Triệu Hoán Thần Binh

Chương 211: Kiếm của Mượn kiếm huynh




Nơi nào nó đi qua, nơi đó liền có kẻ bị mất mạng. Những tiếng kêu thảm thiết, tiếng reo hò không ngừng vang lên.
Dù vậy, Vu Nhai vẫn cảm thấy từng bước vô cùng gian nan. Dường như đường phía trước hoàn toàn bị ngăn chặn vậy.
- Tiểu tử, ngày hôm nay cho dù ngươi có ba đầu sáu tay cũng đừng mong ra khỏi cánh cửa này!
Giọng nói thâm trầm của Lạc nhị thúc đột nhiên xuất hiện ở bên tai. Tim Vu Nhai lại đập mạnh, đột nhiên giơ kiếm lên ngăn cản!
- Keng...
Gần đó liền vang lên một tiếng động khẽ. Thân thể hắn chấn động.
Lực lượng Hoàng Binh Sư ngũ đoạn tuyệt đối không thể đánh đồng với Hoàng Binh Sư nhị đoạn. May là Vu Nhai sớm đã chuẩn bị tinh thần. May là trang bị trên người hắn cũng đủ mạnh mẽ. May là hắn còn nhớ rõ cách vận dụng thái cực quyền. Mượn lực lượng này, Vu Nhai liền xông ra ngoài, cuối cùng bước qua cửa lớn. Trong lúc hắn muốn tìm đường lao ra, đột nhiên phát hiện, hai bên đường cũng bị chặn. Không quan tâm là phương hướng nào đều có cao thủ. Trên bầu trời, Tiểu Thúy không ngừng phát ra tiếng kêu to, cũng không dám bay xuống.
- Tiểu Nhai, ta...
Vu Thiên Tuyết đột nhiên muốn nói cái gì.
- Yên tâm, sẽ luôn có biện pháp!
Vu Nhai cắt ngang lời của nàng.
Vu Nhai biết nàng muốn nói cái gì. Hi sinh nàng, mình có thể chạy trốn sao? Có lẽ vậy, nhưng... Ha ha, đây là thái độ mà một người con có thể làm sao? Đừng nói chuyện này vốn chính là do mình gây lên. Cho dù không phải, nàng cũng mẫu thân của mình.
Vu Thiên Tuyết có phần sững sờ, thoáng biến sắc. Sau đó nàng đột nhiên thở hắt ra một hơi. Lúc này nàng dường như trở lại 20 năm trước, thấy nam nhân đầy cá tính lại vô cùng cường đại, tự tin vô cùng, bá đạo vô cùng kia. Đó là nam nhân đã cướp đi trái tim của nàng, cũng cướp đi thứ quý giá của nàng, còn đưa cho nàng lễ vật tốt nhất... Tiểu Nhai.
Mà bây giờ Tiểu Nhai hình như dần dần có bóng dáng của hắn.
Điểm khác nhau chính là, Tiểu Nhai là cốt nhục do mình sinh ra, cũng xem mình là người thân nhất. Còn nam nhân kia, không quan tâm hắn cá tính bao nhiêu, cường đại thế nào, vô địch thế nào, hắn lại chỉ xem mình là y phục bên ngoài.
Chẳng bao lâu sau, nhi tử cũng sẽ giông như nam nhân kia, không quan tâm gì đến mình nữa. Lại chẳng bao lâu sau nhi tử sẽ lớn lên!
Nhìn Vu Nhai, Vu Thiên Tuyết đột nhiên cảm thấy, cố gắng của nàng trong suốt hai mươi năm qua đều đáng giá. Cái gì mà huyền khí, cái gì mà thanh xuân, cái gì mà tình cảm, ở trước mặt thân tình của nhi tử đều là phù vân. Đương nhiên, nàng sẽ không làm chuyện ngốc. Chí ít ở dưới tình huống có thể được, nàng không muốn tăng thêm phiền nhiễu cho nhi tử. Nếu quả thật phải lấy cái chết của mình mới có thể cứu nhi tử, nàng cũng sẽ không do dự. Chỉ có điều phải xem có cơ hội hay không.
- Tiểu tử, giơ tay chịu trói đi!
Lạc nhị thúc híp mắt nói:
- Ngươi đã giết Lạc Đằng vẫn muốn chạy trốn đi sao?
- Hừ, ta cũng không chỉ giết Lạc Đằng. Mấy giờ trước Lạc Cực đã chết ở dưới kiếm của ta. A, còn có Lạc Minh, không biết hiện tại sống hay chết. Cho dù sống sót, cũng chỉ là người thực vật mà thôi.
Vu Nhai nắm cây kiếm cong trong tay, bộ dạng không để ý nói.
- Ngươi nói cái gì? Tam đệ đã chết, Lạc Minh cũng...
Lạc nhị thúc trợn trừng mắt nhìn. Lạc Đằng chết cũng không tính là gì. Tiểu tử này vốn có cũng không có mấy giá trị bồi dưỡng. Nhưng Lạc Minh lại khác. Hắn lại là người thừa kế tương lai của Lạc gia, ở trong tiểu đoàn Tinh Binh cũng đứng ở trong danh sách mười người đứng đầu:
- Động thủ, bắt hai người kia. Nếu sống, gia chủ sẽ có rất nhiều thủ đoạn đối phó với bọn chúng!
- Tiểu Thúy!
Vu Nhai đột nhiên quát lớn.
Hắn chính là muốn mượn cơ hội này để chuyển lực chú ý của Lạc nhị thúc, thậm chí là tất cả cao thủ Lạc gia, gậy ông đập lưng ông, gọi Tiểu Thúy xuống.
Tiểu Thúy và hắn giống như có thần giao cách cảm, sớm đã chuẩn bị tốt. Tốc độ lao xuống cũng là nhanh nhất.
- Còn muốn chạy sao? Bắn cho ta!
Lạc nhị thúc phát hiện trúng kế, không kịp xác nhận xem có phải Lạc Minh thật sự gặp chuyện không may hay không, vội vàng lao về phía Vu Nhai.
Vu Nhai cũng nhảy lên thật cao. Trên không trung hắn liền sử dụng Phong Tung Bộ. Càng lúc hắn càng gần Tiểu Thúy. Nhưng vào lúc này, một đạo kích quang theo gió lao tới. Vu Nhai chỉ có thể giơ kiếm lên ngăn cản. Thanh kiếm đã vặn vẹo hoàn toàn biến hình, bị kích quang này va chạm, rốt cuộc vẫn là chịu không nổi lại vặn vẹo thêm. Nếu không phải được chế tạo từ huyền tinh biển sâu, kiếm này hiện tại sao có thể còn tồn tại. Đồng thời, Vu Nhai cũng nắm không chắc, thanh kiếm kia liền rơi xuống.
- Đi tìm chết đi, tiểu tử!
Lại là đạo kích quang thứ hai. Đồng thời, tiễn quang từ bên trong Lạc gia cũng không chút khách khí nhắm thẳng về phía Vu Nhai và Tiểu Thúy.
- Vu Nhai huynh đệ, tiếp kiếm!
Ngay thời điểm Vu Nhai chuẩn bị triệu hồi ra Thất Tinh Thần Kích và búa phản nghịch cứu mạng, trong giây lát hắn lại nghe được một âm thanh có chút quen thuộc. Trong lúc nhất thời hắn không nhớ ra được đó là ai. Nhưng vào lúc này hắn cũng không để ý, tiện tay nhận lấy thanh kiếm vừa bay vụt đến. Sau đó Vu Nhai bi ai.
Cuối cùng hắn đã nhớ ra được chủ nhân của giọng nói này. Không ngờ đó chính là Mượn kiếm huynh. Hiện tại huynh ném cho ta một thanh thanh kiếm trang trí có sử dụng được cái lông?
- Vu Nhai huynh đệ, bên trong có vài viên ma tinh!
Giọng nói của Mượn kiếm huynh lại vang lên.
Vu Nhai đang phiền muộn, trong mắt chợt sáng ngời. Huyền khí bạo phát, hắn không chút do dự chấn động làm vỡ ma tinh. Lực lượng trong ma tinh lập tức bạo phát, lóe ra ánh sáng bảy màu. Tuy rằng lực lượng này vẫn rất yếu, nhưng tranh thủ một chút thời gian, cho dù nửa giây cũng đủ.
Lạc nhị thúc bị tia sáng đột ngột chiếu tới, hắn thoáng dừng lại một chút.
Các tiễn thủ của Lạc gia cũng bị lóa mắt. Có người không kịp bắn cung, có người bắn ra ngoài lại mất đi sự chính xác. Tiểu Thúy cùng Vu Nhai mượn cơ hội này gặp nhau. Hai mẹ con xoay người nhảy lên.
Nhưng mọi chuyện cũng không kết thúc đơn giản như vậy.
Trong nháy mắt, Lạc nhị thúc thoát khỏi tia sáng xông tới. Trong tay Vu Nhai đã mất kiếm, chỉ có thể bay người qua, lấy tay ngăn cản một kích này. Tất nhiên, hắn còn ngồi chưa vững trên Khu Phong Thứu, đã từ trên cao, bị va chạm bay ra ngoài!
- Tiểu Nhai...
Vu Thiên Tuyết kinh ngạc kêu lên.
Cùng lúc đó, một nhân ảnh cũng nhảy lên Khu Phong Thứu. Không đợi Vu Nhai kịp phản ứng, chợt nghe bóng người kia nói:
- Vu Nhai huynh đệ, ta đưa mẹ ngươi đến nơi an toàn trước, sau đó sẽ gọi viện binh cho ngươi. Ta rất mau sẽ trở về!
Vu Nhai có phần sững sờ. Sau đó hắn chợt cười. Bất kể thế nào, mẫu thân an toàn rời khỏi là tốt rồi. Một mình mình chung quy sẽ không còn bị bó tay bó chân nữa. Chỉ có điều không ngờ mượn kiếm huynh lại có thể nhảy đến trên lưng Tiểu Thúy. Thực lực của hắn... A, vừa rồi hình như thấy dưới chân hắn có thứ gì đó. Lẽ nào đó chính là Huyền Binh bản mạng của hắn?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.