Triệu Hoán Thần Binh

Chương 203: Ngươi cũng xứng làm giáo quan sao




Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh. Lý Khai không có động tĩnh. Trên mặt Vu Nhai lại thoáng hiện ra một nụ cười nhạt.
- Lý Khai, lúc này cũng đã đi gặp diêm vương đi?
Vu Nhai vì tổ Kỳ Binh xuất chiến, Dạ Tình lại giết Lý Khai.
- Hiện tại lui xuống còn kịp.
Vu Nhai quay lại nhìn những người khác trong Lộc Tồn Doanh nói.
Chấn áp như vậy đã đủ rồi. Không chờ bọn họ phản ứng, Vu Nhai đi về phía Lạc Minh. Lúc này tuy rằng khí thế của hắn vẫn giống như trước kia, nhưng Lạc Minh đã khiếp sợ muốn vỡ mật. Trong giây lát, tay trái Vu Nhai xuất hiện một thanh cây búa. Hắn đột nhiên cắm trường kích trong tay xuống. Không chờ trường kích tự động trở về trong tay Lạc Minh, búa huyền tinh biển sâu nặng nề đập xuốn một cái!
- Keng...
Trường kích bị nứt.
Oa.
Một tiếng kêu thảm vang lên, Lạc Minh nôn ra búng máu tươi!
Chất lượng của thanh trường kích này thật sự không tồi. Mặc dù Lạc gia chỉ là gia tộc bản thổ của Bắc Đấu Thành, nhưng thực lực vẫn phải có. Truyền nhân dòng chính không thể cầm Thần Binh, nhưng Huyền Binh lục giai có Binh Linh vẫn có thể lấy ra được.
- Dừng tay!
Đúng vào lúc này, một tiếng quát to từ trong không trung truyền đến. Trong giọng nói xen lẫn sự phẫn nộ.
- Tam thúc, tam thúc cứu ta!
Lạc Minh dường như tìm được cọng rơm cứu mạng, liều mạng kêu lên.
- Tam thúc sao?
Vu Nhai có phần sững sờ, nhưng không để ý đến, tiếp tục đập.
- Ta bảo ngươi dừng tay!
Cuối cùng, một nhân ảnh từ trong rừng rậm lao ra, hung hăng bắn về phía Vu Nhai. Vu Nhai ngẩng đầu lên, vung búa đập xuốn. Đồng thời trong tay hắn lại xuất hiện cái búa màu đen. Đó chính là búa phản nghịch!
Nếu búa phản nghịch đã xuất hiện, như vậy trường kích lục giai của Lạc Minh hoàn toàn bị phế bỏ. Từng mảnh nhỏ rơi đầy đất. Một thứ có hình giống như sừng rồng từ trong trường kích xuất hiện, điên cuồng gào thét, sau đó chậm rãi tiêu tan. Binh Linh theo đó mà chết.
Có thể nói là Lạc Minh đã hoàn toàn bị phế. Gãy kích có thể chữa trị, vỡ... đương nhiên cũng có thể tu sửa. Nhưng ngay cả Binh Linh cũng đã chết, sửa xong cũng là nửa phế nhân.
Nếu như Lạc Minh không chết, kế tiếp hắn sẽ phải đối mặt với hai con đường. Tu sửa Huyền Binh bản mạng, vĩnh viễn đứng ở Tướng Binh Sư đỉnh phong. Hoặc một lần nữa dung hợp một thanh Huyền Binh bản mạng, tự phế huyền khí, tu luyện lại. Nhưng xét về thành tựu, có khả năng ngay cả Tướng Binh Sư cũng không đạt được.
Ầm...
Búa huyền tinh biển sâu va chạm với búa của tam thúc của Lạc Minh ở trong không trung. Hiển nhiên, thực lực của đối phương cường hãn, cũng không bị búa huyền tinh biển sâu uy hiếp, khiến cây búa ầm ầm quay lại chỗ Vu Nhai. Sau đó người kia dùng ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào Vu Nhai.
- Ngươi lại dám phế bỏ ta Huyền Binh bản mạng của người thừa kế Lạc gia ta!
Nam tử trung niên với ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Vu Nhai, giọng nói giống như vọng lên từ Cửu U địa ngục. Sát ý vô tận từ trên người hắn bạo phát ra, kèm theo huyết tính của người đã từng trải qua chiến trường.
- Ngươi là ai? Thân phận gì?
Vu Nhai bình tĩnh nhìn hắn nói, cũng không bởi vì tướng khí của hắn mà bị ép trở ra. Nực cười, sau khi cảm nhận qua tướng khí của Xích Thố và Khắc Liệt Luân Tư, loại tướng khí này căn bản không thể khiến tim hắn đập nhanh được.
- Tam thúc của Lạc Minh, giáo úy thượng phẩm, giáo quan Lộc Tồn Doanh Lạc Cực.
Nam tử trung niên lạnh lùng trả lời.
- Giáo quan. Hóa ra trong tiểu đoàn Tinh Binh còn có giáo quan. Nhưng vì cái gì không thấy bất kỳ kẻ nào tới ngăn cản khi tổ Kỳ Binh bị ức hiếp?
Vu Nhai cũng lạnh lùng nói. Hắn đã cảm nhận được, xung quanh cũng có không ít khí tức cường đại. Chắc hẳn bọn họ đều là giáo quan.
- Tiểu tử, vì sao như vậy, trong lòng ngươi hẳn đã hiểu rõ. Không cần nói thẳng ra, vô dụng. Ngày hôm nay ta phế bỏ ngươi, lại phế bỏ toàn bộ tổ Kỳ Binh các ngươi. Sẽ đem cả nữ nhân mang mặt nạ của ngươi, cho tất cả tinh binh nhìn đủ, tìm hiểu một đủ, làm đủ một lượt!
Lạc Cực điên cuồng nói. Hắn đã bỏ không ít công sức bồi dưỡng Lạc Minh. Hiện tại Lạc Minh phế, hắn làm sao có thể không nổi giận được?
- Muốn chết!
Mặc dù biết đối phương muốn chọc giận mình, Vu Nhai cũng không có bất kỳ sự do dự nào. Trong giây lát hắn bất đầu tấn công.
- Hắc hắc, lại dám chống lại giáo quan, ra tay với giáo quan sao? Tiểu tử, tội danh của ngươi là... Giết không tha!
Lạc Cực cười nói. Xem ra hắn cũng không phải hoàn toàn bị tức giận tới mức không suy nghĩ nổi. Hắn còn muốn tìm một lý do chính đáng để giết người.
- Loại người như ngươi cũng xứng làm giáo quan sao?
Vu Nhai trả lời, búa huyền tinh biển sâu đập ra.
Ầm...
- Vu Nhai!
Tất cả người của tổ Kỳ Binh kêu lên. Rất hiển nhiên, Vu Nhai bị thua thiệt, nhất định sẽ bị thua thiệt. Trong con mắt của tất cả mọi người, Vu Nhai chính là một kẻ không biết tự lượng sức mình. Thực lực của hắn cường đại tới mức nào đi nữa cũng không có khả năng cường đại hơn giáo quan. Tất cả giáo quan đều đạt được cảnh giới Hoàng Binh Sư. Chỉ cần đến Hoàng Binh Sư, đoạn thứ nhất cũng là sự chênh lệch cường đại, đó là giai đoạn thực lực từng bước bạo phát rõ ràng nhất.
Hoàng Binh Sư nhất đoạn, tuyệt đối có thể giết chết ba gã Linh Binh Sư đỉnh phong bình thường. Hoàng Binh Sư cửu đoạn đã có thể xưng là cao thủ siêu cấp. Có người nói đó là tồn tại có thể đối phó với mười Hoàng Binh Sư nhất đoạn. Về phần Địa Binh Sư, tạm thời không giải thích.
Thực lực giáo quan, phần lớn đều ở khoảng Hoàng Binh Sư nhị đoạn tới ngũ đoạn. Vọ Vu này thực lực cao nhất cũng chỉ có thể là Linh Binh Sư đỉnh phong. Hắn có tư cách gì đánh với Hoàng Binh Sư.
Mọi người không biết là, Vu Nhai ở trong sơn cốc đã đánh vài trận với Nguyệt Lâm Sa, đại ma đạo sư tương đương với Hoàng Binh Sư. Tuy rằng vẫn có sự chênh lệch, tuy rằng bình thường sử dụng chính là ám ảnh chặn giết của U Hoang để đánh lén, nhưng về phương diện kinh nghiệm cũng đủ mười phần. Thậm chí trước đây thời điểm hắn mới là Tướng Binh Sư mượn sát khí của người lùn đã chết cùng Nguyệt Lâm Sa đánh một trận vô cùng kịch liệt.
- Không nên tới đây!
Vu Nhai quay lại nhìn đám người Thủy Tinh nói. Mấy người đang ở trên không rơi xuống đất, tay có chút run rẩy.
Quả thực, thực lực rõ ràng có sự chênh lệch. Vu Nhai chỉ có kinh nghiệm nhiều, tướng khí đủ, hơn nữa thần binh lợi khí nhiều, sức lực đủ mới có thể đứng sững động. Nếu đổi thành người bình thường, hẳn đã khiếp sợ, còn đánh như thế nào nữa?
- Tiểu tử, giỏi lắm. Ngươi càng như vậy, ta càng không thể tha cho ngươi!
Lạc Cực thản nhiên nói.
Tiểu tử này mặc dù là Kỳ Binh, nhưng cũng là kỳ tài. Nếu như chỉ đuổi hắn đi, sợ rằng tương lai người chết chính là mình. Trong tiểu đoàn Tinh Binh, người có thể ở tuổi này đạt được thực lực như vậy, trong lịch sử từ trước tới nay cũng không nhiều. Một khi xuất hiện, tương lai tất nhiên là cường giả uy chấn một phương.
Ngày hôm nay hắn nhất định phải giết chết Vu Nhai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.