Trí Hoán Hung Đồ

Chương 105: Ngoại truyện Weibo:Về việc Tiểu Hà đã yêu đương thế nào




Hà Nguy vừa được điều từ Hải Tĩnh về Thăng Châu, vào Đội Hình sự số 1. Trình Trạch Sinh đứng ngồi không yên, kể từ khi nụ hôn đầu bị cướp mất, hai người vẫn chưa chính thức xác định quan hệ với nhau, bây giờ người ta đã đuổi đến tận đội rồi, không thể cứ tiếp tục giả ngu mãi như vậy đấy chứ?
Nói về vấn đề yêu đương, Trình Trạch Sinh đã không giỏi rồi, bây giờ còn yêu đương với một người đàn ông thì càng không biết gì hơn.
Tan làm ngày hôm ấy, Hà Nguy gọi Trình Trạch Sinh lại:
– Tối nay ăn chung nhé?
Trình Trạch Sinh bỗng dưng cảm thấy căng thẳng, trong đầu mô phỏng vài câu ứng đối khi chứng thực quan hệ, kết quả trong suốt bữa cơm, Hà Nguy đều chỉ nói đến công việc nội bộ của Đội Hình sự Cục Cảnh sát Thăng Châu, đứng đắn nghiêm túc đến mức Trình Trạch Sinh cho rằng đây là một buổi tọa đàm với lãnh đạo.
Mấy ngày sau xảy ra một vụ án, kết thúc công việc Hà Nguy tháo găng tay ra, Kha Đông Tỏa thu thập hồ sơ của người bị hại trình lên cho anh, anh quay sang hỏi Trình Trạch Sinh:
– Lát nữa đi điều tra xung quanh cùng tôi không?
Trình Trạch Sinh gật đầu, suốt quãng đường đi cứ lo Hà Nguy sẽ nói gì đó, lần này quả thực Hà Nguy đã nói đến chuyện ngoài công việc, nhưng chủ đề toàn liên quan đến anh trai hắn mà thôi.
Cuối tuần, Trình Trạch Sinh có một buổi nghỉ ngơi ở nhà hiếm hoi, hắn sắp nhìn xuyên màn hình điện thoại đến nơi mà vẫn không nhận được tin nhắn nào từ Hà Nguy.
Một tuần mới bắt đầu, hành trình lặp lại hệt như tuần trước. Hà Nguy gọi hắn đi ăn cơm, bàn chuyện công việc, nói về vụ án, ăn xong ai về nhà nấy. Có vụ án thì cần mẫn hơn nhiều, ra ngoài làm việc, đến phòng giải phẫu, bắt đối tượng tình nghi, làm gì cũng gọi hắn đi cùng, nói xong chuyện anh trai thì nói đến chuyện bố hắn, nhưng lại chẳng hề nói gì đến chuyện hai người họ.
Không thể không nói, Hà Nguy quá ưu tú, quá xuất sắc, giống như một khối nam châm hút chặt lấy sự chú ý của Trình Trạch Sinh, không kéo ra được. Cộng thêm anh là người bày tỏ trước, Trình Trạch Sinh càng nôn nóng hơn, chuyện này là sao đây, còn không đề cập tới chuyện tìm hiểu nhau, hôn xong là thôi đấy à?
Hai tháng thấm thoát trôi qua, Trình Trạch Sinh bình tĩnh hơn, nhưng cũng hậm hực hơn.
Hắn cảm thấy mình là chú mèo Tom đáng thương, bị Hà Nguy da trắng mặt xinh đùa bỡn trong lòng bàn tay.
***
Buổi tối một ngày nọ, Tạ Văn Hề đến trước Cục Cảnh sát ngồi rình Trình Trạch Sinh, muốn kiếm ít tư liệu sống từ hắn, thuận tiện giới thiệu đối tượng cho hắn luôn.
Nghe thấy hai từ “đối tượng” là Trình Trạch Sinh lại phiền lòng, phất tay từ chối luôn. Tạ Văn Hề vẫn quyết tâm lôi hắn đi. Hai người giằng co trước Cục Cảnh sát đúng lúc Hà Nguy cũng bước ra.
– Giới thiệu gì? Cậu ấy có người yêu rồi.
Tạ Văn Hề nghe danh Hà Nguy đã lâu, bây giờ nhìn thấy người thật thì hét lên, nói năng lộn xộn, mấy giây sau mới phản ứng lại, chỉ vào Trình Trạch Sinh:
– Ông ấy yêu đương rồi hả? Với ai thế ạ?
Hà Nguy cười cười:
– Với tôi.
Tin tức nặng đô này đã đánh cho Tạ Văn Hề mất hết hồn vía.
Hôm nay Hà Nguy không lái xe, nhờ Trình Trạch Sinh tiễn mình một đoạn. Vừa ngồi lên xe, ánh mắt sáng quắc của Trình Trạch Sinh đã nhìn chòng chọc anh:
– … Chúng ta đã xác định quan hệ khi nào?
– Hả? – Hà Nguy ngạc nhiên – Chúng ta vẫn luôn trong mối quan hệ yêu đương mà, cậu không thừa nhận hả?
??? Trình Trạch Sinh như mất ký ức, hoàn toàn không có cảm giác như mình đang yêu đương.
Hà Nguy khẽ ho một tiếng:
– Chẳng phải tôi vẫn hay hẹn cậu đó ư?
– Hay hẹn? Không phải là rủ đi ăn mấy bữa nhưng chưa nắm tay lần nào sao?
– Còn làm cả những chuyện khác nữa mà.
Trình Trạch Sinh sợ hãi:
– … Làm việc bên ngoài, đến phòng giải phẫu, cũng tính là hẹn hò ấy hả?
Hà Nguy trưng ra biểu cảm vô tội, công việc của bọn họ rất bận, thời gian ở cạnh nhau không nhiều cho nên anh đã cố gắng hết sức vừa hẹn hò vừa làm việc. Vốn dĩ những chuyện này đều có thể giao cho người khác làm nhưng anh vẫn gọi Trình Trạch Sinh đi cùng đó thôi, anh thể hiện ý đồ cá nhân còn chưa đủ rõ ràng hay sao?
Trình Trạch Sinh kinh ngạc, từ biểu cảm của Hà Nguy, hắn đưa ra kết luận – Anh ấy không nói dối, anh ấy thực sự nghĩ như vậy.
***
Tới bãi đỗ xe ngầm, Hà Nguy tháo đai an toàn, nhưng lại bị ấn xuống ghế. Trình Trạch Sinh bừng bừng khí thế, ánh mắt đáng sợ.
– Sao thế? – Hà Nguy cảm thấy không ổn vội an ủi – Là lỗi của tôi, đáng lẽ ra tôi phải nói với cậu ngay từ đầu, nếu cậu cảm thấy tiến triển nhanh quá thì chúng ta… ưm…
Trình Trạch Sinh ấn anh xuống hung tợn hôn lên môi anh. Tiến triển nhanh gì chứ, anh muốn em sốt ruột chết luôn có đúng không.
– …! Trình Trạch Sinh!
– Đừng cử động, để em dạy anh yêu đương thế nào.
Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.