Cuồng phong trên đảo vắng 10
Nhờ đội trưởng Hồ giúp, Lục Viễn Triết và Trình Mặc đưa thi thể của bộ trưởng Hoa vào căn phòng cuối hành lang lầu 1. Viện trưởng Tưởng với thư ký Thẩm cũng đi theo, hai người đứng đợi ngoài hành lang.
Không tới lượt mình còn tạm, tới lượt mình rồi, đội trưởng Hồ trông thấy thi thể cả phòng thì bắt đầu lo hãi, ở lại không bao lâu đã rời đi, để lại Lục Viễn Triết và Trình Mặc đứng trong phòng hồi lâu, cảm xúc có chút sa sút, thật lâu cũng không nói gì.
Gian phòng này không to, giờ đã chất đầy thi thể, đứng có, nằm có, nom như nhà trưng bày thi thể vậy, bức bối vô cùng.
“Xin lỗi.” Lục Viễn Triết nói tiếng xin lỗi với bộ trưởng Hoa qua khung cửa kính, “Đáng ra tôi phải cẩn thận hơn.”
Trình Mặc cũng khẽ thở dài, bên này còn mở máy điều hòa ở trung tâm, dù tủ đông lạnh căm song trong phòng lại nóng hơn thấy rõ khiến con người ta thấy sốt ruột.
Do cơn nóng, cậu kéo cổ áo mình rồi bỗng chợt dừng lại, bất giác cau mày.
Không dám chắc chắn có phải nghi điểm không, tạm thời cậu không nói ra, chỉ là lúc ra ngoài liếc nhìn mấy vị ngoài hành lang một cái. Bọn họ đều đang rúc vào trong lớp áo dày của mình, nhìn vào góc tường né tránh hiện thực.
Sau khi sắp xếp thi thể xong, hai họ lại quay về tòa nhà ký túc xá. Về nguyên nhân cái chết, Lục Viễn Triết và Trình Mặc cùng cho là trúng độc. Sau khi kiểm tra xong đồ đạc bộ trưởng Hoa mang tới phòng bọn, Trình Mặc cầm lấy lọ thuốc hạ huyết áp.
“Tối qua chỉ còn một viên, nếu ông ta không mang lọ thuốc sang, chúng đều không cách nào xác nhận được là lọ thuốc này tối qua rỗng hay không.” Trình Mặc bỏ lọ rỗng vào túi đựng vật chứng, cảm giác cần phải kiểm tra một chút, “Thuốc có vỏ ngoài thế này sẽ không trúng độc ngay, sau khi ngủ mới phát huy dược hiệu.”
“Ừm.” Lục Viễn Triết có chút liên tưởng tới loại trúng độc kéo dài này, “Có chỗ giống với kết cấu túi nước trong vụ án của Nghiêm Diệp.”
Có lần một thì sẽ có lần hai, biết đâu thiếu gia có sở thích thiết kế bẫy bóp méo thời gian gây án, giao cho người dưới trướng đi hoàn thành.
Quay trở lại nhà ăn, chị Triệu đã chuẩn bị cơm cho nước cử sáng cho mọi người. Có người ăn rồi cũng có người ăn không vào, rị mọ gắp đồ ăn kèm trong bát của mình.
Dù cho bữa tiệc Mãn Hán có bày ra trước mắt, mọi người cũng không thấy ham. Phần lớn mọi người không nói gì, bữa sáng chẳng chút mùi vị. Chỉ có bộ trưởng Đào nổ như sấm, chỉ mũi viện trưởng Tưởng mà mắng: “Đã thế này rồi mà ông còn không chịu nói thật à?”
Mắng chửi ầm đùng, viện trưởng Tưởng ấp úng kéo bộ trưởng Đào tới một góc, nói mình đã kể chuyện cho Lục Viễn Triết nghe rồi.
Dù không lớn tiếng, nhưng nhà ăn cũng chỉ có bằng này, mọi người đều có thể nghe được. Tào Trí Kiệt đứng một bên nhìn rầu rĩ không nói tiếng nào cuối cùng cũng nghe hiểu, vừa hiểu ra thì không nhịn được nữa đứng phắt dậy, chửi bới viện trưởng Tưởng chung với bộ trưởng Đào.
Tào Trí Kiệt chỉ trích ông ta sao lại nhẫn tâm hại mấy người trẻ, bộ trưởng Đào đứng bên chửi thề, cuối cùng bị bộ trưởng Kim kéo ra.
“Mấy chuyện về sau có phải tôi làm đâu.” Viện trưởng Tưởng cãi lý với bộ trưởng Đào, “Tôi có thể đột nhập vào phòng mà thần không biết quỷ không hay à? Tôi mà làm được thì có để chuyện của Hạ Chí Cương thành ra thế này không? Tới giờ cậu ấy chết thế nào chúng ta còn không biết kìa!”
“Ai biết ổng ông làm trò quỷ gì? Nếu không phải ông không chịu thương lượng với cậu ta thì chuyện cũng đâu tới nông nỗi này.” Bộ trưởng Đào mắng. Theo ý của ông ta thì không phải Hạ Chí Cương mãi không thương lượng với bọn họ mà là có nói rồi, nhưng bọn họ cứ không thống nhất được phương án giải quyết.
Chuyện đã tới nước này, giờ chỉ có thể sắp xếp lại khẩu cung, chờ chi viện. Đợi pháp y nghiệm thi, phối hợp với điều tra hiện trường thì sẽ tìm ra hung thủ. Chuỗi hành động như vậy không thể nào không để lại dấu vết gì, mọi người chỉ là thiếu khuyết nhân viên kỹ thuật mà thôi.
Lục Viễn Triết ngồi với đội trưởng Hồ trong góc một chốc, thấy mấy người mắng mỏ ì đùng cách đấy không xa thì thở hắt ra.
“Chú biết chuyện chuỗi đầu tư của viện không đủ không?” Anh hỏi đội trưởng Hồ.
“Tôi làm bảo vệ sao mà biết chứ.” Đội trưởng Hồ nhún vai, nghe có vẻ là lời thật. Bạ𝗻 đa𝗻g đọc t𝙧u𝙮ệ𝗻 tại # t𝙧ù𝙢t𝙧 u𝙮ệ𝗻.𝗩N #
“Hôm nay chú đừng về phòng, bên chỗ bọn tôi an toàn hơn.” Lo người của Yến còn chưa dừng tay, Lục Viễn Triết khuyên, “Tốt nhất cũng đừng ăn cái gì mọi người không chạm vào.”
Tuy có hơi sợ song đội trưởng Hồ vẫn gay gắt: “Tới đi, dù tôi chỉ là bảo vệ nhưng nói sao cũng là lão đội trưởng, lừa được chắc?”
“Đừng để tôi biết là ông làm!” Bộ trưởng Đào phía đối diện còn đang mắng viện trưởng Tưởng, còn liếc cả thư ký Thẩm, “Đừng tưởng tôi không biết chuyện xấu của hai người.”
Viện trưởng Tưởng với thư ký Thẩm ngại ngùng liếc nhìn nhau, cái nhìn này làm bộ trưởng Kim ngơ ngác, ông ta kinh ngạc nhìn lại: “Hai người…”
Bộ trưởng Đào không để ý tình hình bên ngoài, còn nhìn chòng chọc viện trưởng Tưởng: “Ông nhớ đấy, chúng ta không ai sạch sẽ hết, ông đừng mong một mình chạy thoát.”
Ánh mắt của tất cả những người có mặt ở đó đều bị câu nói này hấp dẫn, bao gồm cả Tiểu Khâu còn đang thẫn người. Nhất thời, Lục Viễn Triết và Trình Mặc lại có cảm giác như quay về tiệc liên hoan ngày đầu, ai cũng quan tâm lý do tử vong của Hạ Chí Cương.
Cả nghiên cứu viên cũng tham gia vào chuyện bán bản quyền sao? Lục Viễn Triết cau mày.
Viện trưởng Tưởng không nói gì, cuối cùng rời khỏi góc nhà ăn, kéo thư ký Thẩm lên lầu.
…
Kiểm tra các gian phòng có người đột nhập vào như ban sáng đã nói, không phát hiện dấu vết lắp xích chống trộm lại, xem ra quả thật đối phương không có kỹ thuật cao siêu như xuyên qua khe cửa lắp xích chống trộm.
“Chỉ còn lại 6 người, anh cảm thấy ai là hung thủ?” Trình Mặc hỏi nhỏ với Lục Viễn Triết.
“Hung thủ là ai thì chỉ có phá giải được cách hắn vào phòng mới biết được.” Lục Viễn Triết khẽ thở ra, anh nhìn sang Trình Mặc, “Nếu là cậu, cậu có cách gì vào phòng không?”
Xích chống trộm không chạm vào, nhiều năm không tu sửa nên có chút rỉ sét, chạm vài lần đều để lại dấu vết, chắc chắn không liên quan tới nó.
Trình Mặc cắn môi dưới suy nghĩ giây lát, cuối cùng lắc đầu. Ngẫm hồi lâu, cuối cùng cậu cũng nói ra nghi điểm mình chợt nghĩ tới ở phòng thực nghiệm: “Có một chuyện em cảm thấy rất kỳ quái, ngày đầu khi chúng ta tới, dù Hạ Chí Cương đã chết rồi nhưng mọi người vẫn bận làm thực nghiệm đúng không? Song bắt đầu từ ngày thứ hai thì không ai làm nữa.”
“Ừ.” Lục Viễn Triết gật đầu, kiên nhẫn đợi cậu nói tiếp.
“Đêm đó hệ thống sưởi bên này dừng cung cấp nhưng bên đó máy điều hòa nhiệt độ trung tâm ổn định, theo lý mà nói thì bên đấy sẽ ấm hơn nhiều nhưng lại không có ai ở lại đó lâu.” Trình Mặc cũng không chắc đó có thể coi là điểm đáng ngờ hay không, cậu ngập ngừng miêu tả, “Bọn họ hỏi chúng ta cũng chỉ hỏi có muốn sạc dự phòng không chứ không hỏi chúng ta có sang đấy ké hơi ấm không.”
“Ừm.” Lục Viễn Triết gật đầu, “Thật ra thì ngay từ ngày đầu tiên thì bọn họ đã không đón chào chúng ta tới gần tòa nhà đấy.”
Đưa hai người đi chỉ là quy trình bắt buộc. Nhưng anh có thể cảm giác được viện trưởng Tưởng không hề hi vọng hai người họ dây dưa quá lâu vào vấn đề thực nghiệm, chắc có liên quan tới chuyện bán buôn nọ.
“Nhưng chúng ta tra danh mục kỹ thuật bị bán thì lại không liên quan nhiều gì đến tòa nhà đó. Đây là vấn đề đội trinh sát kinh tế mới có thể phát hiện, chỉ nhìn máy móc thiết bị đấy, chúng ta có kết luận được bọn họ bán buôn kỹ thuật không?” Trình Mặc nhìn anh, không cảm thấy đó là vấn đề bán bản quyền, “Logic không thông.”
“... Ừm.” Lục Viễn Triết chìm vào suy ngẫm, “Cũng đúng, vậy tại sao không ai hi vọng chúng ta tới tòa nhà ấy? Thậm chí thà rằng bản thân ở lại ký túc xá chịu cóng.”
Tạm thời chưa nghĩ ra lý do, bọn họ chỉ đành quay lại tìm đội trưởng Hồ, cố hết khả năng ở cạnh ông ta, không muốn phạm vi người bị hại lại rộng ra.
Đội trưởng Hồ chỉ ngồi không cũng sốt vó bèn nhiệt tình thảo luận cách lẻn vào phòng với hai người. Tiếc là đội trưởng Hồ cũng không nghĩ ra cách gì cả, đúng như viện trưởng Tưởng có nói, nếu có thể vào thì khách sạn nhà hàng nguy hiểm xiết bao.
Giữa trưa thì tiếng tranh cãi dừng lại, mọi người im lặng dùng bữa rồi nhanh chóng rời nhà ăn, quay về phòng mình.
Lục Viễn Triết với Trình Mặc mời đội trưởng Hồ tới phòng mình ngồi, tiện thể ngủ trưa. Đêm qua nửa đêm ông ta đã dậy trực, cũng nên nghỉ ngơi giây lát.
Không xảy ra chuyện gì cả. 3 giờ chiều, cây đèn bàn Lục Viễn Triết mượn hết điện, gian phòng ánh sáng yếu ớt, bọn họ dời ra nhà ăn, tiếp tục thảo luận manh mối. Những người còn lại ai ở phòng nấy, chỉ có chị Triệu ra ngồi một chốc, đưa bọn họ ít hạt dưa.
“Mấy cậu đang nói vụ án à? Nhắc vụ án thì để tôi đeo tai nghe, không nghe thấy.” Còn chưa tới giờ chuẩn bị món nhưng chị Triệu không về phòng mà bắt chuyện với bọn họ, “Mình tôi về phòng thật sự hơi hãi, có mọi người ngồi đây tôi an tâm rồi.”
“Không sao không sao.” Lục Viễn Triết cười cười, không hề bài xích chị Triệu qua ngồi, “Vừa khéo, bọn tôi cũng có việc muốn hỏi chị.”
“Cậu nói đi.” Chị Triệu gật đầu nghiêm túc. Vốn định ngồi đấy một chốc nhưng không bao lâu sau chị Triệu cũng bất giác cắn hạt dưa.
“Chị cũng biết đó, phạm nhân lẻn vào phòng gây án, chị cảm thấy phòng ốc ở đây có nguy hiểm ngầm nào không?” Lục Viễn Triết cũng chỉ là thuận miệng hỏi, không muốn chị Triệu cảm thấy mình ngồi đấy cản trở.
“Thì không có mới thấy ghê đó.” Chị Triệu khoa trương cảm thán, “Tôi với đội trưởng Hồ sáng ra hái rau có nói, cảm thấy người không vào được, chỉ có thể là ma quấy.”
Xem ra lúc mọi người chuẩn bị món ăn vẫn thảo luận đề tài ma quỷ thần bí. Lục Viễn Triết dở khóc dở cười, cả viện nghiên cứu công nghệ cao sao ai cũng mê tín thế này.
“Tôi biết hai cậu không tin, không tin có cái lý của không tin.” Chị Triệu nói rồi nhích lại gần, còn đè thấp giọng, càng làm tăng thêm vẻ thần bí, “Tôi biết, nửa đêm hung thủ từng rời khỏi phòng.”
“Hử?” Lục Viễn Triết kinh ngạc nhìn chị Triệu, “Sao lại nói thế?”
“Tại vì nhà bếp thiếu đồ ăn.” Chị Triệu đáp rồi nhìn vào góc sảnh ăn, “Không chỉ thiếu đồ ăn, nồi điện cũng có người trộm.”
Trình Mặc cau mày, lật bút ký của mình ra.
Lục Viễn Triết nhớ lại tình hình đi mua nước đá đêm đầu: “Đêm đầu chị có hỏi tôi, “cũng” tới tìm đồ ăn là nhà bếp thiếu đồ à?”
“Ừ.” Chị Triệu gật đầu, “Đáng ra tôi không để ý, mọi người ăn đây ăn đó, không ăn cũng bình thường. Sau đó nồi và mì gói không thấy nữa tôi mới nhảy dựng.”
“Vậy chị cảm thấy có thể là ai?” Anh hỏi chị Triệu.
“Đây chính là chỗ đáng sợ đó.” Chị Triệu thần bí nhìn anh, “Không ai hết, tôi hận nhất bọn trộm đồ, mượn dịp gom rác từng phòng đều không ngửi được mùi mì gói, mũi tôi thính lắm. Hơn nữa mất điện rồi, trộm nồi điện làm quái gì, dùng pháp lực phát điện chắc?”
Trình Mặc chợt mở to mắt, cậu nhìn sang Lục Viễn Triết, anh cũng liếc nhìn lại, tỏ ý đừng nói bây giờ.
Đáp án đã rõ. Nếu không vì đang ở trên đảo, hẳn là bọn họ đã sớm nhìn ra.
Thảo nào phạm nhân không khóa cửa còn mắc xích chống trộm, chính là để người khác đặt trọng tâm vào nghi điểm đó, không nghĩ theo hướng khác.
Một tòa nhà ba tầng lầu, trời mưa to nên mọi người hầu như bị hạn chế hoạt động trong tòa nhà. Đáp án này cũng thật khôi hài.
“Không phải suy luận chính tông…” Sau khi nghĩ thông, Lục Viễn Triết thì thầm một câu.