cười vừa bước vào chuồng ngựa, không hề tránh mùi ô uế như tị rắn rết giống các tiểu thư bình thường, còn chậm rãi hỏi: “Vậy cái ngươi cầm trên tay là gì?”
“Tim nàng ta bị bệnh, nô tỳ mang thuốc đến cho nàng ta.”
“Thuốc? Đúng là thuốc, đáng tiếc không phải chữa bệnh, mà là muốn mạng đi.” Nụ cười của Minh Hoa Dung chợt tắt, đôi mi thanh tú khẽ nhếch, không giận tự uy nhìn về phía đối phương: “Hứa mụ mụ, người sáng mắt không nói tiếng lóng***, ngươi đặc biệt chuẩn bị thuốc này cho lệnh muội, là muốn thừa dịp này lấy mạng của bà ta rồi chính mình chiếm lấy vị trí của bà ta đi. Hai người vốn giống nhau như đúc, chỉ là xiêm y khác nhau mà thôi. Nếu trao đổi xiêm y rồi búi lại kiểu tóc, rồi cố ý ngụy trang tính tình bà ta, lấy tâm kế của ngươi, chỉ sợ ngay cả lệnh tôn lệnh đường đều bị che mắt.”
*** Người sáng mắt không nói tiếng lóng: người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám
Bịch!
Đối phương nghe vậy thì tay run lên, độc dược quý giá lập tức rơi vào đám cỏ trên mặt đất. Bà bối rồi ngước khuôn mặt vẫn che giấy trong bóng tối kia lên, khuôn mặt đó giống hệt với khuôn mặt của Hứa ma ma đang hôn mê trên mặt đất!
Người này, đúng là Hứa bà tử mà tối hôm qua bị Minh Hoa Dung “Chỉ ra và xác nhận” sau đó lại nghĩ cách giải vây!
Nhưng hiện giờ bà đã hoàn toàn không có sự trấn tinh tối qua, ánh mắt nhìn về phía Minh Hoa Dung, kinh hoảng sợ hãi giống như đang nhìn yêu quái: “Ngài, sao ngài lại biết được? Nô tỳ chưa từng nói qua với ai! Từ nơi nào mà ngài biết?”
“Nếu muốn người khác không biết, trừ phi đừng làm.” Minh Hoa Dung thản nhiên nói, “Ngươi cho là việc mà mình làm thật sự là thiên y vô phùng4* sao? Nhưng mà, ta thật rất tò mò, vì sao ngươi phải làm vậy.”
4* Thiên y vô phùng: áo tiên không thấy vết chỉ khâu, chỉ việc làm không ai biết
“Vì sao mà nô tỳ phải làm vậy?” Hứa bà tử nhìn chằm chằm người trên mặt đất, vốn là muội muội song sinh do một mẫu thân sinh ra nhưng ánh mắt lại oán độc giống như đang nhìn kẻ thù giết cha.
“Từ nhỏ đến lớn, cẩm y mỹ thực nô tỳ đều cho nàng ta, nàng ta lại cảm thấy đây là việc đương nhiên mà nô tỳ phải làm, thậm chí đến cả việc hôn nhân! Rõ ràng là đưa cho nhà trai thiếp canh5* của nô tỳ, rõ ràng trên giấy hôn thú long phượng là tên của nô tỳ, nàng ta lại lấy cái chết để uy hiếp, khiến cho phụ mẫu hủy hôn sự này của nô tỳ! Sau khi được như ý nguyện, nàng ta sợ nô tỳ ghi hận nên tung ra lời đồn, mượn tên thầy bói nói nô tỳ khắc phu, khắc gia, cho nên phụ mẫu mới mới sửa tên nô tỳ thành tên nàng ta! Nhiều năm qua như vậy, nô tỳ thấy nàng ta được công bà (cha mẹ chồng) yêu thương, tướng công kính trọng, con cái đầy đủ, mà chính nô tỳ thì mang một cái ô danh như vậy, chung thân chưa gả, bị người chỉ trỏ! Đã như thế nàng ta còn không chịu buông tha nô tỳ, cách vài năm lại đổ cho nô tỳ một cái tội danh! Nàng ta thật sự là một muội muội tốt! Ngài có một muội muội như vậy không tiểu thư?”
5* Thiếp canh: ghi giờ, ngày, tháng, năm sinh
Dứt lời, hai mắt Hứa bà tử đỏ sậm, vẻ mặt oán giận, giống như khóc giống như cười nhìn Minh Hoa Dung, lại một lần nữa có: “Tiểu thư có không? Nếu thay đổi là ngài, ngài sẽ làm như thế nào đây?”
Minh Hoa Dung bình tĩnh nhìn nàng, lãnh đạm đáp: “Muội muội của ta có khả năng hơn cả muội muội của ngươi. Muội muội của ngươi tính kế hạnh phúc cả đời của ngươi, còn muội muội của ta ngay cả tính mạng của ta cũng muốn cướp đi.”
Hứa bà tử lập tức im bặt, không thể tin được nhìn Minh Hoa Dung.
Minh Hoa Dung không để ý chút nào đến ánh mắt kinh ngạc của bà, lạnh lùng nói: “Vì báo thù mà đánh mất tính mạng của mình thật không đáng giá, nếu ngươi chết, ai biết kết cục thê thảm của bà ta? Ai tới chúc mừng ngươi rằng bà ta bị trứng phạt đúng tội?”
“Người chết rõ ràng là nàng ta, nô tỳ…”
“Đừng lừa mình dối người!” Minh Hoa Dung cắt đứt lời nói của nàng, tiếp tục nói: “Ngươi cho là kế hoạch này không có sơ hở, thực sẽ không bị người khác phát hiện sao? Nếu ngươi đối mặt với chính phụ mẫu mình, đương nhiên có thể lừa gạt bọn họ. Nhưng ngươi phải thế thân một ma ma bên cạnh người khác, suốt ngày phải cẩn thận với rất nhiều người bên cạnh, ứng đối hơi có sơ hở đó là một chữ chết! Ngươi thật sự có thể biết tất cả bí mật giữa bà ta và Bạch thị sao? Biết Bạch thị dùng tâm phúc của mình thế nào sao? Còn có nữ nhi cùng trượng phu của bà ta, đều là người thân cận nhất với bà ta trên đời này, ngươi gạt được người xa lạ, cũng tuyệt đối không lừa được những người thân!”
Những lời này giống như sấm sét đánh vào trong lòng Hứa bà tử, khiến cho mặt bà tái nhợt. Không phải bà chưa từng nghĩ đến điều này, nhưng bị cừu hận tra tấn mấy chục năm, một khi có cơ hội tới tay, dù biết vẫn có nhiều điều không ổn, thì vẫn không thoát khỏi cám dỗ của việc báo thù.
Nhưng mà, kế hoạch mà bà tự cho là chu toàn, còn chưa thực hiện được đã bị một thiếu nữ mười lăm tuổi nhìn thấu!
—— Chẳng lẽ ngay cả ông trời cũng đứng về bên kẻ thù của mình?
Nghĩ đến đây, Hứa bà tử ngồi bệt xuống đất, phát ra tiếng khóc tuyệt vọng.
Minh Hoa Dung trên cao nhìn xuống Hứa bà tử, mặt không chút thay đổi nói: “Nếu ngươi cứ như vậy mà từ bỏ, ta sẽ coi như không thấy việc hôm nay, cũng sẽ không nhắc tới việc này với người khác. Nếu ngươi còn muốn báo thù, vậy thì sau này nghe theo lời ta phân phó mà làm.”
Nghe những lời này, Hứa bà tử vốn đã tuyệt vọng hoàn toàn, trong mắt bỗng dưng sinh ra vài phần khát vọng vội vàng, rồi lại mang theo một tia hoài nghi: “Ngài. . . . . . Đại tiểu thư vừa mới vào phủ, không hề có căn cơ, sao mà nô tỳ có thể tin ngài?”
“Ngươi cho là, bà ta nhờ phúc của ai mới phải nằm nơi này?” Minh Hoa Dung khinh thường liếc mắt về phía Hứa ma ma đang nằm mê man trên mặt đất, “Hơn nữa nếu ta có thể nhìn thấu kế hoạch của ngươi, đương nhiên là tài trí hơn ngươi.”
Tinh tế suy nghĩ lời nói này, sự hoài nghi trong mắt Hứa bà tử dần biến mất, bà lập tức xoay người dập đầu với Minh Hoa Dung, kiên định nói: “Nguyện ý nghe tiểu thư sai phái! Nếu làm trái, nô tỳ sẽ bị thiên lôi đánh chết!”
Đại tiểu thư cùng tiểu thư, chỉ hơn kém một chữ nhưng thân sơ cũng cách biệt một trời. Từ trước mọi người đều có thể gọi nhưng từ sau lại chỉ có thể là duy nhất.
Kỳ thật không cần thề, theo cách xưng hô biến đổi này đã có thể nhìn ra quyết tâm của Hứa bà tử.
Thấy một phen khổ tâm của chính mình cũng không uổng phí, cuối cùng giống như ý nguyện, khóe môi Minh Hoa Dung khẽ cong lên thành một nụ cười: “Thế thân phận của kẻ thù, không cảm thấy lo lắng sao? Ngươi theo lời ta nói mà làm, ta cam đoan ngươi có thể thật sự thay thế vị trí của bà ta, quang minh chính đại trở thành người bên cạnh phu nhân, đoạt lại tất cả những thứ mà đáng ra phải thuộc về ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.