Chỉ qua một phần trăm giây, phù văn đã bị vỡ thành một lỗ thủng lớn.
Trong chớp mắt, Thần Binh bên trong Binh Điển Thần Trận phát ra từng
tiếng nổ vang. Các Binh Linh phát ra từng tiếng kêu đầy thống khổ...
- Phụt...
Búng máu tươi thứ hai phun ra.
Vừa nói, tất cả Thần Binh trên Binh Điển Thần Trận đều là Thần Binh bản
mạng của Vu Nhai. Thần Binh bản mạng bị thương hoặc bị hủy, Vu Nhai đều
phải chịu áp lực. Đây chính là cái giá để hắn có thể thu phóng dễ dàng
đối với Binh Điển Thần Trận. Nắm giữ lực lượng nghịch thiên như thế, nếu như không trả giá lớn cũng quá nghịch thiên đi. Chỉ có điều dù trả giá
lớn như vậy, chí ít Vu Nhai có thể bảo đảm không chết dưới Kinh Thiên
Nhất Kiếm.
- Tan ra...
Đúng vào lúc này, Vu Nhai không kịp lau đi vết máu tươi bên khóe miệng đã thấp khẽ quát một tiếng.
Binh Điển Thần Trận tan đi. Một lỗ thủng đủ cho Kinh Thiên Nhất Kiếm chui vào. Vu Nhai tất nhiên phải ra mặt ứng phó.
Tay Vu Nhai cầm búa Nguyệt Rèn, theo đài Nguyệt Rèn hung hăng đập tới.
Đài Nguyệt Rèn mang theo tinh quang sáng ngời, đón nhận Kinh Thiên Nhất Kiếm.
Lại là một tiếng nổ kinh thiên động địa. Đài Nguyệt Rèn chỉ ngăn cản
được chốc lát, sau đó vẫn bị đập bay ngược trở lại. Lúc này Vu Nhai cũng đã tranh thủ đủ thời gian. Lá chắn đại địa lại che chắn ở trước người,
giống như quân lâm thiên hạ, muốn ngăn cản Kinh Thiên Nhất Kiếm...
Ở trước Kinh Thiên Nhất Kiếm, Vu Nhai có phần rất nhỏ bé. Nhưng lá chắn
đại địa đã từng không chỉ một lần ngăn cản Kinh Thiên Nhất Kiếm.
Vu Nhai không có thời gian suy nghĩ nhiều. Luồng ánh sáng của Kinh Thiên Kiếm đã lao tới. Đương nhiên vẫn là một tiếng nổ khủng khiếp. Đối mặt
với áp lực như vậy, sắc mặt Vu Nhai vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị. Thực
lực càng cường đại, hắn lại càng phát giác ra sự khủng khiếp của Kinh
Thiên Nhất Kiếm.
Nhưng không biết vì sao, ánh mắt hắn lại chớp động vài cái...
- Vu Nhai, ta biết ngươi đang suy nghĩ gì. Ngươi muốn mượn lực lượng
Kinh Thiên Nhất Kiếm phá tan kết giới đúng không? Vậy thử xem...
Đúng vào lúc này, một đạo kim quang lập tức đánh tới. Tất nhiên là Kinh
Hoàng vừa thoát khỏi sự vây khốn của Binh Điển Thần Trận.
Nghe được âm thanh này, Vu Nhai không nhịn được biến sắc, bên trên khóe miệng có một tia cười khổ.
Đúng vậy, Kinh Thiên Nhất Kiếm đánh như thế, người khống chế kết giới
đương nhiên còn muốn ở phía dưới phá thêm một lỗ hổng. Bằng không sợ
rằng kết giới sẽ hủy. Nhưng tách ra một lỗ hổng để Kinh Thiên Nhất Kiếm
qua, Vu Nhai chắc chắn sẽ mượn cơ hội này ra ngoài.
Hiện tại Vu Nhai lại ở phía dưới Kinh Thiên Nhất Kiếm. Hắn nhất định
tình nguyện bị chấn động trọng thương cũng phải đi ra ngoài.
Ngang lúc đó, Kinh Hoàng bay tới sẽ không cho Vu Nhai có cơ hội làm vậy. Vu Nhai hai lần ba lượt nhân cơ hội thoát khỏi vòng vây, khiến các cao
thủ của ba thế lực phía bên Kinh Thiên đã sớm có sự chuẩn bị. Nếu như Vu Nhai chống đỡ Kinh Thiên Nhất Kiếm và thoát khỏi vòng vây khốn, vậy
nhất định sẽ bị Kinh Hoàng giết chết.
Bây giờ Kinh Thiên Nhất Kiếm bị cản trở ba lần đã không còn quá mạnh.
Mặc dù Vu Nhai không có lá chắn đại địa cũng sẽ không bị tiêu diệt. Phải biết rằng, hắn ở trong Mệnh Hồng, đã đối mặt với Kinh Thiên Nhất Kiếm
vô số lần. Bởi vậy, lúc này hắn vẫn còn năng lực bình tĩnh suy tính.
Vừa nghe được Kinh Hoàng nói, hắn không do dự, lá chắn đại địa trong tay hơi nghiêng đi. Mượn lực lượng của Kinh Thiên Nhất Kiếm, cả người bắn
về phía Kinh Hoàng, lao tới phạm vi của Kinh Thiên Nhất Kiếm.
Ngay sau đó, một đạo kiếm quang kim sắc từ giữa Kinh Thiên Nhất Kiếm xẹt qua. Đó là Kinh Hoàng kiếm tấn công Vu Nhai.
Bởi vì Vu Nhai văng ra, một kiếm này tất nhiên không có hiệu quả. Chỉ
lướt qua Vu Nhai. Cùng lúc đó, Kinh Thiên Nhất Kiếm cũng từ phía dưới
kết giới chui vào, chậm rãi đập vào phía trên đại địa Thần Huyền, sau đó biến mất.
Trong nháy mắt, lỗ hổng mở ra phía trên kết giới đã hoàn toàn khép lại.
Thế giới trong kết giới lại trở nên yên tĩnh. Mấy đại Thần Hoàng hình
thành kết giới vẫn ẩn nấp trong bóng tối. Không biết từ lúc nào Vu Nhai
đã thu hồi lá chắn đại địa và đài Nguyệt Rèn.
Hắn vẫn không có thời gian lau đi vết máu bên khóe miệng. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước.
Ở trước mặt hắn tất nhiên vẫn là Kinh Hoàng mặc kim giáp cầm kim kiếm...
Trong nháy mắt này, dường như thời gian bị dừng lại. Hai Thần Hoàng rất
rất cường đại của đại lục Thần Huyền đứng đối diện ở trên không trung.
Chậm rãi. trên mặt Kinh Hoàng hiện ra nụ cười lạnh, nói:
- Vu Nhai, ngươi không phải thích nhất là làm rùa đen rút đầu, trốn vào
trong Lục Thiên Thần Ấn hoặc Nguyên Giới mới của ngươi sao? Vì sao vừa
rồi không trốn vào trong đó? Như vậy đừng nói là chết, ngay cả bị thương ngươi cũng sẽ không bị.
Trong mắt Vu Nhai thoáng lóe lên tinh quang. Quả thực vậy. Nếu trốn vào
Huyền Binh Điển hoặc trong Lục Thiên Thần Ấn quả thực có thể bảo đảm
không bị thương. Nhưng mình khẳng định sẽ bị vây khốn. Trừ khi lại tự
cho nổ Lục Thiên Thần Ấn.
Phải biết rằng, vừa rồi Kinh Hoàng cuối cùng đã đánh tới chính là dự
đoán được chỉ mình mới có thể biết dùng Lục Thiên Thần Ấn hoặc Huyền
Binh Điển. Đến lúc đó, nhất định sẽ bị bắt.
A, trốn ở trong tiểu thế giới Binh Linh của Huyền Binh bản mạng là không thể tự do hành động.
Cũng bởi vì nghĩ tới những điều này, Vu Nhai mới không dám sử dụng. Hắn
mới lấy lui làm tiến, muốn mượn lá chắn đại địa thoát đi. Đáng tiếc,
cuối cùng vẫn bị nhìn thấu nên thất bại.
Kẻ địch kia, hắn có thể suy nghĩ tới điều này, tâm tư của hắn sâu tới mức nào?
- Tại sao không nói chuyện? Có phải rất tuyệt vọng hay không?
Kinh Hoàng tiếp tục cười lạnh, lại tiếp tục nói:
- Nếu không ngươi lại dùng binh trận của ngươi thử xem. Vừa rồi không
phải ngươi đã dùng nó để vây khốn ta sao? Còn thiếu chút giết chết ta.
Vừa rồi ta thật sự đã bị dọa gần chết.
Kinh Hoàng nói đầy vẻ châm chọc. Hắn thấy Vu Nhai đã không có cơ hội nào nữa. Bởi vì binh trận của Vu Nhai vừa mới bị Kinh Thiên Nhất Kiếm đánh
tàn phế. Chí ít trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng hoàn toàn
chữa trị. Không có trận pháp kia, mặc dù Vu Nhai có thể không bị bại ở
trong tay hắn, cũng không có khả năng giết chết hắn hoặc là loại bỏ kết
giới. Từ khi Kinh Thiên Nhất Kiếm bắt đầu đánh xuống, Vu Nhai nhất định
không ra được nữa.
Chí ít Kinh Hoàng cho là như vậy.
- Như ngươi mong muốn...
Nhưng nghênh đón sự châm chọc của Kinh Hoàng không phải là sắc mặt Vu
Nhai trở nên khó coi, mà từ trong cái miệng đầy máu đỏ tươi kia thốt ra
bốn chữ.
198 loại Huyền Binh lại được Vu Nhai cho ra ngoài...
- Cái gì?
Sắc mặt Kinh Hoàng đại biến. Vừa rồi hắn nói sợ gần chết không phải là nói đùa.
Lẽ nào binh trận của Vu Nhai cũng không bị tổn thất nặng nề sao?
Không chỉ hắn biến sắc, ba đại Chân Thần đều biến sắc.
Nếu như binh trận của Vu Nhai còn có thể phát huy ra trăm phần trăm lực
lượng, vậy bọn họ cũng không có nhiều Huyền Nguyên Chi Lực để lại cho
hắn thêm một kiếm.
Đến lúc đó, chỉ sợ cũng chỉ có thể dựa vào Kinh Hoàng và các Thần Hoàng xung quanh kết giới cùng hắn kéo dài thời gian.