Trí Tuệ Đại Tống

Chương 3: Sinh tồn nơi hoang dã (2)




Tóm lại dù loại nguyên nhân gì thì trạng thái tinh thần này của Hạ Kiên Cường là chính xác, khi đi đường không nên suy nghĩ nhiều, còn Vân Tranh không thể vô tâm như vậy, đầu óc vẫn đang nghĩ tới cái cánh cửa thình lình xuất hiện rồi biến mất kia, nghĩ tới “đường hầm thời gian ” trong truyện tranh mà Hạ Kiên Cường nói, liệu họ còn có còn ở trong thế giới quen thuộc kia nữa không?
– Áaaaa … Đi đường không nên nghĩ linh tình, Vân Tranh mau chóng nhận được bài học, chân trượt một cái, bị cục đá nhọn cứa cho máu tươi đầm đìa.
– Thầy sao vậy?
– Không sao, dẫm phải hòn đá nhọn. Xúi quẩy, Vân Tranh cắn răng nói, may sao vẫn giữ được thăng bằng, nếu không ngã xuống thì nguy cho cả hai, Vân Tranh vội tìm tảng đá đặt Hạ Kiên Cường xuống để kiểm tra vết thương, máu đã nhuộm đỏ chân, vết thương lớn nhưng không sâu, ngó thấy cây bồ công anh, hái hoa của nó cho vào miệng nhai, đắp lên vết thương, xé cái áo trong, buộc chặt lại.
– Thầy, buộc chặt như vậy không tốt đâu, máu không lưu thông được.
– Thầy biết, nhưng không buộc chặt máu chảy ra thu hút thú dữ tới còn nguy hiểm hơn. Vân Tranh vừa lấy nước suối rửa sạch vết máu trên chân trên quần vừa đáp:
Vết thương không phải ở lòng bàn chân, cho nên đi không ảnh hưởng nhiều, nhưng thân thể thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đầu còn phải cõng theo một đứa nhỏ đi đường rừng mấp mô thì đi nổi bao xa. Vân Tranh vẫn cắn răng mà đi, đi khá lâu không thấy dấu vết của con người lại gặp được một đàn họ hàng xa đang đánh đu trên những cãi cây trĩu quả.
Khỉ ăn được thì hẳn người cũng ăn được, Vân Tranh mệt tới thở hồng hộc, lại còn bị thương mất máu, cổ khô rát, muốn hái ít quả bổ xung nước, nhưng vừa đi tới vài bước thì đám khỉ thình lình la hét ầm ĩ, tay chân nắm cành cây lắc lấy lắc để, bọn chúng có vẻ không chào đòn họ hàng lắm.
– Hi, chào! Vân Tranh đưa tay ra chào, cố gắng thể hiện sự thân thiện của mình, còn bắt chiếc chúng kêu khẹc khẹc, làm vài động tác ngu ngu: – Chúng ta giống nhau, hiểu không?
Rõ là chúng không hiểu, một con khỉ “vai u thịt bắp” có vẻ là con đầu đàn nhảy cái rầm xuống đất, miệng kêu khèng khẹc, nhe hai cái răng nanh nhọn hoắt ra hăm dọa.
Vân Tranh đưa hai tay ra phía trước, nuối tiếc nhìn những quả lê vàng trĩu trịt từ từ lùi lại: – Bình tĩnh, bình tĩnh, tao không tranh ăn với mày, được chưa, tao đi.
Thấy đối phương bị mình dọa cho chạy mất rồi, con khỉ đầu đàn đắc ý trèo lên cây, ngửa cổ hú vài tiếng với đồng bọn, khoe khoang sự cường hãn của mình.
Lúc này Vân Tranh đã lùi lại nấp phía sau một tảng đá lớn, Hạ Kiên Cường chọc chọc vai y, dùng đôi mắt to long lanh ngây thơ nhìn y, nói: – Thầy ơi em muốn ăn lê.
Giả sử đây mà là đứa bé ba tuổi thật Vân Tranh sẽ an ủi nó một phen, nhưng đây là thứ con nít quỷ, tức mình gõ đầu nó một cái, làm bộ mặt hung dữ dọa dẫm: – Tiểu tử thối, không thấy con khỉ đầu đàn còn to hơn cả thầy à, muốn thầy đi nạp mạng chắc, ở đằng sau xem náo nhiệt thích lắm phải không? Muốn kích thích hơn không, thầy cho em ra đó đánh nhau với chúng nó mà giành đồ ăn nhé?
Vân Tranh mất ăn hậm hực lấy uy phong thầy giáo ra mắng, Hạ Kiên Cường không sợ, thằng nhãi này tuy hoàn cảnh đáng thương, nhưng không phải vô cớ mà bị xếp vào lớp học sinh cá biệt cùng đám thiếu gia tiểu thư kia: – Thầy đừng dọa em, em biết thầy không làm thế, Vi Vi nói, trong số giáo viên thì thầy tốt nhất, ít ra không lấy phụ huynh ra dọa dẫm bọn em, mỗi tội hơi xấu trai một chút, vì phạt cái tội xấu trai của thầy, nó bảo mọi người cùng nhau trêu thầy.
Không ngờ lũ học sinh đánh giá sau lưng mình như vậy, ngất, mình mà xấu trai à, tự ái của Vân Tranh nổi lên: – Bố láo, thầy tuy không phải đẹp trời ngời ngời cũng xếp hàng tuấn tú, có biết bạn gái của thầy xinh đẹp thế nào không?
Hạ Kiên Cường phát ra một tiếng cười cực kỳ đáng ăn tát: – Cái cô răng vổ ấy ạ? Cả lớp bảo thầy điên rồi, chỉ vì muốn có vợ mà phải khúm núm với người xấu như vậy, Vi Vi vì muốn cứu thầy khỏi dầu sôi lửa bỏng nên trộm điện thoại của thầy gửi cho cô ấy một tin nhắn.
Vân Tranh lảo đảo, chẳng trách bạn gái y không liên hệ nữa, thì ra “nhờ ơn” lũ học sinh trời đánh này: – Nhắn cái gì?
– Có gì đâu, hẹn cô ấy gặp mặt, Hà Bằng Trình nhờ chị nó đóng giả bạn gái của thầy, gặp nhau một lần thế là cô ấy bỏ đi.
Vân Tranh đấm tay vào trán, chị Hà Bằng Trình đẹp có tiếng, hoa khôi trường đại học sư phạm, bạn gái y tuy dung mạo bình thường một chút, nhưng tự tôn cực cao, không bỏ đi mới là lạ. Vốn là chuyện cực kỳ đáng giận, nhưng lúc này chẳng còn tâm trạng mà nổi giận nữa, ít nhất không phải chỗ nổi giận, còn có việc phải làm.
Có lẽ địa bàn này của bọn khỉ nên không thấy con thú nào khác bén mảng tới, Vân Tranh cẩn thận dấu Hạ Kiên Cường vào một chỗ kín đáo, sau đó nhặt mấy cục đá rón rén đi về chỗ đàn khỉ.
Hạ Kiên Cường kinh khủng nhìn thầy giáo: – Thầy, có cần báo thù tàn nhẫn như vậy không?
Vân Tranh không thèm trả lời, tới chỗ lũ khỉ bất ngờ bắt chiếc bọn chúng hú mấy miếng thu hút sự chú ý, sau đó mím môi mím lợi cầm hai cục đá ném đi. Đàn khỉ phẫn nộ, phải hơn trăm con khỉ từ đâu xuất hiện hú vang chấn động sơn cốc, Vân Tranh tái mặt, giờ đã hiểu vì sao không có loài thú khác quanh đây, y không dám nhìn lại lần hai, cứ theo hướng đã chọn sẵn chạy bán sống bán chết, lũ khỉ tức giận trút cơn mưa hoa quả “truy sát” đằng sau …
Kết quả không cần phải nói nhiều nữa, Vân Tranh trúng hơn chục quả lê ê ẩm cả người, nhưng không hề gì, lê dại ngọt lịm là, không chua chút nào, lại nhiều nước. Đàn khỉ quá đông, Hạ Kiên Cường bị tai bay vạ gió đầu sưng hai cục tướng, mắt cũng trúng một quả, đoán chừng không lâu sau sẽ tím bầm, nhưng không sao, trông càng đáng yêu, vừa ăn lê vừa ca ngợi sự mưu trí thần dũng của thầy giáo.
Vân Tranh buộc hai cái ống quần của mình vào kiếm những quả lê lành lặn cho vào đó, buộc Hạ Kiên Cường phía trước, đeo lê đằng sau, tiếp tục lên đường. Không chết được thì phải đi, nếu đã đi rồi thì phải đi cho vững, đi cho tới đích.
Rừng trúc xa dần, phía trước xuất hiện một mảnh rừng thông, xem ra cây cối ở nơi này rất có quan niệm vùng miền, chỗ có trúc thì không thấy thông, chỗ có thông thì không thấy trúc. So với rừng trúc rậm rạp thì rừng thông an toàn hơn nhiều, rắn rết không thích ở đây, rừng trúc mới là thiên đường của chúng, như loài rắn lục xanh đến đẹp mắt kia thích nhất treo mình lên cành trúc, người ta đi qua tợp một phát vào cổ.
Không biết sẽ phải đi bao xa mới tới được nơi có người ở, cho nên Vân Tranh cố gắng dự trữ nhiều thức ăn nhất có thể, nhân hạt thông rất ngon, từ mấy cây thông thấp hái được bảy tám quả thông, Vân Tranh cảm giác mình thành phú ông rồi, có hai con sóc đuôi to tướng đứng trên cây nhìn y ngưỡng mộ, rất có xu thế chạy tới quỳ lạy hô một tiếng:” Đại ca!”, rồi xin đi theo phò tá.
Không phải Vân Tranh thích tự sướng, chẳng qua là muốn xua đi bất an trong lòng thôi, mặt trời đã lệch hẳn về phía tây rồi, ước chừng chỉ hai tiếng nữa thôi là trời tối, mà điện thoại không có lấy một vạch sóng.
Hạ Kiên Cường đã ngủ, cái đầu to dựa vào ngực y, mồm thi thoảng chóp chép rất đáng yêu, trẻ con ở tuổi này ngủ rất nhiều.
Ngủ cũng tốt, vừa xong Vân Tranh nhìn dầu móng vuốt gấu để lại trên thân cây thông mà hết hồn, gấu nơi này nhất định cực to.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.