Xuân đi đông đến, núi rừng khoác lên một lớp áo màu bạc, trứng rồng đã to chừng một dưa hấu.
Nó được nuôi dưỡng rất tốt, vỏ trứng càng ngày càng dày, ngày nào cũng ngập tràn sức sống, cứ lăn tới lăn lui thoắt ẩn thoắt hiện tìm thứ gì vui để chơi.
Về phần Bùi Vân Thư và Chúc Vưu, đúng lúc này lại nhận được bùa truyền âm cầu cứu từ Bách Lý Qua và Hoa Nguyệt.
Nơi thế ngoại đào nguyên mà Chúc Vưu kiến tạo cho Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư đặt tên là “Xuân Hiểu Cốc”, Bách Lý chỉ biết hai người đang ở đây, lại không biết địa điểm cụ thể ở đâu, vì để lúc bọn họ có gặp nguy hiểm thì có thể đúng lúc cầu viện, Bùi Vân Thư đã sớm nói địa chỉ cho bọn họ rồi.
Nên khi bùa truyền lảo đảo bay vào kết giới thì chưa cần biết nội dung trên bùa truyền âm như thế nào, Bùi Vân Thư đã chuẩn bị xuất cốc cùng với Chúc Vưu.
Nội dung trên bùa được viết ngoáy, hẳn là do ghi trong lúc vô cùng nguy cấp, nên trên đó cũng chỉ có một câu duy nhất “Thuyền gác hoa ở thành Nam Lâm, mau đến”.
Thành Nam Lâm là một thành trấn rất lớn dưới trần gian, có không ít nhân sĩ tu chân còn lưu luyến trần gian thường xuyên ghé đến đó, Bùi Vân Thư và Chúc Vưu không dám trì hoãn, ngay hôm đó đã quyết định mang Trứng Rồng Nhỏ xuất cốc ngay lập tức.
Trứng Rồng Nhỏ lần đầu tiên được mang lên thân kiếm, nó được ôm trong lòng Bùi Vân Thư, mây trắng thanh thuần bay lướt qua bên người, thân cư cao xử (người ở trên cao), nhà cửa dưới chân càng lúc càng nhỏ, cuối cùng thu nhỏ lại chỉ còn bằng con kiến.
Trứng Rồng Nhỏ trong ngực Bùi Vân Thư tò mò nghiêng mình hưởng thụ gió thổi, suýt chút nữa cả quả rứng đã rơi thẳng xuống, Bùi Vân Thư chọt chọt nó, “Đừng nghịch ngợm.”
Trứng Rồng Nhỏ nũng nịu chui vào trong lòng Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư dịu dàng vuốt ve lên vỏ trứng, nói với Chúc Vưu sắc mặt đang rất khó ở bên cạnh: “Bây giờ nó đã lớn như vậy, không lẽ là sắp phá xác rồi?”
Chúc Vưu nhận trứng rồng từ trong ngực của y, trứng rồng không chịu, dùng hết sức mình chui vào trong lòng của Bùi Vân Thư tránh bàn tay Chúc Vưu đưa qua, làm động đến Bùi Vân Thư, cơ thể không khỏi chợt lắc lư.
Sắc mặt Chúc Vưu càng thêm khó coi, hắn thô bạo giựt trứng rồng qua, dùng một tay giữ chắc, sắc bén mà cay nghiệt nói với trứng rồng, “Ngươi làm y mệt.”
Trứng rồng không khỏi hoảng hốt, ngoan ngoãn rời đi Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư tùy theo động tác của hắn, buồn cười nói: “Chỉ là một quả trứng nhỏ thôi mà, sao có thể dễ làm ta mệt như vậy chứ.”
Chúc Vưu không thể làm gì khác hơn là đành phải mặt không đổi sắc nói thật lòng mình: “Hôm nay ngươi đã ôm nó một canh giờ rồi.”
“Được rồi, ” Bùi Vân Thư ôm cổ Chúc Vưu, dứt khoát nằm nhoài cả người lên trên lưng Chúc Vưu, nhỏ giọng nói, “Ngươi cứ hay ghen ta ôm Trứng Rồng Nhỏ, hôm nay ta cũng muốn ghen một hồi, ngươi ôm nó, nhưng cũng phải cõng ta nữa.”
Đằng trước ôm một người, đằng sau cõng một người, hẳn là phải rất mệt, nhưng khóe môi Chúc Vưu lại mang theo ý cười.
Hắn nâng Bùi Vân Thư lên, cõng y chắc chắn chẳng khác nào đang ôm y vào lòng.
*
Qua một ngày, trước cửa thành Nam Lâm.
Bùi Vân Thư và Chúc Vưu y phục giản đơn, khiêm tốn hòa mình trong đám đông.
Bầu trời tăm tối, gió lạnh quét từng cơn, có con chim tước bay lướt qua. Có người nông dân lo lắng nói: “Nhìn xem sắc trời này, trời sắp mưa rồi.”
“Không biết có thể về nhà trước khi trời mưa không,” Người khác cũng có cùng nỗi lo, “Đại lang nhà ta còn đang làm công ở cửa biển, nhỡ mà đổ mưa xuống, sợ là hôm nay chỉ lấy được tiền công nửa ngày.”
Bùi Vân Thư ngẩng đầu lên nhìn trời, đột nhiên có một hạt giọt mưa nhỏ rơi xuống mặt y, Chúc Vưu nhíu mày, dùng đầu ngón tay quẹt đi giọt nước đọng trên mặt y, trở tay chỉ lên trời, nước mưa vốn lẽ phải hạ xuống chợt biến mất
Sắc trời càng lúc càng tối đi, nhưng hạt mưa lại không rơi xuống, sau khi Bùi Vân Thư và Chúc Vưu vội vàng đi vào thành tìm một cái khách điếm, bên ngoài cũng vừa lúc nổ lên tiếng sấm ầm ầm, màn mưa to như trút nước rơi theo sau gót chân.
Trong khách điếm, ông chủ đang truyền lời cho người mang khăn mặt và canh gừng cho khách, Chúc Vưu đi qua nhận khăn, từ chối canh gừng. Hắn đưa cho Bùi Vân Thư một cái, Bùi Vân Thư nhẹ nhàng mỉm cười nói cám ơn với hắn, mới cầm khăn lau lên gương mặt chưa từng bị nước mưa xối lên.
Bởi vì bùa truyền âm Bách Lý Qua gửi đến thật sự rất khác thường, hai người cũng không muốn đả thảo kinh xà (rút dây động rừng), định giả làm phàm nhân, trước khi tìm được Bách Lý Qua, vẫn không nên để lộ tu vi của mình thì thỏa đáng hơn.
Ông chủ đưa canh gừng xong, do dự một chốc, vẫn quyết định múc hai bát mang lại đây, khuyên nhủ: “Khách quan, không nên sơ ý bất cẩn thì, uống một chén làm ấm người cũng tốt.”
Ông vừa dứt lời, phía sau bất ngờ truyền đến một tiếng hắt xì vang dội, Bùi Vân Thư vừa xoay người lại nhìn, lập tức nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi anh tuấn cả người ngập tràn quý khí đang mất hình tượng xoa bóp mũi, y phục hắn ta ướt đẫm, tóc cũng ướt nhẹp nước, người chật vật ướt sũng như chuột lột.
Thị tòng bên cạnh đang khuyên hắn uống một hớp canh gừng, nhưng hắn ta kêu la om sòm cự tuyệt, nhìn bát canh gừng đầy căm ghét, “Gia thà đi ra ngoài uống nước mắt ông trời, còn hơn uống cái này!”
Vẻ mặt thị tòng khổ sở, cố gắng khuyên răn.
Hai vị chủ tớ này nói chuyện nghe rất vui, Bùi Vân Thư thấy thú vị nên nhìn qua, nhưng người bị y nhìn hình như đã nhận ra tầm mắt của y, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, vừa khéo đối diện với tầm mắt của Bùi Vân Thư.
Hắn ta sững sờ, nhưng ánh mắt lại chợt sáng lên, chỉ vào Bùi Vân Thư lớn tiếng hét lên: “Chẳng qua tên này cũng không uống sao? Y lại còn gầy gò yếu ớt, còn không bằng gia nữa, y còn không uống nữa, tại sao gia phải uống chứ?”
Bùi Vân Thư gầy gò yếu ớt đang hào hứng hóng chuyện, tự nhiên thấy lửa đốt lên người mình, y chỉ vào mình rồi quay qua hỏi Chúc Vưu, “Hắn đang nói ta sao?”
Chúc Vưu đàng hoàng gật đầu, nhưng vẫn cảm thấy không đủ, nói như tưới dầu lên lửa: “Đúng, hắn đang nói ngươi đó.”
Nam tử cũng nghe được câu đó, đặc biệt đi đến bên cạnh Bùi Vân Thư, ngó nghiêng sang hai bát canh gừng chưa được ai động đến trên bàn, ra vẻ trưởng giả, ý vị thâm trường dạy dỗ: “Ngươi nhìn cơ thể ngươi đi, đã mắc mưa rồi còn cố làm tàng không chịu uống canh gừng, lỡ mà nhiễm phong hàn, người chịu tội còn không phải ngươi sao?”
“Sao không uống nhanh đi?” Nam tử nghiêm nghị, “Thân thể đã không bằng được gia, thì đừng học theo gia buông thả.”
Bùi Vân Thư nhìn hắn một hồi, khóe môi đột nhiên cong lên, cười nói: “Được thôi.”
Không đợi nam tử nghi hoặc, Bùi Vân Thư lập tức bưng bát canh gừng lên tiến để bên môi uống một hơi cạn sạch, sau đó mỉm cười nhìn vị tiểu thiếu gia, “Ta uống xong rồi, ngươi cũng nên uống một bát đi.”
Nam tử nghẹn họng nhìn trân trối, đang định nói sao hắn làm có thể uống? Nhưng thân thể lại không tự chủ được quay trở lại chỗ của mình, bưng bát canh gừng lên uống liền ùng ục ùng ục mấy hơi.
Vị cay nồng dâng tràn lên trí óc, còn chưa hết, khó khăn lắm mới uống hết một bát, không ngờ chiếc bát không lại từ từ đầy lên, trong chốc lát đã đầy tràn cả bát.
Thấy hắn ta uống liền một hơi hai bát canh gừng, Bùi Vân Thư mới thu hồi lại thuật pháp, nhưng thuật pháp vừa lui, vị tiểu gia đã trợn trắng mắt, vừa nói hết một câu “khó uống quá” đã dứt khoát ngã ngang ra sau, đập đầu xuống đất, hôn mê bất tỉnh.
“…” Bùi Vân Thư chột dạ quay mặt đi, nhỏ giọng nói với Chúc Vưu, “Hình như ta nghịch quá rồi.”
“Không sao,” Chúc Vưu quay mặt của y lại, “Đừng nhìn hắn ta.”
Thị tòng bên cạnh thiếu gia hình như đã nhìn nhiều nên không thấy lạ, sau khi gọi vài tiếng thiếu gia, cùng với ông chủ bình tĩnh đỡ người lên lầu.
Bùi Vân Thư và Chúc Vưu đi theo tiểu nhị đi lên phòng, thả trứng rồng đang bị quấn trong bọc ra, để trứng rồng nhảy qua nhảy lại trên giường, hai người đi tới giường nhìn giông bão giăng kín trời.
Trứng rồng có nói sao cũng không chịu ở trong túi trữ vật, Bùi Vân Thư đành phải bọc nó thành một cái bao. Hai người họ nhìn trời mưa, trứng rồng nằm trên giường không nổi cô đơn, từ bên giường nhảy xuống, lăn một đường đến bên chân Bùi Vân Thư.
Bùi Vân Thư lấy lại tinh thần, bế nó lên, chớp chớp mắt, lần nữa nhìn ra phía xa xa ngoài màn mưa, “Chúc Vưu, ở đây nếu như muốn neo thuyền thì chỉ có dòng sông phía nam kia thôi, hôm nay trời xuống mưa to, chúng ta có làm gì cũng không bị dễ dàng phát hiện.”
Chúc Vưu giãn gân giãn cốt, “Ta đi, ngươi ở lại trông chừng nó.”
Bùi Vân Thư nhìn Trứng Rồng Nhỏ đang ngoan ngoãn rúc vào trong lồng ngực y, ánh mắt lộ ra bất đắc dĩ, “Vậy ngươi nhớ cẩn thận hơn, nếu như có chuyện gì thì cũng đừng kích động, phải nhanh trở về thương thảo với ta.”
Chúc Vưu gật đầu, ánh mắt ôn hòa nhìn Bùi Vân Thư một cái, cúi người hôn lên trán y, sau đó biến mất giữa màn mưa trong nháy mắt.
Trứng rồng động đậy lắc lư cơ thể mình về hướng cửa sổ, như là muốn biết Chúc Vưu đi đâu.
“Ngoan,” Bùi Vân Thư ôm nó đi về phía trước một bước, ở vị trí này, có thể bị gió tạt nước mưa lên người, “Có phải là không nỡ để cha rồng đi không?” Nguồn:
Trứng rồng lại dịch dịch mình về phía cửa cửa sổ.
“Nhanh phá xác đi, nhóc con,” Bùi Vân Thư dịu dàng vuốt ve nó, “Sau khi con phá xác rồi, con sẽ được thưởng thức hết mỹ thực trong khắp thiên hạ này, có thể cùng cha và cha rồng lên trời xuống đất.”
“Trên đời này có muôn ngàn vạn thứ đẹp đẽ, cha có kể mãi cũng không hết,” Bàn tay áp trên vỏ trứng dịu dàng đầy thương yêu, “Cuối cùng, cha chỉ mong mỏi nhanh được đến ngày trông thấy con ra đời, để con tự mình thể nghiệm từng chút một.”
Gió táp mưa sa, nước mưa tạt lên vô trứng, nhưng Trứng Rồng Nhỏ chỉ thấy vô cùng an toàn vô cùng thoải mái, là cảm giác dễ chịu khoan khoái mà trăm năm tăm tối trước kia nó chưa bao giờ được cảm thụ.
Nó quyến luyến cạ cạ mình lên ngón tay Bùi Vân Thư, cũng mơ mơ màng màng suy nghĩ, thì ra là tất cả đều đang trông chờ nó chào đời sao?
*
Chúc Vưu trở về rất nhanh, trước sau cũng không quá hai khắc, sau khi bay vọt vào trong phòng từ cửa sổ, phủi đi giá lạnh trên người mình hắn mới ngồi xuống bên người Bùi Vân Thư, cau mày nói: “Trên và xung quanh thuyền có rất nhiều đạo sĩ ẩn náu.”
“A?” Bùi Vân Thư kinh ngạc, hỏi hắn, “Tu sĩ môn phái hay là tán tu?”
“Tán tu,” Mi Tâm Chúc Vưu lộ ra mấy phần căm ghét, “Kẻ này tanh máu hơn kẻ kia, bọn chúng chuyên giết yêu quái, nên huyết khí yêu quái ngập cả người, sát khí cũng nhằm vào yêu quái.”
Khuôn mặt của Bùi Vân Thư cũng không khỏi trở nên nghiêm túc.
Trong các tu chân giới, đến cả quan hệ của chính đạo với ma đạo cũng chẳng phải người chết ta vong, huống chi là yêu quái với con người?
Chỉ cần không có cừu hận liên quan đến nhân quả, bất kể là người hay là yêu, ai cũng không muốn tạo thêm sát nghiệt, thậm chí ngay cả Vô Vong Tôn giả, bất quá cũng chỉ nhốt đám đại yêu vào trong tháp trấn yêu thôi.
Còn loại tu sĩ chuyên giết yêu quái này, chỉ có một số rất ít tán tu mới làm chuyện như vậy thôi.
“Vậy thì Bách Lý và Hoa Nguyệt không ổn rồi,” Bùi Vân Thư trầm ngâm, “Sát nghiệt trên người bọn chúng nặng bao nhiêu?”
Chúc Vưu nói: “Nếu như có lôi kiếp, một đòn hẳn là phải chết.”
Giữa mày Bùi Vân Thư dần dần cau lại, “Tội nghiệt sâu nặng như vậy, bọn chúng là thấy yêu là giết, không phân tốt xấu sao?”
Nếu là tán tu bình thường thì Bùi Vân Thư cũng tin là bọn chúng không thể làm gì được Thanh Phong và Bách Lý Qua, nhưng bây giờ bọn họ đã nhốt trên thuyền hoa rồi, sợ là còn có một kẻ rất lợi hại trấn thủ trong đó.
Chúc Vưu không sợ bọn tu sĩ đó, nhưng cũng là một phiền phức, đương nhiên Bùi Vân Thư cũng không có gì úy kỵ, nhưng bọn Bách Lý lại đang nằm trong tay bọn tu sĩ đó, đây mới là chuyện làm cho bọn họ lo lắng nhất.
“Không nên để đánh cỏ động rắn, phải tìm biện pháp để trà trộn lên cái thuyền đó.” Bùi Vân Thư lẩm bẩm nói.
Tiếng cửa vang lên, Bùi Vân Thư và Chúc Vưu liếc mắt nhìn nhau, y đưa trứng rồng cho Chúc Vưu, đứng dậy đi mở cửa. Qua một lúc sau, mặt đầy Bùi Vân Thư ý cười quay trở lại, tấm thiếp mời trong tay y vô cùng đẹp đẽ quý giá. Cập 𝑛hậ𝒕 𝒕ru𝒚ệ𝑛 𝑛ha𝑛h 𝒕ại ﹏ 𝖳rU𝘮𝒕ru 𝒚ệ𝑛.𝒱𝑛 ﹏
“Vừa nói phải tìm biện pháp, biện pháp đã đưa đến cửa rồi.” Bùi Vân Thư nhíu mày mỉm cười.
Nhờ làm vị công tử đó ngoan ngoãn uống hết canh gừng, trận phong hàn vốn phải nhiễm đã được dằn xuống, thị tòng của hắn ta đến cửa nói đa tạ, mang hai tấm thiếp mời lên thuyền hoa.
Thật sự là thiếu nợ gió đông, gió đông liền thổi tới cửa.