Chiếc đuôi rắn của con giao khổng lồ đang không ngừng ngoe nguẩy, dùng tư thái bảo hộ tuyệt đối che chắn cho Bùi Vân Thư ở sau lưng, cái đầu phủ đầy vảy hướng thẳng về phía Trâu Ngu, miệng mở to như chậu máu gào thét thị uy, trong tiếng gào mang theo khí thế và sức mạnh uy hiếp vạn vật.
Tròng mắt đỏ tươi như máu dùng ánh mắt như đang nhìn vật chết chăm chăm vào Trâu Ngu, bản năng sinh tồn từ trong xương khiến cho Trâu Ngu lập tức lùi sang nơi khác.
Nhưng vừa lui lại, Trâu Ngu đã hối hận ngay.
Con giao trước mắt hắn còn đang lột da là chuyện không thể hoài nghi, lớp da mới chỉ lột được một nửa nằm vắt vẻo giữa thân, hai cục u trên đỉnh đầu vẫn còn vương máu, dù đôi huyết mâu có hung mãnh cỡ nào, cũng không thể che giấu được sự suy yếu của nó.
Chỉ nói rắn lột da thôi, đã phải chịu qua bao nỗi đau đớn thống khổ, huống chi đây còn là một con giao thay da để hóa rồng, mỗi một lần lột chỉ có thể càng thống khổ hơn gấp trăm lần, tại sao trên đời này ít giao long như vậy, chẳng qua là vì bọn chúng không thể chịu đựng nổi nỗi đau thay da, thường là nửa đường đã mất mạng.
Nếu con giao này không có vướng bận, thì Trâu Ngu sẽ không biết tự lượng sức mình đến mức xông lên dây vào, nhưng lúc này, thiên thời địa lợi nhân hoà, hà cớ gì hắn phải chạy?
Con súc sinh này còn có thể mơ ước mỹ nhân, khắp người nó lại toàn là thiên tài địa bảo, nếu giết được nó, chỗ tốt sợ là còn nhiều hơn toàn bộ bí cảnh này, huống chi Bùi Vân Thư tin tưởng vào nó như thế, mà hắn giết được con súc sinh này, chẳng phải y sẽ khóc lóc cầu xin hắn sao?
Trâu Ngu nghĩ đến đây, cong môi thành một vệt cười gằn, chân nghiền nghiền, một sức mạnh xé gió lao thẳng về phía cự giao. Giao long nổi giận gầm lên một tiếng, tiếng gầm của nó vang vọng đất trời, hắn xoay người bảo vệ Bùi Vân Thư, đòn đánh rơi hết vào nửa thân trên vừa mới thay da.
Bùi Vân Thư ngửa đầu, đối diện với đôi mắt đỏ tươi của hắn.
Đầu giao đầy vảy ngay trước mắt, mỗi một cái vảy đều dính đầy bùn cát và tro bụi, hai cục u trên đỉnh đầu Chúc Vưu hình như lớn hơn một chút, có lẽ là thật sự đang rất đau, trên đó dính đầy đá vụn, rất nhiều dòng máu chảy men theo lớp vảy của hắn lướt xuống, lướt qua đôi huyết mâu đang chăm chú nhìn vào y của Chúc Vưu.
Bùi Vân Thư chỉ cảm thấy chóp mũi cay xót.
Lưỡi rắn đỏ tươi liếm lên mặt y, giao thấp giọng kêu một tiếng.
Đến khi liếm đi hết nước mắt trên mặt Bùi Vân Thư, ánh mắt Chúc Vưu lạnh lẽo, quay người đánh về phía Trâu Ngu, thân giao nhanh như lôi điện, hàm răng sắc nhọn cắn vào cơ thể Trâu Ngu, phát cắn mạnh đến mức cắn đứt cả một mảng da thịt, máu tuôn không ngừng.
Đàn hồ ly lúc nãy rời đi đột nhiên quay trở lại, tất cả bọn chúng nhào chạy đến chỗ Trâu Ngu, thuật pháp của Trâu Ngu vô dụng với chúng, tranh thủ được một thoáng chốc để ngẩng đầu lên, hắn nhanh chóng phát hiện ra Bùi Vân Thư đang ngồi trên người con giao kia, giao mang y nhảy lên trời, bay xuyên qua màn sương dày đặc đi thật xa.
Bùi Vân Thư vẫn là một thân nội y trắng tinh với làn tóc rối bời, không ai thoát được lớp sương này, nhưng giao long lại có thể.
Đám hồ ly này không sợ hắn, lại nhưng sợ con giao đó.
Trâu Ngu lấy đan dược trong túi trữ vật ra dùng, ôm lấy cánh tay đang chảy máu của mình, đau đớn kịch liệt truyền đến, con giao đó gần như muốn cắt đứt tay hắn.
“Bùi Vân Thư,” Hắn nhìn một người một rắn đang từ từ đi xa, ánh mắt dần dần trở nên tàn nhẫn, “Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta sẽ lột da con súc sinh đó, rồi ngắm thật kỹ phong thái trên giường của ngươi.”
*
Chúc Vưu mang theo Bùi Vân Thư bay vào trong núi.
Gió lạnh lướt qua bên người, màn sương dày đặc dần dần loãng đi, Bùi Vân Thư lại hoàn toàn không quan tâm thay đổi xung quanh mình, trái tim đặt hết lên trên lớp vảy dưới tay mình.
Rắn là loài máu lạnh, đầu ngón tay Chúc Vưu trước giờ vẫn luôn là lạnh lẽo, nhưng bây giờ dưới tay y, vảy của Chúc Vưu lại mang cảm giác ấm nóng.
Đuôi rắn đong đưa một cách cứng ngắc, cơ thể Chúc Vưu căng thẳng, nhưng tốc độ lại càng lúc càng nhanh, khác thường như vậy không thể không khiến người khác chú ý.
“Chúc Vưu…” Bùi Vân Thư dùng tay hạ nhiệt cho hắn, nhưng vẫn không đủ, y lại nằm xuống người Chúc Vưu, dùng khuôn mặt bị gió thổi đến lạnh ngắt kề sát lên vảy Chúc Vưu.
Chỉ là mặt của y vừa mới dán lên vảy trên người hắn, giao dưới thân lại run lên một cái, biến trở về sợi dây cột tóc màu trắng.
Dây côt tóc vây quanh người Bùi Vân Thư, từ ống tay áo y chui vào trong nội y, Bụi Vân Thư rơi từ trên không xuống, bị tóc che mắt, cảm giác khi rơi xuống truyền từ tứ chi đến ngũ tạng, cả bầu trời rộng lớn như vậy, dường như chỉ cách Bùi Vân Thư một tấm vải mỏng manh.
Y giang hai tay, chỉ tiếc cái mạng này, tu hành nhiều năm như vậy, lúc này lại không có năng lực tự cứu mình, muốn nắm lấy, nhưng không nắm được gì cả, chỉ đơn giản là một khoảng không như vậy, đã có thể làm y triệt để mất mạng.
Bất chợt, từ giữa triền núi có một con giao đen kịt bay lên, trên người nó vẫn còn lớp da mới lột được nửa, vọt đến Bùi Vân Thư, đưa lưng vững vàng đón lấy y, rồi chuyển mình bay xuống sườn núi.
Gió lạnh quét đến từng cơn rét buốt, dưới vách núi là một hàn đàm (đầm nước lạnh) sâu không thấy đáy, Chúc Vưu mang Bùi Vân Thư bay vào hang núi rồi lập tức thả lên bờ, phần mình thì vội vàng đâm vào hàn đàm.
Trong hang núi phảng phất mùi máu tươi, Bùi Vân Thư đỡ vách núi đứng lên, đầu ngón tay trắng bệch, từng bước từng bước đi ra ngoài.
Trong mắt y đầy hoảng loạn, đến cả ngoại sam đang cầm trong tay cũng không kịp mặc vào, vẫn một thân nội y nhuộm đầy bụi bẩn, đi ra ngoài, đến chỗ hàn đàm.
Chúc Vưu đã cứu y nhiều như vậy rồi, ân tình không thể báo lại, làm sao có thể không vội vã đây?
Từng luồng gió rét thổi từ dưới triền núi thổi lên, càng đến gần hàn đàm, cảm giác lạnh buốt càng mãnh liệt, Bùi Vân Thư đi từng bước một, chưa kịp nhìn thấy đầm nước, đã trông thấy nước trong đầm không ngừng dâng trào, một cái đuôi rắn vỗ liên hồi lên mặt nước, nham thạch trên bờ bị đánh nát, nước văng tung tóe, đất rung núi chuyển, cảnh tượng thật sự rất đáng sợ.
Bùi Vân Thư nhìn cái đuôi rắn gần như có thể nuốt trọn cả thân mình, mím mím đôi môi tái nhợt, tiến lên phía trước một bước, bước chân vào trong hàn đàm.
“Chúc Vưu, ” Y lấy túi trữ vật ra, “Trong túi trữ vật của ta có rất nhiều đan dược, ngươi dùng linh lực mở ra, giúp ích cho ngươi.”
Giao long vẫn còn đang lăn lộn kịch liệt trong nước, dường như không nghe được lời y nói, một lúc sau, từng vùng máu loang ra nhuộm đỏ mặt nước.
Mặt nước càng lúc càng dao động mạnh hơn.
Trong lòng Bùi Vân Thư nhảy một cái, đoạn nhai vạn trượng, dưới ngọn núi chỉ có mỗi y và Chúc Vưu, giao lột da có hung hiểm đến cỡ nào, ngôn từ ngắn gọn trong sách không thể so được một phần vạn với cảnh mắt thấy, mà Chúc Vưu trong lúc đang gắng gượng chịu đựng như vậy, dưới nỗi đau đớn thống khổ, thậm chí còn chạy đi cứu y.
Trong túi trữ vật của y có rất nhiều linh đan mà Vân Thành đưa cho lúc chia nhau đi, còn có một vài loại linh thực quý giá, có thể sẽ trợ giúp được chút gì đó cho Chúc Vưu.
Nhưng linh lực trong cơ thể y không thể vận dụng, mà Chúc Vưu hiện tại cũng lành ít dữ nhiều.
Bùi Vân Thư nhìn hàn đàm trước mắt, y khẽ cắn môi, nhắm mắt hít sâu một hơi, lặn người vào trong hàn đàm.
Ý lạnh thấu xương kéo tới, hàn đàm cực sâu, tối tăm một mảnh, Bùi Vân Thư xuống nước, lập tức nhìn thấy một đôi đồng tử đứng thẳng đang rực lên ánh sáng màu đỏ tươi, đầu hắn, giao đang không ngừng đâm đầu vào nham thạch dưới nước.
Không chút do dự va vào thật mạnh, khiến cho lớp vảy cứng của Chúc Vưu xuất hiện vô số vết thương.
Chúc Vưu mất đi thần trí chỉ biết duy trì một động tác đâm đầu vào đá, hai cục u mọc trên đầu hắn cũng bị đập ra máu, Bùi Vân Thư chỉ nhìn thôi, đã thấy đau đớn đến tận xương tủy, nỗi sợ rắn giờ đây đã hoàn toàn hóa vào hư không, cảnh tượng lúc này rõ ràng chỉ khiến người sợ rắn càng sợ hơn, nhưng y lại như không cảm giác được gì, không chút sợ sệt bơi tới bên đầu Chúc Vưu, cầm túi trữ vật giơ lên trước mắt hắn, lo lắng ra hiệu cho hắn mở ra. Bạn đang �
Mái tóc đen của y lơ lửng múa may trong nước, nội y tuyết trắng chẳng khác nào trăng trong nước, hàng mày cau chặt lại, đôi mắt như biết nói, không chớp nhìn chằm chằm vào Chúc Vưu.
Chúc Vưu nóng nảy mà há cái miệng lớn như chậu máu ra, hai cái răng nanh nhọn hoắt như đang uy hiếp bảo y cút ngay, Bùi Vân Thư lại tưởng là hắn không hiểu ý mình, bơi đến gần hơn một chút, cầm túi trữ vật giơ thẳng về phía hắn.
Cự giao bị đau đớn dằn vặt đến mất đi lý trí, hắn chợt nhào đến Bùi Vân Thư, răng nhọn tiến tới, làm Bùi Vân Thư sợ đến nhắm chặt hai mắt lại.
Dòng nước gợn lên một cái, nhưng đau đớn trong tưởng tượng lại không giáng đến, hàng mi dài của Bùi Vân Thư run lên, mở mắt ra, Chúc Vưu đã quay đầu, đâm đầu vào một chỗ khác.
Va chạm mãnh liệt làm gợn lên từng con sóng, vết thương trên đầu Chúc Vưu càng lúc càng lớn hơn, máu tươi nhuộm vùng nước xung quanh thành một màu đỏ sẫm, trong lòng Bùi Vân Thư gấp lên, cũng bơi theo qua.
Không khí sắp không còn, lần này y định buông tay đánh cược một lần (1), bơi về phía trước, ôm lấy đầu giao.
Vảy trong hàn đàm vẫn còn rất nóng, Bùi Vân Thư dùng cả tay và mặt kề sát lên người Chúc Vưu, trong tay cầm lấy túi trữ vật, thề sống thề chết phải để hắn mở ra cho bằng được.
Cả người Chúc Vưu run lên một cái, đuôi rắn càng lắc mạnh hơn nữa, hắn giãy loạn dưới đáy nước, Bùi Vân Thư lại cảm thấy càng ngày càng khó thở.
Nguyên lai khi tu sĩ không còn linh lực, vừa không thể bay lên trời cao, cũng không thể xuống biển sâu, không có gì khác với phàm nhân tầm thường.
Y ôm chầm lấy lớp vảy trơn mịn cực nóng của Chúc Vưu, hai mắt dần dần trở nên vô thần, túi trữ vật trong tay, cũng bắt đầu nặng như nghìn cân.
Đến khi sắp nghẹt thở đến bất tỉnh thì đầu rắn xoay sang y, lưỡi rắn đỏ tươi chen vào trong môi, quấn lấy đầu lưỡi Bùi Vân Thư, độ khí cho y.
Bùi Vân Thư nhắm mắt lại, giương môi, hai tay vòng ôm lấy đầu giao, hút lấy lưỡi giao, tham lam đòi không khí.
Lưỡi rắn dài quấn mấy vòng lên lưỡi Bùi Vân Thư, lần đến nơi càng sâu hơn.
*
Lúc Bùi Vân Thư lần nữa tỉnh lại, y đã nằm bên bờ hàn đàm.
Không biết đã qua bao lâu, phía chân trời đã sầm tối, y chống tay xuống đất đứng dậy, thấy ngay Chúc Vưu nửa người nửa rắn đang nằm sấp bên hàn đàm.
Nửa người trên của Chúc Vưu nằm nhoài trên bờ, mái tóc dài phủ lên lưng, đuôi rắn thả trong nước, trông như đã không còn một chút sinh khí nào.
Sương mù bao phủ, trong nháy mắt Bùi Vân Thư nhìn thấy Chúc Vưu, gần như cho là hắn đã đình chỉ hô hấp.
May là, ở trong một khắc tiếp theo, y trông thấy ngón tay Chúc Vưu hơi co lại.
Bùi Vân Thư cẩn thận đi tới bên cạnh Chúc Vưu, quỳ xuống đất phủi nhẹ mái tóc tán loạn của hắn, động tác của y nhẹ nhàng chậm rãi, chỉ lo làm đau Chúc Vưu, chờ cho tóc đen vén hết ra sau vai thì hơi thở của y hơi ngưng lại.
Hai cục u trên đầu Chúc Vưu đã mọc thành sừng, thẳng mà ngắn, chỉ vừa nhìn thôi, từ đáy lòng đã nảy lên một luồng cảm giác muốn thần phục hắn, vết thương trước đó đã lành lặn, nếu như nói Chúc Vưu của ban nãy vẫn còn là nửa rắn nửa giao, vậy hắn của thời khắc này, đã thành một con giao long chân chính.
Có được sức mạnh vô thượng, là bề trên của vạn thú.
Bùi Vân Thư hồi thần, không tự chủ được mỉm cười, y tự nhiên nhìn theo về phía đuôi của Chúc Vưu, hiếu kỳ không biết móng của giao long trông như thế nào.
Nhưng nhìn vào trong nước thì thấy trên đuôi của Chúc Vưu vẫn còn da chưa lột hết hoàn toàn.
Da giao màu đen còn dính trên đuôi, phần da đã lột ra đang bồng bềnh trôi nổi trong đầm, chỉ nhìn thoáng qua, gần như không thể phân biệt đâu là đuôi rắn, đâu là da đã lột.
“Chúc Vưu, ” Bùi Vân Thư nhìn chăm chú vào lớp da trên đuôi hắn, đẩy Chúc Vưu một cái, “Chúc Vưu, đừng ngủ nữa, ngươi vẫn chưa lột da xong, chỉ còn kém một chút nữa thôi, Chúc Vưu.”
Chúc Vưu hoàn toàn không nhúc nhích, màu sắc của yêu văn trên mặt hắn càng đậm hơn, hắn chỉ là im lặng ngủ, xung quanh đã không thể nghe được bất kỳ một âm thanh nào do thú vật phát ra.
Bùi Vân Thư thử mở túi trữ vật, nhưng vẫn không thể mở được, y lại nắm tay Chúc Vưu mượn hắn mở ra, nhưng mà Chúc Vưu chưa thanh tỉnh cũng không thể vận dụng linh lực được.
“Chúc Vưu, Chúc Vưu…” Ghé vào lỗ tai hắn gọi hắn từng tiếng, Bùi Vân Thư kêu mãi mà hắn không tỉnh, nhưng không biết chưa lột da xong mà cứ ngừng giữa chừng như vậy là tốt hay xấu, cuối cùng trong lúc gấp gáp thứ gì cũng phải thử, y nắm mũi Chúc Vưu, bịt kín miệng hắn.
__
(1) buông tay đánh cược một lần: nguyên văn 放手一搏, thành ngữ tiếng Trung, mang ý liều lĩnh, liều mạng bất chấp làm một việc gì đó bất chấp hậu quả. Chưa tìm được thành ngữ tiếng Việt nào để thay @@