Trị Hết Bệnh, Anh Điên Rồi

Chương 1: Ảnh đế kiệm lời, đa nghi bệnh kén ăn (1)




Edit: Hạ Vy
Cục Quản Lý Thời Không đối với người thường mà nói, nó chỉ là một nơi tồn tại trong ảo tưởng.
Các loại huyền huyễn, đối với Cục Quản Lý Thời Không mà nói, tất cả đều được tiến hành nồng đậm, miêu tả rực rỡ, sự tồn tại của Cục Quản Lý Thời Không hoàn toàn không thể lý giải được, nó làm mọi thuyết xôn xao, rất nhiều cách giải thích.
Nhưng mà, ảo tưởng vốn dĩ là ảo tưởng, đại khái là bởi vì, chênh lệch rất lớn so với thực tế.
***
Diễn đàn tiểu phân tổ ái đua mới có thể thắng QQ (7)
Cục trưởng Nhan: Tra thụ sắm vai hệ thống, tổng cộng mười thế giới, bao hàm cả địa cầu cổ. Hai mươi vạn Hoàn Hồn Thạch. Ai muốn đi?
Hoa Vô: Tôi muốn đi! Tôi một ngàn năm không ăn qua bún ốc, cầu cục trưởng cho tôi một cơ hội!
Bùi Giới: A, Tư Đồ Bá Thiên, cậu cho rằng tôi hoa, cậu tiền chính là yêu cậu sao? Tôi nói cho cậu biết, dù cho mỗi ngày cậu đều cho tôi phi thuyền, tôi cũng sẽ không... Cho cậu đi. (Cục trưởng ngài xem tôi nói thế nào?)
Cục trưởng Nhan: Hoa Vô, là đi làm nhiệm vụ không phải đi ăn cái gì. Còn có Bùi Giới, thiếu điểm thì đọc cuốn tiểu thuyết cẩu huyết tôi để ở kệ sách dưới bình hoa ám cách đi.
Cục trưởng Nhan: Tới văn phòng của tôi, chúng ta dùng cách thức của đàn ông để quyết định lần này ai đi.
Hoa Vô: Chuyện là cục trưởng, chúng ta không phải đã chết sao?
Bùi Giới: Cách thức của đàn ông... Đừng nói là cùng nhau chơi đấu địa chủ?
Cục trưởng Nhan: Đều câm miệng.
Hệ thống nhắc nhở: Chế độ cấm ngôn toàn thành viên đã được mở, chỉ cho phép quản lý chính lên tiếng.
***
Thành viên của Cục Thời Không đều không phải người.
Nói đơn giản là bọn họ sau khi trải qua sàng lọc chính xác mới có thể được chọn làm trung thiên tuyển chi hồn, là hồn thể giữa những con người xuất sắc. Bọn họ chỉ cần thông qua Cục Thời Không hoàn thành các nhiệm vụ, có thể đạt được Hoàn Hồn Thạch.
Hoàn Hồn Thạch, ý trên mặt chữ, nó chính là công cụ hồi phục linh thể, đúc lại thân thể.
Để đi vào nơi hồn thể này, trên cơ bản đều là chuyện xưa có quỷ.
Hoặc là bị bắt hại chết, cuối cùng không được sống tiếp muốn trở về báo thù, hoặc cũng có thể là vẫn còn chấp niệm luyến tiếc người nhà hay người yêu ở nhân thế.
Bọn họ bồi hồi tại địa phủ, chậm chạp không chịu chuyển thế đầu thai.
Địa phủ đối với bọn họ cứ mãi ở đây cưỡng chế đến đau đầu không thôi, vừa vặn Cục Quản Lý Thời Không yêu cầu một số lớn người tới chữa trị các thế giới rách nát, một là không làm, hai là phải làm đến cùng, cùng Cục Quản Lý Thời Không ký kết hiệp ước, đem người không muốn đầu thai đưa tới Cục Thời Không.
Như vậy địa phủ có thể nhẹ nhàng giải trừ một phiền toái lớn, Cục Thời Không lại có thể bổ sung thêm sức lao động, bản nhân hồn thể cũng có thể đạt được một con đường trọng sinh.
Có thể nói tất cả vui mừng.
Thời điểm Giang Dữ Bạch nhận được tin tức vội vàng tới Cục Thời Không, nhìn đến vẫn là một cảnh tượng không thể ngờ.
Ngày thường những thứ đó không cẩn thận làm dơ một tờ đều phải bị cục trưởng Nhan lãnh khốc khấu rớt một vạn Hoàn Hồn Thạch tiểu thuyết cẩu huyết Mary Sue, mà lúc này nó lại tứ tung ngang dọc, chất đống ở băng tinh Linh Tiêu trên sàn nhà, khó có thể tưởng tượng được rốt cuộc là nó đã trải qua một phen kinh thiên động địa như thế nào.
Cục Quản Lý Thời Không ở vào chỗ cao nhất của muôn vàn tinh cầu, nó là một khối trong suốt, phía dưới sàn nhà là vũ trụ mênh mông, vô tận, các hành tinh tụ tập thành một dãy ngân hà, không gian lúc này chợt lóe lên một màn ánh sáng thật lớn. Nguyên nhân chính là vì bị tinh cầu khác chiếu rọi, văn phòng cục trưởng cho dù chưa bao giờ bật đèn, cũng có thể vẫn luôn sáng như ban ngày.
Giang Dữ Bạch dẫm lên toàn bộ vũ trụ ngân hà, chậm rì rì từ hành lang đi tới, thiếu niên mặt nghiêng như họa không ngừng được ánh sáng trắng khiết như trăng non chiếu vào đến thập phần rực rỡ.
Cậu thật cẩn thận đem quyển sách trên mặt đất nhặt lên, dùng các loại pháp thuật đem cuốn tiểu thuyết này khôi phục nguyên dạng, trong lòng tấm tắc đếm: "Một vạn, hai vạn, ba vạn... Mười lăm vạn Hoàn Hồn Thạch."
Chờ đến khi cậu cách cửa mấy mét, trán đã hơi hơi toát ra mồ hôi, âm thanh náo nhiệt của tiếng nói bên trong cũng càng lúc càng gần.
"Vương Tạc, ha ha thực xin lỗi, tôi thắng."
Vừa dứt lời, một quyển《 Kiều Thê Chạy Lạc Của Bá Đạo Tổng Tài 》 xuyên qua vách tường từ bên trong ném ra.
Giang Dữ Bạch tay mắt lanh lẹ mà tiếp được, chậm rãi mở cửa.
Đồng thời trong lòng cảm thấy vui sướng vì sắp lấy lại được một vạn Hoàn Hồn Thạch.
Hoa Vô đang theo tờ giấy dán trên mặt Bùi Giới, thấy Giang Dữ Bạch đi vào, nhiệt tình hô: "A, Dữ Bạch, sao cậu lại trở về? Không phải nghỉ đông sao? Còn nói hạ đến cùng tôi ngồi nồi lửa sao?"
Bùi Giới nhìn cậu, dù sao thì anh cũng có suy nghĩ khác tên suốt ngày chỉ biết ăn cơ linh Hoa Vô kia không ít, anh cảm thấy Giang Dữ Bạch đột nhiên trở về sau kỳ nghỉ đông, nhất định có cái gì đó, đại não gõ lên hồi chung cảnh cáo, hỏi dò: "Tiểu Bạch, lần này cậu trở về, cũng là vì nhiệm vụ tra thụ sắm vai kia sao?"
Nào ngờ Giang Dữ Bạch nhìn anh lắc lắc đầu, biểu tình phức tạp nói: "Tôi không phải tới lấy nhiệm vụ này, cục trưởng đi đâu?"
Hoa Vô bưng một bát bún ốc, quai hàm phồng lên, mồm miệng không rõ nói: "Phòng sách."
Giang Dữ Bạch có chút không ngửi được mùi vị này, quay đầu che lại mũi nói: "Cảm ơn."
Cậu mang "bùa vẽ quỷ" ra, xem như quà kỷ niệm mà đưa cho Hoa Vô, sau đó hướng phòng sách chậm rãi đi đến, bỗng nhiên lúc này trong óc xuất hiện một đạo thanh âm loli nũng nịu:
[Ký chủ, bọn họ giống như không biết nhiệm vụ kia.]
Đây là 007, hệ thống cùng cậu trói định.
Giang Dữ Bạch bày ra vẻ mặt nghiêm túc, ra vẻ thâm trầm nói: "Cái này không quan trọng."
Mãi đến khi bốn bề vắng lặng, thiếu niên mới thu hồi bộ dạng nghiêm trang vừa rồi, sắc mặt có chút biến đổi, cậu nhanh chóng xoa xoa eo đứng ở thác nước ngân hà, nói với hệ thống: "Mục tiêu của chúng ta là..."
Nghe thấy lời này, 007 lập tức hợp với tình hình hóa thành thật thể, một cọng cỏ đuôi chó xuất hiện ở trên thảm băng tinh, nhảy nhót.
Nó đem mình cong thành chữ V, chân chó phụ họa nói:
[Cứu vớt thế giới!]
Giang Dữ Bạch liếc cỏ đuôi chó trên mặt đất một cái: "Nói bừa, đương nhiên là một trăm vạn Hoàn Hồn Thạch."
007: [... Đúng.]
Ký chủ của mình xem tài như mạng, tựa như con cá mặn không có chút mộng tưởng khác thì làm sao bây giờ?
007 thập phần ưu thương.
***
Trong phòng sách.
Cục trưởng Nhan nghe Giang Dữ Bạch nói xong sự tình trải qua, biểu tình kinh ngạc trả lời: "Tôi không có ra giá như vậy cho nhiệm vụ này."
Giang Dữ Bạch thanh âm có chút khẩn trương: "Hắn nói mười vạn Hoàn Hồn Thạch một thế giới là giả?"
Cục trưởng Nhan: "..."
Cái này không phải trọng điểm đi.
Cục trưởng Nhan làm bộ làm tịch ho khan một tiếng, nhắc nhở cậu tính nghiêm trọng của tình thế: "Có người giả mạo tôi."
Giang Dữ Bạch mở to hai mắt: "A, cư nhiên có người như vậy luẩn quẩn trong lòng?"
Cục trưởng Nhan nghiến răng nghiến lợi: "Giang, Dữ, Bạch, mạo phạm ủy nghiêm của cục trưởng, trừ một vạn Hoàn Hồn Thạch."
Giang Dữ Bạch biểu tình lập tức sửa sai: "Cục trưởng, kỳ thật ý của tôi là, ngài tuấn lãng phi phàm, anh minh thần võ, sắm vai ngươi khó khăn thật sự quá lớn."
"Dừng."
Giang Dữ Bạch lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Cục trưởng Nhan biểu tình nghiêm túc, phân tích nói: "Việc này không phải nhỏ, còn cần bàn bạc kỹ hơn."
Giang Dữ Bạch cũng đi theo nghiêm túc nói: "Có muốn ăn cơm trước rồi nói không?"
"... Cậu hiện tại lập tức cút cho tôi đi ra ngoài, bằng không trừ cậu mười vạn Hoàn Hồn Thạch."
Giang Dữ Bạch bày ra bộ dạng không có biện pháp, đột nhiên móc ra một điện thoại di động, mở một cái app, lấy sét đánh không kịp bưng tai đưa tới trước mặt cục trưởng Nhan: "Đây là tôi đang bán, cục trưởng ngài xem xem muốn đặt đơn nào?"
"Bánh quai chèo Thanh Long, chỉ bắt tay đặt ở chân vị trí, chân đặt ở tay vị trí, sẽ thành hình dạng bánh. Cái này có thể làm gân cốt sinh động, rèn luyện thân thể. Khụ khụ, hiện tại giá đặc biệt, chỉ cần năm trăm hồn thạch."
"Bạch vũ viên tròn, đem thân thể biến thành hình tròn, giống như bánh xe lăn. Loại này có thể kiện tì ích thận, rèn luyện năng lực tim phổi. Khó khăn lắm mới tìm được, bất quá chỗ tôi hàng ngon giá rẻ, chỉ cần bảy trăm..."
Cục trưởng Nhan không thể nhịn được nữa đánh gãy cậu: "Dừng, tôi muốn cậu lập tức cút!"
Thanh âm đầy đặn vang lên ở phòng sách ước chừng qua năm phút, đem tất cả tiên điểu đang ngủ gật ở lan can doạ đến bay tán loạn, thanh âm rất lớn đủ để nhìn ra tâm tình của cục trưởng rất kích động.
Giang Dữ Bạch sờ mũi, vừa nghĩ cục trưởng vẫn không chịu nổi chọc ghẹo như vậy, thức thời lui xuống.
Sau khi ra ngoài, cậu phát hiện Hoa Vô cùng Bùi Giới ngồi xổm ngồi ở cửa phòng sách, bọn họ đang làm tiệc trà, hạt dưa sái đầy đất.
Cậu cũng đi theo qua đó bắt một nắm hạt dưa mà cắn, sau đó vừa lòng cười, đây là Thanh Liên tiên tử trên Thiên Đình dùng Ngọc Lộ xào ra hạt dưa, nghe nói ăn còn có thể thêm vận đào hoa.
Giang Dữ Bạch nhanh chóng cắn xong một phen, còn có điểm chưa đã thèm.
Cậu hướng tới Hoa Vô cùng Bùi Giới lộ ra hai cái răng nanh, cười đến vẻ mặt thuần lương: "Còn cái nào ngon hơn không?"
Tốt nhất là vật phẩm của Thần Tài, ăn là có thể thêm tài vận đổi vận.
Hoa Vô biểu tình điềm nhiên nói: "Bún ốc thật là đồ ăn ngon nhất trên thế giới, tôi sống mấy ngàn năm, nhất định không tùy tiện lừa quỷ. Nếu cậu đi địa cầu cổ làm nhiệm vụ, nhớ thử xem."
Giang Dữ Bạch nhớ tới cái mùi vị vừa rồi: "Cậu xác định?"
Bùi Giới cũng hờ hợt hùa theo: "Thật sự không tồi."
Giang Dữ Bạch bị bọn họ gợi lên hứng thú, đang muốn hỏi ở nơi nào có thể ăn, bỗng nhiên trong đầu vang lên thanh âm hệ thống, lúc này là giọng điệu ngự tỷ thanh lãnh:
[Cục trưởng kêu cậu đi vào.]
Giang Dữ Bạch bị hệ thống thú vị của mình làm cho nghẹn một chút, ngay sau đó cất bước liền chạy.
Xông lên! Mười vạn Hoàn Hồn Thạch triệu kiến a!
***
Giang Dữ Bạch vừa mới mở của phòng sách ra, đã bị một trận gió cuốn lên đưa tới trước mặt cục trưởng.
Đây là cục trưởng Nhan sử dụng phong linh thuật. Pháp thuật này đặc biệt hao phí linh lực, không phải tình huống đặc biệt khẩn cấp, mọi người sẽ không dễ dàng sử dụng.
Cậu đang buồn bực không biết chuyện gì xảy ra, cục trưởng Nhan đã vội vàng mở miệng nói: "Cái mệnh lệnh đó là Chủ Thần trực tiếp truyền cho cậu, Chủ Thần đã xảy ra chuyện..."
"Nhưng hiện tại tôi cũng không liên lạc được với Chủ Thần, nhiệm vụ hắn truyền đạt cho cậu trước khi mất tích là tin tức cuối cùng."
"Cậu bây giờ lập tức xuất phát, đi hoàn thành nhiệm vụ hệ thống chữa khỏi cho nam chủ nghèo túng, thuận tiện thăm dò ở bên trong có manh mối của Chú Thần hay không."
Giang Dữ Bạch sửng sốt ước chừng một phút, mới tiêu hóa hết tin tức này.
Chủ Thần của bọn họ là thượng cổ.
Hắn cùng Nữ Oa góp sức tạo nên thế giới, thực lực sâu thẳm không lường được, có thể nói hiện tại dù cho là người sở hữu các thế giới ảo kia cũng không thể làm tổn thương dù chỉ một cọng lông tơ của hắn.
Người như vậy, có thể xảy ra chuyện?
Hơn nữa, vì cái gì lại chọn cậu tới hoàn thành nhiệm vụ này?
Nhưng hiện tại chuyện này thật sự rất cấp bách, Giang Dữ Bạch còn không kịp hỏi cặn kẽ một chút đã lập tức không kịp đề phòng mà bị đưa vào thế giới đầu tiên.
Dùng tư thế bạch tuột thập phần bất kham mà bị cuốn đi.
Lần đầu tiến vào thế giới này, cậu cũng chẳng sợ mà dùng chính thân thể của mình, nhưng vừa đến đã cảm nhận được cảm giác không khoẻ mạnh mẽ truyền đến. Cứ như bị châm thứ gì đó đến trướng đau nóng rát mà thổi quét từng góc một trên cơ thể của Giang Dữ Bạch, làm cậu trong nhất thời không thể nhúc nhích, ngũ quan cũng vì đau là nhăn lại.
Chờ đến khi thân thể cùng nguyên thần dung hợp được một nửa, cậu mới dần dần khôi phục lý trí, lúc này đột nhiên nghe được có người đang nói chuyện bên tai mình.
"Thầy Giang, cậu không sao chứ?"
Giang Dữ Bạch cố nén đau mà mở mắt ra, nhanh chóng nhập vai, miễn cưỡng nhìn cô gái kia cười cười: "Tôi không có việc gì."
Người nọ thở dài nhẹ nhõm một hơi, lau đi mồ hôi mơ hồ trên trán cậu một phen, biểu tình khoa trương nói: "Vậy là tốt rồi, nếu chúng ta ở đoàn phim xảy ra chuyện gì, mấy ngàn vạn fan trên Weibo của cậu, mỗi người một ngụm nước bọt nhất định có thể đem đoàn phim chèn ép một trận."
Giang Dữ Bạch không có tới kịp tiếp thu cốt truyện, nên không nói thêm lời nào nữa, chỉ chớp chớp mắt, lại nhìn cô gái kia lộ ra nụ cười vô cùng xán lạn.
Cảnh sắc xung quanh tựa hồ từ ảm đạm đến tràn đầy ánh sáng, trong tầm mắt chỉ còn lại đôi con ngươi cực kỳ sạch sẽ của Giang Dữ Bạch, thời điểm nghiêm túc nhìn cô, phảng phất tựa ngôi sao sáng.
Cô gái nhìn cậu cười như vậy, bước chân vốn dĩ đang chuẩn bị rời đi đột nhiên ngưng lại, tai cũng bắt đầu phiếm hồng, qua một lúc cũng không có phản ứng.
Chỉ trong nháy mắt, cô cảm giác cái vị nổi danh là 'đại mang vương hỗn thế' có điểm không giống nhau. Cô ở đoàn làm phim trong giới giải trí cũng đã nhiều năm, cũng coi như chuyện gì cũng lăn lộn chìm nổi qua rồi, có dạng người nào mà chưa từng gặp qua. Chỉ là nụ cười của thiếu niên vừa rồi đã mang lại cho cô một loại cảm giác chưa từng có.
Thanh khiết, sạch sẽ, thời điểm cười rộ lên phảng phất như gió xuân ấm áp, làm cho người ta ngứa ngáy.
Nhưng người trong giới giải trí đều là ngụy trang thân thiện, vị trước mặt không phải là bình hoa nổi tiếng dựa vào mặt để thu hút ong bướm sao? Nghĩ vậy, cô ổn định tâm thần, liều mạng đè nén xuống nội tâm như con nai con đang nhảy điên cuồng xuống, tiếp tục đi ra ngoài.
007 cũng ở ngay lúc này liên tiếp thành công du nhập vào cốt truyện.
[Hoan nghênh đi vào hệ thống chữa khỏi nam chủ nghèo túng, tôi là hệ thống trói buộc 007. Mục tiêu công lược lần này là -- Quý Nghiên, chữa khỏi chứng bệnh: Kén ăn, tiến độ chữa khỏi: 0%]
[Mỗi thế giới sẽ tuyên bố một nhiệm vụ thiên mệnh khác nhau, hoàn thành nhiệm vụ sẽ đạt được thuốc chữa khỏi bệnh cho vai chính. Chú ý: Thông qua các giá trị thu hoạch mà tích góp được tích phân đổi các loại bàn tay vàng buff, ví dụ như tài nghệ nấu ăn đến người ăn cũng phải rơi nước mắt, hay thịnh thế mỹ nhan với kỹ thuật diễn đến kinh vi thiên nhân*!]
(*Kinh vi thiên nhân: ý chỉ là phi thường kinh ngạc khi nhìn thấy hoặc nghe thấy người nào đó, nghĩ đến chỉ có thần tiên mới có thể như thế.)
[Hiện tại tuyên bố nhiệm vụ thiên mệnh của thế giới này: Gieo trồng ra một vạn củ cải, chủng loại không giới hạn.]
Nhiệm vụ thành công, cũng coi như là lấy được thuốc chữa bệnh. Nhưng cách thức lấy được nó, là một lời khó nói.
Nhìn từ trong ra ngoài đều tràn ngập hơi thở của nhiệm vụ, Giang Dữ Bạch trầm mặc khoảng năm phút, sau đó mới cắn răng, gian nan đi tới địa điểm nhiệm vụ.
Mười vạn Hoàn Hồn Thạch này, thoạt nhìn không dễ lấy lắm...
______
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn các tiểu đồng bọn chờ đợi, cũng hoan nghênh các bạn đọc mới =3= tác giả bảo đảm, đào hố tất hoàn, kiên trì ngày càng không lay được, mỗi đêm thấy 21 điểm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.