Tranh Sủng Đoạt Giang Sơn

Chương 28: Bối rối




Hoàng đế đi vào cửa trước của Trúc Ngọc Hiên thì hai cung nữ vội vàng bước tới, nhún người hành lễ.
Oanh Ca cúi đầu nói: “Hoàng thượng vạn an. Tuyên nghi nương tử vừa đi ngủ, để nô tỳ mời nương tử dậy.”
Hoàng đế nghĩ ngợi rồi lắc đầu bảo: “Thôi để muội ấy ngủ đi.”
Oanh Ca vâng một tiếng nhưng lại thấy hoàng đế không ra về mà lại đi vào trong nhà. Nàng và yến Vũ nhìn nhau, đều ngạc nhiên nhưng đành phải im lặng đứng dậy, trở về vị trí cũ.
Hoàng đế chậm rãi đi vào phòng ngủ, ra hiệu giữ im lặng trước khi Oanh Thời kịp hành lễ. Oanh Thời hiểu ý, im lặng nuốt những lời định nói vào, cúi người lui ra ngoài pha trà.
Trong phòng không còn ai khác, Hạ Huyền Thời đứng cách xa vài bước nhìn người đang nằm ngủ trên giường, muốn bước tới ngắm nàng nhưng lại sợ đánh thức nàng nên đành quay lại ngồi xuống bên chiếc bàn.
Không bao lâu sau, trà đã được pha và bưng vào nhưng người dâng trà không phải Oanh Thời mà là Hàm Ngọc.
Y vô thức nhìn về phía Hạ Vân Tự.
Không biết có phải vì chưa thị tẩm hay không mà nàng rất “biết điều”, dường như rất thích để Hàm Ngọc đến trước mặt y hầu hạ. Mỗi khi y đến Triêu Lộ Hiên tìm nàng, không phải lúc nào Hàm Ngọc cũng có mặt nhưng cứ cách vài ba ngày là nàng lại sai Hàm Ngọc đưa một số thứ đến Tử Thần Điện, nhiều khi bản thân nàng lại không vào trong điện.
Những người khác không như vậy, ngay cả Chiêu Phi cũng không. Tuy Chiêu Phi sai Thải Linh hầu hạ y nhưng lại trông chừng Thải Linh rất chặt, càng không bao giờ để mình Thải Linh đến Tử Thần Điện tặng đồ.
So sánh mới thấy nàng quá sức rộng lượng, quá sức “biết điều”.
Y bỗng nhiên trở nên bất an, giống như lúc nghe được nàng không muốn đi bái tế hoàng hậu vậy. Lúc đó phản ứng đầu tiên của y chính là lo được lo mất, sợ phải chăng nàng cảm thấy y không quan tâm đến nguyện vọng của hoàng hậu nên bất mãn với y; bây giờ cảm thấy nàng “rộng lượng” như vậy phải chăng là vì không quan tâm gì đến y.
Cảm giác này khiến Hạ Huyền Thời cảm thấy rất lạ lẫm.
Dường như y chưa bao giờ như vậy, dù là đối với hoàng hậu.
Nhận lấy chén trà, nhấp một hớp, y nhìn Hàm Ngọc một cái. “Lui ra đi.”
Y cứ tưởng trước nay mình thích những nữ tử dịu dàng rộng lượng, bây giờ đứng trước sự rộng lượng của nàng, y lại buồn bực vô cớ.
Không muốn nhìn thấy Hàm Ngọc chút nào.
Hàm Ngọc vâng nhẹ một tiếng, nhún gối chào rồi cung kính lui ra ngoài.
Oanh Thời cũng không vào nữa, Hạ Huyền Thời tự ngồi đó thưởng thức trà, cố nén cảm giác buồn bực vô cớ xuống, cuối cùng không quấy rầy giấc ngủ của Hạ Vân Tự.
Rón rén chân, y nhàn rỗi đi lòng vòng xung quanh phòng ngủ, đến trước giá sách, tiện tay rút một quyển ra xem.
Vỡ lòng thanh luật?
Y cau mày, cảm thấy khá buồn cười.
Về học thức, tuy nàng không bằng Giai Huệ hoàng hậu nhưng dù gì cũng là con gái Hạ gia, nhất định đọc nhiều thi từ ca phú. Cuốn Vỡ lòng thanh luật đúng như tên của nó, là tài liệu vỡ lòng về luật bằng trắc, vần thanh dành cho con nít mới nhập học, nàng lấy ra xem thấy thế nào cũng không ổn.
Hạ Huyền Thời liền thuận tay mở sách ra xem thử trong tâm trạng vừa tò mò vừa nghi hoặc.
Vừa mở ra thì có một tờ giấy từ trong đó rơi ra, Hạ Huyền Thời cúi xuống nhặt lên, mở ra xem thì đập vào mắt là nét chữ ngây ngô của trẻ con.
Bên trên viết những câu đối không quá phức tạp, có những câu đối chuẩn, cũng có những câu đối không chuẩn. Bên cạnh đó có dòng chữ đỏ nhận xét vào, nét chữ của người lớn.
Đây chẳng phải bài tập của Ninh Nguyên sao?
Y bỗng thấy lòng rung động mạnh.
Nàng âm thầm quan tâm Ninh Nguyên như thế mà y không hề hay biết, và nàng cũng chưa từng nói tiếng nào.
Nàng cảm thấy chỉ cần âm thầm làm thế là được hay vì lo ngại y quá cẩn trọng trong chuyện chọn dưỡng mẫu cho hoàng tử, sợ làm y không vui?
Y khiến nàng cảm thấy e ngại thế sao?
——
Hạ Vân Tự ngủ một giấc đến tối.
Lúc thức dậy, những mệt nhọc do đi đường xóc nảy đã giảm đi ít nhiều nhưng cơn đói thì lại kéo tới. Nàng mở mắt ra cho tỉnh táo lại, màn trướng đã thả xuống, xuyên qua màn nàng thấy trong phòng thắp đèn sáng trưng.
“Oanh Thời.” Nàng cất tiếng gọi, sau đó lập tức nghe thấy tiếng bước chân bước nhanh về phía mình và tiếng ngọc bội leng keng.
Hạ Vân Tự ngáp một cái, vừa vén màn ra vừa nói: “Thắp đèn sáng thế làm gì, lần sau ta ngủ thì không cần….”
Tiếng “thắp” còn chưa kịp thốt ra thì cảnh tượng trong phòng đã đập vào mắt, khiến nàng lập tức im bặt.
Oanh Thời đã đi đến bên giường, kéo phăng màn lại, che chắn cho Hạ Vân Tự – lúc này chỉ mặc áo yếm và váy trong.
Nàng chưa từng ăn mặc “mát mẻ” thế này khi gặp người khác giới, cánh tay và vai lộ hết ra ngoài rồi!
Tiếng tim đập thình thịch trong ngực cho Hạ Vân Tự tuy biết mình đã được màn trướng che chắn nhưng vẫn cảm thấy bối rối, vô thức kéo chăn lên trùm người lại.
Cố lấy lại bình tĩnh, nàng tỏ ra than nhiên hỏi: “Sao tỷ phu… lại đến đây phê duyệt tấu chương.”
Căn phòng im phăng phắc. Thông qua sự yên lặng này, Hạ Vân Tự biết y cũng đang bối rối không kém gì mình.
Một lát sau, nàng nghe thấy bên ngoài hắng giọng vài cái. “Vốn định qua xem muội thế nào, thấy muội ngủ nên bảo người mang tấu chương sang đây.”
Im lặng một lát, y lại nói tiếp: “Muội thay quần áo trước đi, trẫm ra ngoài đợi.”
Nói xong nàng nghe thấy tiếng quần áo sột soạt di chuyển, mỗi một tiếng đều khiến nàng giật mình.
Cảm giác thẹn thùng của thiếu nữ lâu nay chưa từng có bỗng dâng lên khiến nàng lúng túng. Nàng cứ tưởng tay mình đã dính máu tươi thì sẽ không còn bối rối vì những chuyện nhỏ thế này, ai ngờ bây giờ lại vô cùng xấu hổ.
Mãi đến khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Hạ Vân Tự mới dè dặt hé màn ra.
Đầu tiên là hé một khe nhỏ, thông qua khe hở ấy nhìn ngó xung quanh một vòng sau đó mới hoàn toàn lộ mặt ra.
Tiếp đó nàng lườm Oanh Thời. “Sao không nói trước một tiếng.”
Oanh Thời áy náy quỳ xuống. “Lúc đầu hoàng thượng không cho bọn nô tỳ quấy rầy nương tử, vừa nãy hoàng thượng lại đang phê duyệt tấu chương nên nô tỳ đâu dám lên tiếng.”
“Thôi…” Hạ Vân Tự lắc đầu, thở ra một hơi.
Chuyện này không đáng để nghĩ ngợi nhiều.
Bình tĩnh lại, nàng bảo Oanh Thời hầu hạ mình mặc quần áo, chải tóc gọn gàng rồi mới đi ra khỏi phòng ngủ. Nàng nhìn thấy hoàng đế đang chắp tay sau lưng đứng ngoài hành lang.
Y mặc chiếc áo ở nhà màu trắng ngà, bóng dáng cao lớn và uy nghi. Bóng đêm mờ mịt trước mặt và ánh đèn ấm áp phía sau đối lập nhau, khiến cho bóng dáng y trở nên rất nổi bật.
Hạ Vân Tự đi đến phía sau y, nhún người hành lễ: “Tỷ phu.”
Hạ Huyền Thời quay mặt lại, cố trấn định. “Miễn lễ.”
Sự trầm mặc xấu hổ lại xuất hiện. Tình huống bất ngờ khi nãy khiến hai người đều không biết nên nói gì.
Trong đầu y không ngừng hiện lên hình ảnh vô cùng ngắn ngủi khi nãy: chiếc cổ thon thả, làn da nõn nà, cánh tay ngọc ngà… khiến cho người đã có rất nhiều phi tần như y cũng phải rạo rực.
Cảm xúc này khiến cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Y cố gắng kiềm chế bản thân nhưng ngược lại cảm giác ấy ngày càng mãnh liệt hơn.
Giống như bị trúng một loại độc khiến người ta bị nghiện vậy.
Hạ Vân Tự cúi đầu, trong lòng vô cùng bối rối, thật sự không biết làm thế nào để phá vỡ sự im lặng này nên quyết định để y lên tiếng trước.
Một lúc lâu sau, bỗng thấy y bất chợt quay người đi, quần áo phát ra tiếng sột soạt khe khẽ, chân thì đã đi như bay ra ngoài.
Lúc Hạ Vân Tự ngạc nhiên ngước mắt lên thì y đã ra khỏi cổng, chớp mắt đã không thấy đâu.
Nàng ngây ra một lúc, lẳng lặng nghe tiếng gió thổi qua lá trúc tạo ra âm thanh xào xạc, cuối cùng cảm xúc trở lại như bình thường.
Bình tĩnh trở lại, nàng bắt đầu rảnh rỗi từ từ đi phân tích tâm trạng của hoàng đế khi nãy.
Không có gì lạ. Tuy y đã có rất nhiều phi tần nhưng sự bối rối đó cũng không có gì lạ.
Y đang muốn có nàng mà không được, vậy hình ảnh bất ngờ xuất hiện ấy đương nhiên sẽ khiến y miên man suy nghĩ.
Người ta nói hở bạo không bằng nửa kín nửa hở, lần này nàng coi như chó ngáp phải ruồi rồi.
——
Trong suốt vài ngày sau đó, nàng không đến Thanh Lương Điện nửa bước, cũng không cho Hàm Ngọc đi.
Hẳn là y sẽ không kìm lòng được tương tư nàng mấy ngày nay, vậy cứ để y tương tư thêm đi. Mong nhớ càng nhiêu thì ký ức càng sâu đậm.
Mấy ngày nay cũng không có gì mới mẻ, chỉ có một hai chuyện vặt vãnh.
Một là hôm sau nàng giở sách ra thì phát hiện tờ giấy kẹp trong quyển Vỡ lòng thanh luật đã đổi chỗ, gọi Oanh Thời tới hỏi thì Oanh Thời ngạc nhiên bảo chưa hề động tới. Giá sách của nàng chỉ có Oanh Thời sắp xếp, nàng không động vào thì chắc là hôm đó hoàng đế giở ra xem.
Tốt lắm!
Nàng quan tâm Ninh Nguyên là thật, nhưng những thứ đặt nơi này cũng đã trải qua sự cân nhắc tỉ mỉ, muốn cho y nhìn thấy.
Chuyện thứ hai là Oanh Thời điều tra gốc gác của tám cung nhân ở hành cung xong thì bẩm báo: “Đã tra kỹ, coi như sạch sẽ, không có dính líu trực tiếp gì tới những cung khác.”
Hạ Vân Tự tinh ý bắt được cách dùng từ của nàng ta. “Nhưng vẫn có dính líu?”
“Nô tỳ không biết có được xem là dính líu hay không.” Oanh Thời nhún người, đáp: “Có một cung nữ tên là Như Lan, huynh trưởng của nàng ta từng là học sinh của đại nhân nhưng sau này học hành lười biếng nên bị đuổi. Có điều người này cũng có khả năng, dựa vào sức mình đã vào được quan học[1].”
Hạ Vân Tự nhíu mày, hỏi: “Quan học trong kinh thành?”
“Vâng.” Oanh Thời gật đầu. “Nô tỳ đã nghe ngóng tường tận, Linh thải nữ có một đệ đệ cũng đang học ở đó, mới vào hồi năm ngoái.”
Học sinh cũ của phụ thân, đệ đệ của Linh thải nữ đang học chung một trường.
Học trò của quan học cũng hơn cả ngàn, quan hệ này khá xa.
Công tâm mà nói, nhiều khi họ còn không quen biết nhau nữa là. Ngay cả mối quan hệ này mà cũng moi ra được, bọn hạ nhân có bản lĩnh đấy.
Hạ Vân Tự mỉm cười. “Vất vả cho em rồi.”
“Sao tự nhiên nương tử lại khách khí thế.” Oanh Thời cũng bật cười. “Nô tỳ giám sát nó kỹ hơn nhé.”
Hạ Vân Tự gật đầu rồi nói thêm: “Nếu không có vấn đề gì thì em không cần làm gì cả, nhưng nếu có gì không ổn thì cũng đừng đánh động cô ta, cứ báo với ta trước đã.”
Oanh Thời cung kính vâng lời. Vài ngày sau, nàng lại đến báo Như Lan ra ngoài mua sắm.
Những ngày không có ca trực, nếu được sự cho phép của hoạn quan chưởng sự, cung nữ hoạn quan có thể ra ngoài một lát. Quy định trong hành cung không quá nghiêm ngặt, ra ngoài đi mua sắm cũng không có gì lạ.
Oanh Thời lại nói tiếp: “Nô tỳ liền sai Yến Vũ đi theo, Yến Vũ không dám theo quá sát, thấy nàng ta nhàn nhã đi dạo mua sắm, tới trưa thì vô tình gặp một cung nữ tại tửu quán nên cùng dùng bữa.”
Lúc này Hạ Vân Tự đang nằm trên trường kỷ, tay cầm cuốn Tư trị thông giám[2] đọc say sưa, nghe vậy thì hơi ngước mắt lên: “Người của Chiêu Phi?”
“Dạ phải.” Oanh Thời cụp mắt đáp: “Nhưng nói gì thì Yến Vũ không nghe rõ, không biết là quen biết sơ hay muốn làm chuyện gì.”
“Ha.” Hạ Vân Tự cười khẽ một tiếng. “Nói là quen biết sơ thì em có tin không. Về phần muốn làm gì, ta không muốn biết chút nào.”
Oanh Thời hơi ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi: “Nương tử không muốn biết?”
“Cứ bị động đợi người ta tới đánh ta cũng chán rồi.” Hạ Vân Tự nói với giọng uể oải, sau đó đóng mạnh cuốn Tư trị thông giám trên tay lại. “Em có biết nhà Chiêu Phi làm chức quan gì dưới trướng Đàm Tây Vương không?”
————
[1] Quan học: trường học do triều đình mở, thường danh cho con cái các quan lại và những gia đình trung lưu.
[2] Tư trị thông giám: cuốn biên niên sử quan trọng của Trung Quốc, quát một thời kỳ lịch sử dài 1362 năm, từ năm 403 TCN thời Chiến Quốc đến năm 959 hết thời Hậu Chu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.