Trên đường chạy về cung điện, Thấm Phi Liễu khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, hắn từ nhỏ đến lớn, chưa từng khóc thương tâm muốn chết như vậy.
Phụ hoàng cùng mẫu hậu đều rất sủng ái hắn, địa vị của hắn chỉ sau Vương huynh, huynh trưởng cũng đối với hắn vô cùng hoà thiện (*); kẻ nịnh bợ hắn hàng ngàn hàng vạn, bộ dạng bản thân lại phi thường tuấn mỹ, nữ nhân cũng hàng đống tiếp cận, chưa từng có người dám làm trái ý hắn.
(*) hoà thiện: hòa nhã, hiền lành
Vương huynh mặc dù lúc trước có nổi giận với hắn, nhưng cũng chỉ là tức giận một lúc mà thôi, hắn dường như đã sớm biết tính tình của mình khó sửa, cũng đã thuận theo hắn; thế nhưng tử phế lao quỷ kia lại dám làm tổn thương hắn như thế, mắng hắn, mình cũng mặc y hôn, mặc y ôm, y còn có cái gì không vừa lòng?
Thấm Phi Liễu bổ nhào lên giường khóc rống lên, hắn cảm thấy tịch mịch, cũng cảm thấy thống khổ, tim hắn tựa như bị đao cắt thành từng mảnh đao đao kiến huyết (*). Dùng kiến huyết còn chưa đủ để hình dung thảm trạng của mình, quả thực chính là một đao cắm vào tim hắn, đau đến mức tim hắn tựa như tứ phân ngũ liệt.
(*) đao đao kiến huyết: đao xuống là thấy máu a.
“Ta là Quỷ giới Vương gia! Hắn là nhân loại hạ tiện gì, lại dám nói với ta như vậy?”.
Hắn cố sức đập sàng bản (ván giường), bi thương vừa rồi toàn bộ chuyển thành lửa giận hừng hực.
“Ta phải cho hắn biết Thấm Phi Liễu ta không phải là không có ai muốn, có bao nhiêu nữ nhân chờ ta yêu thương. Tử phế lao quỷ hắn muốn tài năng không có tài năng, muốn tiền bạc không có tiền bạc, muốn địa vị cũng không có địa vị, hắn lại dám xem thường ta như thế, ta nhất định phải khiến hắn cảm thấy mình nhỏ bé, cảm thấy hắn căn bản là thua kém ta”.
Thấm Phi Liễu gắng sức lau khô nước mắt, sau khi rửa mặt, liền triệu kiến đám cung nữ mỹ mạo của hắn, trùng trùng điệp điệp hướng Lãnh Hương điện xuất phát.
Thấm Phi Liễu đang muốn một cước đá văng cửa Lãnh Hương điện, đột nhiên cửa bị A Hồ mở ra, A Hồ nhìn thấy phía sau hắn một đoàn mỹ thiếu nữ vây quanh hắn, không khỏi trừng lớn hai mắt, hắn chưa từng thấy qua cảnh tượng một người nam nhân lại có nhiều nữ nhân hầu hạ như vậy.
A Hồ giật mình nói: “Chủ nhân, chủ nhân đang nghỉ ngơi”.
Vô Tranh mắng hắn xong, cư nhiên còn có tâm tình nghỉ ngơi? Thấm Phi Liễu vốn là lửa giận hừng hực thiêu đốt, hiện tại biến thành đại hỏa túc dĩ liệu nguyên (*), cháy đến mức trong mắt hắn đằng đằng sát khí.
(*) túc dĩ liệu nguyên: đủ để cháy lan ra đồng cỏ; liệu nguyên: cháy lan, sự gì khí thế mạnh quá không dẹp thôi ngay được gọi là liệu nguyên 燎原 (thả lửa đốt đồng). (QT)
“Kêu hắn thức dậy! Vương gia ta hôm nay muốn tuần tra Lãnh Hương điện này, xem có thích khách trốn ở chỗ này hay không, theo tin báo nơi này ẩn náu vài tên thích khách, nghĩ muốn ám sát Vương huynh ta”.
“Thế nhưng, Vương gia ngươi vừa rồi mới đến cơ mà, có thích khách hay không, Vương gia lúc nãy không thấy sao?”. A Hồ suy nghĩ có chút mơ hồ không hiểu. Vương gia vừa rồi mới đến đây, còn mạc danh kỳ diệu bỗng nhiên phát cáu; nếu như có thích khách đã sớm phát hiện, bây giờ hắn lại muốn đến tra thích khách, không phải là quái dị đến cực điểm? Huống chi nào có người tra thích khách mà không mang theo thị vệ, trái lại dẫn theo một đám mỹ nữ xinh đẹp?
“Ngươi mà còn lắm miệng, coi chừng ta vả miệng ngươi, mau tránh ra cho ta”.
A Hồ nghĩ thầm, nếu là người khác, hắn nhất định sẽ không tránh ra, nhưng mà Vương gia ngày nào cũng đến, chủ nhân cũng đều để hắn tiến vào, cho nên hẳn là có thể cho hắn tiến vào.
Thế nhưng hắn nhìn mỹ nữ phía sau Thấm Phi Liễu một chút, có chút ngập ngừng nói: “Vương gia có thể tiến vào, thế nhưng chủ nhân không thích người khác làm ồn ào, có thể thỉnh đám cô nương này lưu lại bên ngoài hay không?”.
“Những người này đều là cung nữ tùy thân của ta, vì cái gì phải để bọn họ lưu lại bên ngoài? Tất cả tiến vào cho ta, hắn sợ ồn, ta càng muốn ồn chết hắn”.
A Hồ còn muốn nói, bên trong liền truyền đến tiếng nói nhỏ không kiên nhẫn: “Hắn muốn tiến vào thì để hắn tiến vào, tránh cho hắn lại báo cho Hàn Tâm bên kia, nói phải xử tử Vô Tranh”.
Thấm Phi Liễu há hốc mồm: “Vu Tình Bích tới sao?”.
“Ân, chủ nhân đang cùng Thần tử trò chuyện”.
Vừa nghe kẻ thù không đội trời chung của mình đang ở bên cạnh Vô Tranh, Thấm Phi Liễu thật không thể tiếp thu, trong lòng cảm thấy chua xót, cay đắng, hơn nữa Vô Tranh vừa rồi luôn miệng nói Vu Tình Bích tốt như thế nào, mình thua kém hắn ra sao, mình làm sao có thể nuốt trôi cơn giận vừa chua vừa cay này!
“Tất cả đi vào cho ta”. Sau khi ra lệnh xong, hắn liền dẫn theo một đám mỹ nữ tiến vào Lãnh Hương điện.
Cung điện này rất nhỏ, hắn dẫn theo một số đông người tiến vào, cơ hồ đem nơi này chen chúc đến mức chật như nêm cối.
Vừa vào phòng trong, nhìn thấy cảnh tượng trên giường, miệng Thấm Phi Liễu mở lớn đến mức có thể nhét vào vài quả trứng gà.
Trên giường là một màn hương sắc triền miên, một người nằm trên giường, một người ngồi bên giường; mặc dù hai người không có tiếp xúc thân thể gì, thế nhưng Vu Tình Bích ăn mặc lộ liễu, khiến tròng mắt Thấm Phi Liễu mau rớt xuống, Vu Tình Bích chẳng khác nào không có mặc gì, trên người hắn chỉ quấn một khối phá bố mà thôi.
Thấm Phi Liễu tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết, hắn luôn luôn so sánh với Vu Tình Bích, nhất thời nói không nên lời.
Cơ phu kia dường như dùng bạch ngọc đẹp nhất ngưng tụ thành, mỗi một tấc đều trong suốt long lanh, hồng nhũ trước ngực như ẩn như hiện, khiến nhân tâm ngứa ngáy khó nhịn; một ngọc thối trắng nõn trơn mềm gác lên một ngọc thối khác cũng tinh mỹ như vậy, độ dài phá bố chỉ tới đại thối, này quả thực chính là một màn tình sắc khiến người mặt đỏ tim đập.
Huống chi, chủ nhân của thân thể hoàn mỹ này còn hé ra tuyệt thế hoa dung nguyệt mạo, hơn nữa từ hắn toả ra tà khí cùng linh khí, càng thêm khiến nhân tâm dao động.
Mỹ, tịnh không đủ để hình dung cái lệ của Vu Tình Bích, hắn hiện tại có thể hoàn toàn hiểu rõ, Vương huynh luôn luôn lãnh tình, vừa thấy được Vu Tình Bích liền tâm động không thôi, cũng vô pháp lãnh tĩnh nữa. Những mỹ cung nữ phía sau hắn, đem so sánh với Vu Tình Bích, quả thực có thể nói là khó coi đến cực điểm.
Bất quá, mỹ cảnh trước đây sẽ làm cho hắn bị kích động, hiện tại chỉ khiến hắn tức giận đến mức ngực phập phồng không ngừng, hắn tức giận mắng: “Ngươi, thân là Quỷ hậu, lại dám đối với Vương huynh ta bất trinh?”.
Vu Tình Bích đào đào cái lỗ tai, liếc hắn một cái. “Xin hỏi Thấm Phi Liễu Vương gia nhỏ bé nhất trên đời này, con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta đối với Vương huynh ngươi bất trinh?”.
Tức giận Vu Tình Bích mở đầu đã vũ nhục, Thấm Phi Liễu không chút khách khí chửi ầm lên: “Ngươi ăn mặc lộ liễu như vậy ngồi bên cạnh một nam nhân, còn dám nói ngươi không có tội?”. Hắn quay đầu ra lệnh cho một cung nữ: “Đi thỉnh Đế tôn đến đây cho ta, nói ta thấy Quỷ hậu ngoại tình”.
Cung nữ kia lập tức lĩnh mệnh đi làm.
Vu Tình Bích vỗ vỗ ngực Vô Tranh, khẩu khí ái muội nói: “Uy, ngươi nghe thấy không? Hắn cho là hai người chúng ta có một chân đấy!”.
“Nga, phải không?”. Vô Tranh lãnh đạm mở một con mắt, sau đó lại mở con mắt kia, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận.
“Đôi cẩu nam nữ các ngươi, không đúng, là cẩu nam nam, cư nhiên *** loạn cung đình, còn một bộ dáng vô sở vị (không hề gì), các ngươi quả thực là hạ lưu đến cực điểm!”.
Vu Tình Bích căn bản ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, “Vô Tranh, hắn nói chúng ta có một chân, vậy cho hắn một chân xem xem như thế nào?”.
“Tùy ngươi, ta muốn ngủ”. Vô Tranh liền nhắm hai mắt lại.
Lúc này, Vu Tình Bích đưa chân mình tiến vào trong bị tử (chăn/mền) của Vô Tranh, nhẹ nhàng mà cọ xát chân Vô Tranh, giống như đang khiêu khích *** Vô Tranh.
Cái này không được! Vu Tình Bích lại dám loạn sờ chân Vô Tranh, Vô Tranh là của hắn, làm sao có thể để tiện nam nhân Vu Tình Bích kia chiếm đi.
Thấm Phi Liễu chạy tới trước giường, đập giường kêu to: “Dừng lại cho ta! Vu Tình Bích, nam nhân hạ tiện kia, có Vương huynh ta còn chưa đủ, cư nhiên còn dám động Vô Tranh”.
Thấm Phi Liễu càng mắng, thần sắc Vu Tình Bích lại càng âm trầm, hắn ác ý nói: “Ngươi mắng ta tiện? Vậy ta sẽ tiện đến triệt để! Vô Tranh, ngươi xấu lắm, ôm người ta có được hay không?”.
Vu Tình Bích nói với Vô Tranh, ngữ âm lạnh lùng chuyển thành giọng điệu ngọt lịm, hơn nữa một tay đã hướng ngực Vô Tranh thăm dò, chậm rãi vuốt ve; mái tóc đen như suối nước của Vu Tình Bích, vài sợi thơm ngát rơi rơi trên mặt Vô Tranh.
Thấm Phi Liễu tức giận đến cơ hồ ngất xỉu, hắn cố sức đẩy Vu Tình Bích ra, vội vàng leo lên giường, chiếm lấy vị trí bên cạnh Vô Tranh, còn sống chết nắm chặt y phục Vô Tranh, “Vu Tình Bích, ngươi đi ra cho ta, bằng không đợi lát nữa Vương huynh ta tới, ngươi sẽ lãnh đủ”.
“Vương huynh ngươi tới cũng như thường không ảnh hưởng tới ta”. Dường như nhắc tới Thấm Hàn Tâm, Vu Tình Bích lại càng hỏa đại.
Ngoài cửa truyền đến vài tiếng cước bộ gấp gáp, lúc cửa phòng bị đẩy ra, người tới là một nam nhân anh tuấn cao lớn, toàn thân khí chất lãnh liệt, cung nữ vây quanh lập tức quỳ xuống khấu đầu.
“Đế tôn vạn phúc”.
“Tất cả ra ngoài cho ta”. Thấm Hàn Tâm lạnh lùng ra lệnh, lúc nhìn thấy bộ dạng Vu Tình Bích, thanh âm biến thành thập phần trầm thấp.
Thấy đám cung nữ cúi đầu đi ra, Thấm Hàn Tâm lập tức đi tới bên giường, hắn cởi y phục trên người khoác lên người Vu Tình Bích, lạnh lùng nói: “Nếu không nghe lời, ta sẽ đánh ngươi”.
Vu Tình Bích đem y phục ném vào mặt Thấm Hàn Tâm, hắn ngọt ngào cười nói: “Vậy ngươi đánh ta được rồi, là ngươi không cho ta mặc y phục”.
Thấm Phi Liễu bỗng nhiên tỉnh ngộ. Thì ra Vu Tình Bích không mặc y phục, chỉ quấn khối bố, không phải vì hắn muốn câu dẫn Vô Tranh, cũng không phải hắn cùng Vô Tranh làm chuyện xấu xa, mà là mệnh lệnh của Vương huynh.
Thấm Phi Liễu nghe được trợn to mắt, Vô Tranh lại là ho nhẹ vài tiếng, trên mặt Thấm Hàn Tâm cũng lộ ra một chút xấu hổ.
“Việc này chúng ta quay về điện nói tiếp”.
“Có cái gì hay mà không dám nói, sợ người khác nghe được sao? Nam tử hán dám làm dám chịu, ngươi bồi thần tử đi tầm hoan tác nhạc thật hảo ngoạn a, lõa nữ coi được không?”.
Ánh mắt Thấm Hàn Tâm thoáng nhìn qua, có chút không vui nói: “Ta là nhất quốc chi quân, nhìn vài lõa nữ thì làm sao? Ngươi còn cố tình gây sự như vậy nữa, coi chừng ta…”.
“Coi chừng ngươi phế ta có đúng hay không? Vậy tốt vô cùng, ngươi mau mau phế ta, dù sao Quỷ giới nhàm chán muốn chết, mỗi ngày ở trong cung cũng buồn bực muốn chết; Vô Tranh, chúng ta hồi nhân gian đi, nếu như tìm không được nam nhân tốt, ta sẽ gả cho ngươi, dù sao ngươi và ta cũng quen thuộc như vậy, ta mang hài tử của người khác, ngươi hẳn là sẽ không để ý mới đúng”.
Không rõ là Vô Tranh có thật sự đang nghe hay không, bởi vì y diện vô biểu tình, nhưng y nhún nhún vai, đáp lại câu hỏi của Vu Tình Bích: “Ta thích hài tử”.
Thấm Phi Liễu cả kinh, này dường như chính là Vô Tranh hướng Vu Tình Bích cầu thân.
Thấm Hàn Tâm nắm lấy bả vai Vu Tình Bích, biểu tình hung hãn đều xuất ra. “Nếu ngươi dám bảo nhi tử của ta đi gọi người khác là cha, ta nhất định sẽ đem ngươi giam vào thủy lao, lại thượng ngươi hai mươi bốn đạo gia tỏa”. (anh Tâm có 1 câu nói hoài, mà vợ anh có sợ đâu!)
“Được a! Vậy hài tử sau khi sinh hạ giao cho ngươi, ngươi cứ phế ta đi, ta hồi nhân gian được rồi, dù sao ngươi là quỷ nam Đế tôn, tam thê tứ thiếp còn quá ít, có thể hậu cung son phấn hai mươi người mới thoả mãn được ngươi; đến lúc đó, ngươi thích nhìn bao nhiêu lõa nữ thì nhìn bấy nhiêu, ta nghĩ những cơ thiếp kia, không ai dám đối với ngươi nói cái gì”.
Vu Tình Bích vừa nói xong, liền gỡ vòng cổ trước ngực xuống, làm bộ muốn ném đi, Thấm Hàn Tâm nắm lấy tay hắn, vòng cổ này là tín vật trọng yếu của Quỷ hậu, hắn hiện tại muốn ném đi, không phải biểu thị hắn không muốn làm Quỷ hậu nữa?
Thấm Hàn Tâm bị hắn cố tình gây sự tức giận đến mặt đỏ hết lên. “Bích, đừng hồ nháo nữa! Ngươi không muốn chiếu cố hài tử của chúng ta sao? Ngươi thực sự không nghĩ muốn sao?”.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ thừa dịp ngươi cùng nữ nhân khác tầm hoan tác nhạc, đến Quỷ giới thăm hắn. Coi như vì khoảng thời gian tốt đẹp ta cùng ngươi trải qua, kỳ thật khoảng thời gian này thật dài, ta sẽ không để cho hài tử này trở thành người độc tài giống như ngươi, ta sẽ thương hắn, yêu hắn”.
Thấm Hàn Tâm rùng mình, Vu Tình Bích nói được là làm được, có lẽ hắn thực sự sẽ lập tức hồi Nhân gian giới, nói không chừng còn có thể với nam nhân khác cùng một chỗ; hắn ở Quỷ giới tuy là Quỷ đế, nhưng làm sao có thể quản được tất cả hành vi của hắn ở Nhân gian giới? Cho nên hắn không thể để cho hắn rời đi.
Thấm Hàn Tâm ôm lấy Vu Tình Bích, không cam lòng mà nói thật: “Ta không có nhìn”.
“Ta làm sao biết ngươi không nhìn cái gì?”.
Thấm Hàn Tâm rống giận: “Ta không có nhìn những lõa nữ kia! Ta không có hứng thú, ngươi nghe thấy không?”.
“Nói hươu nói vượn, triều thần đều nói Đế tôn phúc sâu, những lõa nữ kia mỗi người không biết xấu hổ mà luân phiên ngồi trên đùi ngươi, để ngươi ôm ấp, còn có hai người níu tay trái cùng tay phải của ngươi, ngươi cho ta là ngu ngốc, cái gì cũng không biết sao?”.
Thấm Hàn Tâm rống so với hắn còn muốn lớn tiếng hơn: “Các nàng ngồi trên đùi ta, có trọng yếu như vậy sao? Khi đó ta cảm thấy phiền muốn chết, một lòng chỉ hy vọng yến hội quái quỷ kia mau mau kết thúc; nếu không phải vì ta là Đế tôn, không thể ly tịch thất lễ, ta đã sớm ly tịch rồi. Ta chỉ hi vọng mau mau trở về ôm ngươi, các nàng ngồi ở trên đùi ta, ta căn bản là không có cảm giác, huống chi các nàng mỗi người ngay cả hàn mao (lông tơ) của ngươi cũng không bằng, ta lại đi ưng ý các nàng sao?”.
“Ngươi ít lừa ta, bọn họ đều nói ngươi lúc đó có phản ứng, ngươi còn dám lừa ta? Ta không có dễ lừa như vậy!”.
Thấm Hàn Tâm tức giận giậm chân: “Đó là bởi vì tâm tư của ta không để trên người các nàng, ta đang nhớ tới cảnh ngươi ở trong vòng tay ta, mới có thể đột nhiên trở nên kích động”.
Vẻ mặt tức giận của Vu Tình Bích thoáng chốc biến hoá, hắn hồ nghi hỏi: “Thực sự?”.
“Một đống nữ nhân ngồi bên cạnh ta, còn không mặc y phục, mà ta lại một chút phản ứng cũng không có, loại sự tình này ta cần phải lừa ngươi sao?”.
“Vậy lúc ngươi trở về cung điện vì cái gì không nói?”.
Thấm Hàn Tâm tức giận đến đầu tóc cơ hồ dựng thẳng. “Có cơ hội cho ta nói sao? Ngươi toàn bộ đều đã nói hết, vừa ồn ào lại ầm ĩ, ngay cả y phục cũng không mặc, ngươi đã không mặc, vậy thì đừng mặc là được”.
Vu Tình Bích hồ mị cười. “Không mặc thực sự không sao à?”.
Nói nói, Vu Tình Bích giống như sắp mở khối bố trên người ra; Thấm Hàn Tâm vội vàng dùng tay, dùng thân thể, đem toàn thân Vu Tình Bích bao chặt muốn chết.
Thấm Hàn Tâm hổn hển tức giận mắng: “Tên tiểu lãng đề tử ngươi, câu dẫn ta còn chưa đủ, hiện tại còn muốn cho ai nhìn thân thể ngươi? Bên kia còn có hai đại nam nhân mà!”.
Tức giận mắng chửi của Thấm Hàn Tâm, sau nụ hôn ngọt ngào của Vu Tình Bích, toàn bộ hóa thành nỉ non hoan ái.
Vu Tình Bích vuốt hai má hắn, than thanh than khí (*) xin lỗi: “Thực xin lỗi mà, bởi vì khi đó ta tức giận muốn chết, tuy là ta biết ngươi yêu ta, nhưng mà người ta vẫn là sẽ ghen tị khi ngươi nhìn nữ nhân khác”.
(*) than thanh than khí: giọng trẻ con nũng nịu
“Đã nói với ngươi ta căn bản không nhìn! Cho dù nữ nhân bày ra trước mắt ta, tâm tư ta cũng không ở chỗ đó, ngươi rốt cuộc còn muốn ta nói tới khi nào?”.
“Đừng giận người ta có được hay không? Ta trở về bồi thường ngươi nhé, cầu cầu ngươi mà”.
Vu Tình Bích dùng ngữ khí kiều nhu ở bên tai Thấm Hàn Tâm cầu xin tha thứ, bàn tay nhỏ bé mềm mại cũng từ trên ngực Thấm Hàn Tâm đi xuống, thấy Thấm Hàn Tâm hô hấp đột nhiên tăng nhanh, Vu Tình Bích cười ra tiếng.
“Đồ háo sắc, cư nhiên lại, lại như vậy, bên kia còn có những người khác mà”.
Vô Tranh mặc dù không nói gì, thế nhưng dường như sớm đã biết Vu Tình Bích chỉ là cái gì. Trái lại Thấm Phi Liễu vẫn còn duy trì trạng thái khiếp sợ lúc nãy Vô Tranh giống như hướng Vu Tình Bích cầu thân, Vu Tình Bích bọn họ nói gì, hắn hoàn toàn không nghe thấy.
Thấm Hàn Tâm ôm lấy Vu Tình Bích, Vu Tình Bích lại hướng Vô Tranh vẫy tay.
“Vô Tranh, ta phải trở về, ngươi tự mình bảo trọng thân thể, ta trở về cùng Hàn Tâm trò chuyện”. (trò chuyện? Có quỷ mới tin! >”