Triền Miên

Chương 5: Phải nói dối như thế nào




Lôi Thanh ngồi trong xe bên ngoài bệnh viện, anh lấy trong ngăn kéo của xe ra một bao thuốc lá, rút ra một điếu, châm lửa, dựa vào ghế người lái chậm rãi. Thật ra bình thường anh không hút thuốc, chỉ có tâm trạng không tốt hoặc là khi gặp phải vấn đề gì khó khăn mới hút.
Hôm nay tâm trạng anh không tốt, vô cùng không tốt. Tại sao muốn yêu một người lại khó như vậy, thế mà anh lại hết lần này tới lần khác kiên quyết muốn lao vào đấy?
Trước đây anh đã hỏi qua chính mình về việc này, nhưng lại không có đáp án, bởi vì anh luôn đi theo tiếng gọi của con tim. Từ trước đến nay bỏ dở nửa chừng không phải là tính cách của anh, nếu trong lòng xác định là cô ấy, vậy phải dùng tất cả các biện pháp bắt cô lại.
Anh hạ cửa kính xe xuống, bên ngoài gió thổi đến, thổi tan khói thuốc bên trong. Anh nhớ lại ba năm trước, hoàn cảnh anh gặp được Bùi Mộc Vân. Đó là một tiệc rượu, anh tới khá trễ. Lúc vào cửa vội vàng, kết quả đụng phải một người, mà người đó chính là Bùi Mộc Vân. Anh xin lỗi cô, cô lắc đầu nói không việc gì.
Khi đó, Bùi Mộc Vân thật yên tĩnh, đứng ở đó giống như một đóa hoa xinh đẹp. Anh rõ ràng vừa gặp đã yêu cô. Thậm chí từ trước đến nay anh không biết được lãng mạn là như thế nào, nhưng sau này anh lại tìm hiểu chuyện lãng mạn. Đáng tiếc chính là cô lại có vị hôn phu. Vì muốn có được cô, quả thực anh đã giở chút thủ đoạn nhỏ. Anh nghĩ có được thân thể cô là sẽ có được lòng của cô, tiếc là anh quá tự tin.
Kết quả Bùi Mộc Vân chạy trốn, anh tìm thật lâu, từ đầu đến cuối không có tin tức của cô, nhưng trong lòng anh có niềm tin, một ngày nào đó cô sẽ trở về. Hiện tại cuối cùng thì cô cũng trở lại, anh lại có cơ hội đến gần cô, đáng tiếc vẫn như trước, cô không thể chấp nhận anh. Một điếu thuốc cháy hết, ánh lửa nho nhỏ tắt, anh cầm tàn thuốc vứt vào gạt tàn bên trong xe, sau đó lấy điện thoại ra.
Ở khoa nội bệnh viện, Bùi Mộc Vân ngồi trên ghế gọt quả táo đưa cho Quả Đống ăn. Cô gái ở giường bên cạnh đang thu dọn đồ đạc, hôm nay con của cô ấy có thể xuất viện. Hai đứa nhỏ ngồi chơi đùa ở lối đi nhỏ giữa hai giường. Quả Đống chơi được một lát trở về giường lấy xe đồ chơi đặt ở đầu giường mình, nhìn đứa bé bên cạnh nói: “Hổ béo, đây là xe đồ chơi mình thích nhất, bây giờ tặng cho cậu”.
Nói xong, cậu cầm xe đồ chơi đưa tới. Cậu bé tên Hổ béo lớn tuổi hơn so với Quả Đống, có chút béo tròn, nhìn cũng rất đáng yêu. Hổ béo quay đầu lại nhìn mẹ, thấy mẹ không nói gì, cậu vươn tay muốn lấy dáng vẻ lại có chút ngượng ngùng,
“Mẹ nói không thể tùy ý lấy đồ chơi của bạn”.
Quả Đống thấy cậu xấu hổ như vậy, dứt khoát kéo tay cậu, cầm xe đồ chơi đặt vào tay cậu, sau đó nói: “Không việc gì, đây là mình muốn đưa cho cậu”.
Hổ béo cầm lấy cười hì hì, quay đầu nói với mẹ: “Mẹ, Quả Đống cho con xe đồ chơi”. Mẹ Hổ béo đi tới sờ đầu con mình, cười nói: “Nếu Quả Đống tặng xe đồ chơi cho con, con cũng có thể tặng lại đồ chơi cho bạn”. Hổ béo gật gật đầu: “Dạ, con sẽ đem chú hổ của con tặng cho cậu ấy”. Hai cậu bé trao đổi quà lẫn nhau, cả hai đều cười rất vui vẻ. Bùi Mộc Vân nhìn Quả Đống trên mặt cười rạng rỡ, cảm thấy mình làm cái gì cũng đều đáng giá.
Lúc này, ngoài cửa có người đi vào, rõ ràng dứt khoát kêu một tiếng: “Mộc Vân”. Bùi Mộc Vân quay đầu nhìn người ngoài cửa đi vào, không nén nổi kinh ngạc, nói to: “Bích Dao, sao cậu lại tới đây?” Nguyễn Bích Dao xách theo giỏ hoa quả đi tới, giải thích: “Mấy ngày hôm trước đi công tác liên tục, mới trở về hôm nay, biết Quả Đống nằm viện, cho nên vội vàng tới đây.”
Nói xong, nhìn sang Quả Đống đưa hai tay: “Quả Đống, đến dì bế”. Tiểu Quả Đống rất vui vẻ bổ nhào vào trong lòng Nguyễn Bích Dao, lên tiếng: “Dì thật lâu không tới thăm Quả Đống, Quả Đống rất nhớ dì”. Trong mắt Nguyễn Bích Dao hiện lên vẻ áy náy, có chút khổ sở nói: “Thực xin lỗi Quả Đống, dì làm con phải tủi thân. Con đừng trách dì nha!”. Quả Đống cái hiểu cái không, vui vẻ nói: “Quả Đống rất thích dì”.
Hai người chơi đùa một lát thì Bùi Mộc Vân mới bảo Quả Đống ngồi trên giường ăn táo. Vách ngăn giường bên cạnh mẹ bảo đã dẫn con mình xuất viện. Bùi Mộc Vân và Nguyễn Bích Dao ngồi trên giường bệnh không đi ra. Nghề nghiệp của Nguyễn Bích Vân là tự tay mua quần áo (câu này không biết ed thế nào), thường bay đến các nơi trên thế giới. Ba năm trước, Bùi Mộc Vân quen cô ở Anh Quốc, về sau hai người thành bạn bè tốt không có gì giấu nhau. Cô đem chuyện của Quả Đống nói với Bích Dao, Bích Dao rất có lòng, mỗi lần về nước đều thăm Quả Đống.
Lúc trước, cô tin tưởng gửi nuôi Quả Đống ở chỗ một cụ già. Cụ già họ Chu, cô gọi là thím Chu. Ba năm lặng lẽ trôi qua, tiếc là cũng không ít bão táp. Trước đó không lâu, thím Chu chết vì một vụ tai nạn xe cộ bất ngờ, trước khi chết bà đem Quả Đống giao phó cho Bích Dao. Bích Dao nghĩ như vậy cũng không ổn, vì thế gọi điện thoại cho Bùi Mộc Vân. Nhưng mà ngày đó, đúng lúc điện thoại Bùi Mộc Vân bị trộm, chờ cô mua cái mới, đã là chuyện mấy ngày sau. Mà Bích Dao lại vội vàng ra nước ngoài mua hàng, vì thế cô ấy dành phải đem Quả Đống giao phó lại cho họ hàng của cô, không nghĩ tới họ hàng của cô không đáng tin cậy như vậy, không chịu chăm sóc tốt Quả Đống, mà còn ném Quả Đống vào viện phúc lợi.
Nghĩ đến đó, Nguyễn Bích Dao bắt đầu thấy rất có lỗi với Bùi Mộc Vân. “Mộc Vân, thật xin lỗi, là mình sơ suất”. Nguyễn Bích Dao nhìn tiểu Quả Đống ăn quả táo ngon lành, trong lòng rất áy náy. Họ hàng như vậy, cô kiên quyết vạch rõ ranh giới với bọn họ. Bùi Mộc Vân vỗ vỗ tay Nguyễn Bích Dao, ý bảo cô không cần phải làm như vậy.
“Thực ra cậu đã giúp mình rất nhiều, làm sao mình lại có thể không biết xấu hổ mà trách cậu? Vả lại hiện tại không phải Quả Đống rất tốt sao, cho nên căn bản cậu không cần phải tự trách mình”.
“Tuy cậu nói như vậy, nhưng mà…”.
“Được rồi, cậu mà nói nữa là mình giận đó nha”. Bùi Mộc Vân cố tình làm mặt đe dọa, lúc này Nguyễn Bích Vân mới im lặng, không nói chuyện lúc trước nữa.
Hai người ngồi nói chuyện một lúc, Bùi Mộc Vân thở dài nói: “Anh ta…Anh ta đến tìm mình”.
“Nhanh như vậy, anh ta là Tào Tháo sao?” Nguyễn Bích Dao kinh ngạc.
“Vậy cậu nói với anh ta như thế nào? Cậu dự định làm như thế nào?”
Bùi Mộc Vân khẽ hừ nhẹ một cái, cười khổ nói: “Mình nói với anh ta, mình đã kết hôn, nhưng anh ta thông minh như vậy, tám phần sẽ không tin. Hiện tại mình chỉ mong Quả Đống mau khỏe mạnh, sau đó sẽ dẫn Quả Đống rời khỏi đây. Mình không muốn gặp lại anh ta, càng sợ…”.
Những gì Bùi Mộc Vân lo lắng, Nguyễn Bích Dao có thể hiểu được. Cô không nhịn được cũng vì cô lo lắng, thế lực của anh ta rất lớn, làm sao có thể thoát khỏi con mắt của anh ta?
“Vậy cậu tìm được chỗ ở chưa?”
Bùi Mộc Vân chậm rãi lắc đầu. “Còn chưa có, Quả Đống như vậy mình cũng không yên tâm ra ngoài. Chờ nó tốt hơn rồi tính sau”.
“Vậy hay là dọn đến chỗ mình ở đi, dù sao mình cũng không thường ở nhà, có hai người ở giúp mình trông nhà cũng tốt”. Nguyễn Bích Dao đề nghị.
“Không thể lại làm phiền cậu. Thực sự không được, trước tiên mình và Quả Đống ở khách sạn, sau khi tìm được phòng sẽ dọn qua đó ở”.
Bùi Mộc Vân nhìn về phía giường của Quả Đống, thằng bé ăn xong quả táo đoán chừng chơi đùa đã mệt mỏi, một mình nằm trên giường yên ổn mà ngủ. Bùi Mộc Vân đi đến vén chăn đắp cho thằng bé, sờ sờ trán của nó, nhiệt độ bình thường, lúc này mới yên lòng. Nguyễn Bích Dao khuyên nhủ: “Ở khách sạn nhiều cũng không tiện. Có cái gì phiền phức với không phiền phức, hai đứa mình còn lạ gì nhau?” Bùi Mộc Vân chỉ cười cười . Đọc‎ 𝘁hê𝐦‎ các‎ chương‎ 𝐦ới‎ 𝘁ại‎ [‎ TrU𝐦Truyệ‎ n﹒V𝑁‎ ]
“Vậy đi, lại phải làm phiền cậu”.
Nguyễn Bích Dao nhìn cô liếc mắt một cái, trong mắt không phải trách móc, mà là quan hệ của hai người tốt như vậy, không cần phải khách sáo. Lúc này, di dộng Bùi Mộc Vân vang lên, cô liếc mắt một cái, thấy dãy số xa lạ, là của ai được nhỉ? “Bích Dao, cậu ngồi đây một lát, mình ra ngoài nghe điện thoại”. Nguyễn Bich Dao gật đầu: “Đi đi”.
Bùi Mộc Vân đi ra bên ngoài phòng bệnh, nén nghi ngờ ấn phím nghe.
“Mộc Vân, là anh”. Giọng nói Lôi Thanh trầm thấp thông qua điện thoại truyền vào màng nhĩ trong tai cô, lòng của cô không khỏi run lên một cái.
“Làm sao anh có số điện thoại của tôi?”
Lôi Thanh khẽ cười nói: “Ngay cả em anh cũng có thể dễ dàng tìm được, tìm được số điện thoại của em thì có gì khó?”. Bùi Mộc Vân im lặng.
Lôi Thanh nói: “Em nói em đã kết hôn?”.
Bùi Mộc Vân đơn giản đáp: “Đúng vậy”.
“Muốn anh tin em sao?”.
“Đây là sự thật”.
Lôi Thanh lại cười khẽ: “Sự thật là vốn dĩ từ đầu em đã nói dối. Nhưng mà nếu em muốn anh tin cũng có thể…” Anh rất hơi dừng lại, kéo dài giọng nói.
“Anh nói đi?” Bùi Mộc Vân vội vã hỏi.
“Rất đơn giải, em chỉ cần đem chồng của em dẫn đến trước mặt anh, anh sẽ tin”.
Lôi Thanh treo di động, thực ra nếu muốn biết Quả Đống có phải con của anh hay không, rất đơn giản, lén lút lấy tóc của thằng bé đi xét nghiệm DNA là xác định. Nhưng anh không làm như vậy, nếu cô nói mình kết hôn, vậy để xem cô che dấu như thế nào, anh rất muốn được gặp…
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: hóa ra nam chính của chúng ta rất quái gở, ha ha ha….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.