Không diễn cảnh hôn sao?
Từ trước đến nay chưa từng diễn cảnh hôn?
Cái đó...
Dư Tuyển không biết nên suy nghĩ tiếp như thế nào.
Những lời nói này của Tư Mậu Nam khiến cả người cậu mông lung.
Tại sao lại không diễn cảnh hôn?
Đến cùng là tại sao chứ?
Khoảng cách từ thang máy đến phòng rất ngắn, nháy mắt đã đến nơi. Trong lòng Dư Tuyển ngổn ngang trăm mối, mà chiếm phần nhiều là sự ngạc nhiên.
Sau khi vào phòng, Dư Tuyển vẫn chưa phản ứng lại thì cửa đã đóng. Tư Mậu Nam đặt cậu trên tường mà hôn, anh cắn cắn môi dưới, thấp giọng nói: "Tôi chỉ hôn em thôi, người khác - ai cũng không thể."
Dư Tuyển đáp lại nụ hôn của anh, cũng không nói lời nào.
Đến lúc này rồi, bọn họ không còn điều gì để giấu giếm nhau.
Hôn đến mức môi sắp rách ra, Dư Tuyển mới hỏi anh: "Bởi vì tôi à?"
Tư Mậu Nam chân thành nhìn cậu, gật đầu: "Ừ."
Dư Tuyển dần dần tiếp nhận thông tin Tư Mậu Nam bất ngờ nói với mình. Lúc vào phòng tắm nghĩ, lúc tắm rửa nghĩ, rồi lúc lặng lẽ trốn ra ban công hút thuốc cũng nghĩ đến. Nhưng dù có xoắn xuýt thế nào, khóe miệng cậu cũng hơi giương lên.
Tầm mắt Tư Mậu Nam vẫn luôn dõi theo Dư Tuyển, mãi đến khi màn đêm thăm thẳm buông xuống, mới gọi Dư Tuyển đang đứng ngẩn người trên ban công quay về.
"Dư Tuyển, đi ngủ thôi."
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, không có khả năng một trong hai sẽ nằm ngủ dưới đất, mà hai người cũng không có ý nghĩ này.
"Đến đây." Dư Tuyển vứt điếu thuốc, đi vào phòng tắm súc miệng.
Cậu có phần khẩn trương, hôm nay tiếp xúc thân mật hơi nhiều, đến bây giờ vẫn còn cảm thấy mười phần không thực.
Dư Tuyển chậm rãi dịch người lên giường. Tư Mậu Nam đã dựa vào đầu giường chờ đợi từ sớm, ngón tay lướt lướt trên màn hình di động, nhưng ánh mắt vẫn theo dõi động tác của Dư Tuyển như cũ. Trông thấy dáng vẻ xoắn xuýt đến xoắn xuýt đi của cậu, vậy mà rất thú vị, anh trộm cười ở trong lòng.
Sau nhiều năm, lần đầu cùng nhau nằm chung một chiếc giường, Tư Mậu Nam cũng có chút khẩn trương.
Anh phát hiện, chuyện yêu đương này, gấp gáp cũng được.
Dư Tuyển vừa nằm xuống, anh bèn đặt điện thoại di động lên tủ đầu giường sạc pin, sau đó chui vào chăn, nằm nghiêng đối mặt với Dư Tuyển mà nắm chặt tay cậu: "Hút thuốc xong còn biết đánh răng đấy."
"Tôi cũng không thể để anh phàn nàn về tôi được." Dư Tuyển nằm ngang, một bên tay còn lại đặt lên gối mất tự nhiên, "Anh thực sự bỏ thuốc đấy à?"
"Bỏ một thời gian, có lúc buồn bực thì hút một chút, nhưng thường thì không." Tư Mậu Nam gắng hết sức kể về tình hình hiện nay của mình với Dư Tuyển, "Có một việc tôi vẫn luôn muốn nói với em."
"Chuyện gì vậy?" Dư Tuyển quay đầu nhìn anh. Đối diện với ánh mắt tươi cười của Tư Mậu Nam mà như bị điện giật, quả là một gương mặt động lòng người.
"Nếu chúng ta đã chung chăn chung gối, về tin đồn tôi có vị hôn thê trên mạng, tôi cảm thấy phải giải thích một chút"
"Chúng ta chỉ là thuận theo tình hình hiện tại ở cùng một phòng, ai cùng với anh chung chăn chung gối chứ." Dư Tuyển nhấn mạnh. "Cũng chẳng cùng gối."
"Vậy nếu em hy vọng chúng ta cùng gối thì tôi cảm thấy cũng được đấy." Tư Mậu Nam cười nhẹ nói, "Tôi nói thật."
Dư Tuyển nằm bất động, nhưng màu sắc của vành tai đã bán đứng cậu.
Tư Mậu Nam không trêu cậu nữa, anh bảo: "Vị hôn thê gì đó, chị ấy là họ hàng của gia đình tôi, sau khi tốt nghiệp Tiến sĩ thì được điều đến thành phố công tác. Qua nhà tôi ăn cơm một lần, mẹ rất thích chị ấy. Chúng tôi thật sự không có quan hệ nào khác, cùng lắm thì có chút quan hệ huyết thống thôi."
Trong lòng Dư Tuyển cảm xúc lẫn lộn, cậu phát hiện cụm từ này gần đây đều miêu tả được tâm trạng của mình. Cậu cảm giác bản thân chịu nhiều uất ức... lâu như vậy, cuối cùng chỉ là một scandal.
"Được rồi, tạm thời tin anh đó." Cậu biết rằng cả hai đều có ý muốn quay lại với nhau, vậy thì chọn tin vào Tư Mậu Nam vậy. "Đó là chị anh..."
"Đúng vậy, chị ấy đã ba mươi tuổi rồi, được chăm sóc khá tốt." Tư Mậu Nam trong lòng hối hận, biết trước thì đã bác bỏ tin đồn này sớm chút. "Tôi muốn tránh tạo scandal cùng nghệ sĩ nữ khác, nên vẫn không giải thích, cũng có thể dùng để tạo độ hot nữa."
"Ừm, ra vậy."
"Dư Tuyển, không quan tâm bây giờ em có hoàn toàn tin tôi hay không, tôi hy vọng rằng em sẽ không từ bỏ tôi, tôi thề mọi lời tôi nói đều là sự thật, tôi muốn ở bên em một lần nữa."
"Ừm." Giọng nói của Tư Mậu Nam từ từ truyền vào tai Dư Tuyển, cậu có hơi lâng lâng.
"Vậy coi như em đã đồng ý." Tư Mậu Nam được voi đòi tiên.
"Đồng ý gì cơ?" Một phút thất thần mới rồi bay mất.
"Tất nhiên là chuyện cùng ở bên nhau lần nữa rồi."
Dư Tuyển trầm mặc phút chốc, nói: "Anh như vậy có phải hấp tấp quá không?" Cậu cảm giác ngón tay mình bị nắm chặt.
Tư Mậu Nam đáp: "Không, từ ngày biết tin em rời đi, tôi đã chờ em rất nhiều năm rồi. Tôi trước đây chưa từng hối hận vì việc gì, nghĩ rằng chỉ cần do mình quyết định thì đều có thể chấp nhận. Mãi đến khi em rời đi, tôi đx biết hối hận rồi."
Đáy lòng Dư Tuyển như bị thứ gì đó đập mạnh: "Từ ngày tôi rời đi?"
Không cẩn thận lại nói ra sự thật, Tư Mậu Nam không thể làm gì khác hơn ngoài việc tiếp tục giải thích: "Ừ, chuyện ban đầu đó là lỗi của tôi, là cách tôi ứng xử có vấn đề. Tôi xin lỗi, không tha thứ cũng không sao, tôi sẽ dùng quãng thời gian sau này bù đắp những năm tháng chúng ta đã bỏ qua nhau."
Dư Tuyển bất ngờ nhận được tin này, nhất thời nói không ra lời.
Tư Mậu Nam lại tiếp tục: "Tôi nghĩ em cũng giống tôi, chúng ta có thể quay lại, có thể tiếp tục ở bên nhau. Tôi biết rằng những ký ức tồi tệ trong quá khứ của em vẫn tạo ra khoảng cách, vậy nên em không cần phải trả lời ngay. Nhưng tôi thì hy vọng em không từ chối việc tôi muốn đối xử tốt với em, để tôi bồi thường cho em, có được không?"
"Được." Dư Tuyển lật người tắt đèn giường bên cạnh, trả lời thẳng thắn dứt khoát.
Tư Mậu Nam ôm lấy cậu từ phía sau: "Cảm ơn."
"Cảm ơn cái rắm, ngủ!" Dư Tuyển bị sự thâm tình của anh làm cho có chút không biết tính sao, "Tắt đèn bên anh đi."
Tư Mậu Nam lại ôm không buông tay: "Trước tiên để tôi ôm lát đã."
Dư Tuyển nói: "Anh trước kia cũng chẳng dính người như thế."
Tư Mậu Nam: "Tôi muốn ôm bù cho sáu năm vừa rồi."
Dư Tuyển: "Vậy anh lấy keo đa năng dính chúng ta cùng một chỗ là được."
Tư Mậu Nam: "Cũng không phải không được."
Dư Tuyển: "Chẳng giống anh chút nào."
Tư Mậu Nam: "Vậy làm sao mới giống đây, thật ra trước đây tôi cũng dính người đó, em nghĩ lại xem."
Dư Tuyển: "... Giống."
Đêm đó, hai người đều không ngủ quá ngon, nhưng tinh thần đi làm hôm sau lại rất tốt.
Sau cơn mưa nửa đêm qua, mặt trời mọc như thường lệ, mặt đất dần dần khô lại.
Quay xong nội dung của ngày rồi trực tiếp về thành phố.
Sau khi trở về, Tư Mậu Nam và Dư Tuyển từng người ở phòng riêng của mình, thời gian gặp mặt nói chuyện mỗi ngày cũng ít. Nội dung quay phim ngày càng nhiều, mỗi lần Tư Mậu Nam lên xe đều chìm vào giấc ngủ ngay, cả hai có ít thời gian để thân mật.
Trạng thái như vậy đối với họ lại vừa phải, ít nhất Dư Tuyển sẽ có thời gian tiếp tục suy nghĩ chuyện quay lại với nhau.
Vì không có thời gian, các cảnh quay của Tư Mậu Nam đều phải hoàn thành gấp rút. Khoảng chừng ba tuần sau, các cảnh của anh đều quay xong rồi, còn lại là phần của những người khác.
Trong vòng một tháng bận rộn ở đây, Tư Mậu Nam cùng Dư Tuyển tranh thủ thời gian thỉnh thoảng sẽ ra ngoài ăn một bữa cơm, thời gian để thân mật hơn còn không có. Tư Mậu Nam sáng năm giờ thức dậy, tối tám giờ mới tan làm, tắm xong còn sấy đầu tóc, còn chưa kịp chúc ngủ ngon Dư Tuyển thì cũng đã ngủ mất. Ban đầu còn kiên trì mua bữa sáng cho Dư Tuyển, về sau anh muốn cũng chẳng có thời gian, nhiệm vụ này vẫn là giao cho Dư Tuyển.
Ước chừng do nhiệt độ ở thành phố Hạ cao, áp lực quay phim lớn, ở ba tuần cuối này, Tư Mậu Nam vì tạo hiệu ứng điện ảnh cho hậu kỳ bộ phim nên cố ý ăn ít cơm, sụt mất năm cân, khiến Dư Tuyển cảm thấy đau lòng không chịu được.
Mãi đến lúc đoàn phim cho Tư Mậu Nam lễ hơ khô thẻ tre, cậu mới thở phào nhẹ nhõm được, cuối cùng cũng có thể rời khỏi nơi này.
Buổi tối hôm hơ khô thẻ tre đó, Tư Mậu Nam mời cả đoàn ăn một bữa. Sáng hôm sau, anh đưa Dư Tuyển bay về thành phố của họ.
Hai người ở chung một tháng, dù không có tiến triển gì đáng kể, thế nhưng cần thân mật thì cũng không thiếu, mà ôm một cái thì cũng không ít. Tư Mậu Nam đặc biệt dựa vào thân phận "trợ lý" của Dư Tuyển, ở trường quay không kiêng kỵ gì ánh mắt của người khác, muốn dựa thì dựa, người khác nói hai người họ thân thiết, anh còn có thể nhiệt tình nói chuyện cùng đối phương vài câu, khiến nhân viên vui vẻ mừng rỡ nhìn không ra phía bắc.
Trở về thành phố của mình, Tư Mậu Nam cùng Dư Tuyển một trước một sau xuống máy bay, nhìn thấy Mạch Bạch đằng trước, Tư Mậu Nam bất ngờ nắm lấy cổ tay Dư Tuyển, kéo cậu về bên mình, hỏi bên tai cậu rằng: "Tuyển nhi, đến sống cùng anh đi."
Dư Tuyển nửa điểm cũng không do dự, đáp ứng: "Được."
Mang theo cảm xúc sung sướng, Tư Mậu Nam cùng Dư Tuyển lên xe.
Nhưng mà Dư Tuyển lại thấy Mạch Bạch nổi giận đùng đùng đã ngồi bên trong, lái xe là người bọn họ mời.
Mạch Bạch không coi Dư Tuyển là người mới, rống lên với Tư Mậu Nam: "Tư Mậu Nam, nửa cuối năm nay cậu không nhận việc là có ý gì, muốn cắt đứt với công ty hả? Coi như cậu không gia hạn hợp đồng thì cũng không cần làm như vậy. Hiện tại cấp trên có ý kiến rất lớn với việc cậu chậm chạp gia hạn hợp đồng, cậu làm như vậy là muốn bị bọn họ phong sát sao?"