Triệu Hoán Thần Binh

Chương 212: Chán sống rồi?




Vu Nhai cũng không quên chuyện Mượn kiếm huynh vốn từ trong tổ Kỳ Binh xuất ngũ ra.
- Lại nợ hắn một ân tình!
Trong lòng Vu Nhai thoáng cười khổ. Mình và Mượn kiếm huynh cũng quá hữu duyên đi.
Ầm...
Thân thể Vu Nhai tiếp xúc với mặt đất, điên cuồng lăn đi, tạo thành một vết dài ở trên đường phố rộng rãi. Không đợi hắn đứng lên, vô số Huyền Binh đã đè xuống, muốn bắt hắn!
Ầm...
Búa ảnh cực lớn va chạm vào trong đám người kia muốn lao ra. Ban đầu Lạc nhị thúc đã bắt đầu cười lạnh. Không đuổi kịp Khu Phong Thứu cũng không sao. Chỉ cần bắt được tiểu tử này là được rồi. Nhưng hắn không nghĩ tới tiểu tử kia còn có sức đánh trả, còn là búa ảnh.
- A a a...
Những tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên. Búa phản nghịch thật sự phát huy ra, người bình thường sao có thể ngăn cản được. Chỉ có điều, một búa này cũng gần như rút sạch huyền khí trong cơ thể Vu Nhai. Thật may có thánh dược chữa thương lễ vật của Lý Đông Phách nuốt vào lúc trước, hiện tịa lập tức phát huy tác dụng. Huyền khí bị rút sạch nhanh chóng tăng lên, thoáng cái đã khôi phục được ba phần, thương thế hình như cũng khá hơn nhiều.
Vu Nhai chậm rãi đứng lên. Bộ dạng hắn tuy có chút chật vật, nhưng trang bị vẫn tính là hoàn hảo.
Cho dù nhận một chút thương, lấy búa huyền tinh biển bảo vệ thân thể là chính, tay vẫn có chút lõm xuống mà thôi. Nhưng lực lượng chấn động vẫn khiến cho hắn bị nội thương. Đồng thời, các vị trí ở đầu không được bảo vệ cũng không tránh khỏi bị trầy da, máu điên cuồng nhỏ xuống.
Không ai biết về sự tồn tại của búa phản nghịch. Vu Nhai cũng không sợ lấy ra. Có Thần Binh, ngày hôm nay hắn vẫn có cơ hội trốn thoát.
- Tiểu tử, đừng tưởng rằng không bị mẹ ngươi ràng buộc là ngươi có thể thoát thân. Hừ, với thương thế của ngươi, ngươi còn có thể kiên trì được bao lâu. Lấy lực lượng Linh Binh Sư lục đoạn của ngươi, nếu như ta để cho ngươi thoát thân, sau này Lạc gia sao còn có thể có chỗ đứng nữa?
Vu Nhai không trả lời, chỉ chậm rãi hồi khí. Vô số khí cơ khóa ở trên người hắn. Những mũi tên lúc trước nhắm vào Tiểu Thúy, hiện tại đã dời đi, khoát chặt chẽ ở trên người hắn. Bây giờ không phải là lúc phân tâm.
- Tiểu tử, nhanh giơ tay chịu trói đi!
Lạc nhị thúc lãnh đạm nói, khoát tay áo:
- Bắt!
Vu Nhai mở mắt, quát khẽ:
- Bạo phong chùy!
Lấy búa phản nghịch sử dụng ra chiêu bạo phong chùy tuyệt đối đáng sợ hơn rất nhiều so với búa huyền tinh biển sâu. Phải biết rằng, một búa này lại rút hết huyền khí của hắn. Xung quanh lại vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Huyết nhục văng tung tóe. Gường như có một trận gió bão nổi lên ở chung quanh hắn.
Búa ảnh cực lớn khiến người ta có cảm giác như ngọn núi lớn đè xuống.
Khi bầu không khí lại trở về yên tĩnh, Vu Nhai không chút dao động đứng yên. Xung quanh hắn đã có thêm một đống thi thể. Tất cả đã hoàn toàn biến dạng. Có thi thể thậm chí chỉ còn lại có nửa đoạn phát ra tiếng rên rỉ. Máu chậm rãi tụ lại, biến thành sông. Con đường rộng rãi màu trắng đã bị nhuộm thành màu đỏ. Nhưng dường như tất cả những điều này đều không có liên quan gì với Vu Nhai. Điều hắn phải làm vẫn là tiếp tục tiêu hao dược lực, tiếp tục hồi khí.
- Ha ha ha, được được được lắm. Tiểu tử, giết, giết đi. Ta thích mùi vị của tử vong!
Khắc Liệt Luân Tư ở trong Huyền Binh Điển cười một cách điên cuồng, đã lâu không cảm thấy thoả thích như thế. Vừa này hắn còn nghĩ tới chuyện ra hít thở không khí.
Nhóm cao thủ Lạc nhị thúc khiếp sợ. Tiểu tử này tại sao còn có thể có lực lượng lớn như thế. Cây búa này là vật gì. Hình như cũng không phải là Huyền Binh bản mạng của hắn. Lẽ nào cục gạch của hắn biến thành cây búa sao? Làm sao có thể như vậy được?
Không suy nghĩ nhiều, Lạc nhị thúc lại khoát tay áo. Chỉ có điều phương hướng lần này là ở bên trong Lạc gia.
Vèo vèo vèo...
Mũi tên bay ra. Cuộc chiến đấu lúc này đã khiến rất nhiều phía quan tâm. Nếu như lại để tiểu tử này tiếp tục gây ầm ĩ nữa, vậy Lạc gia bọn họ thật sự sẽ mất mặt.
Lạc nhị thúc hắn vừa nói đã nói là sợ bọn họ ra tay ngăn cản cho Vu Nhai chạy mất. Hiện tại xung quanh không biết có bao ngươi người của những gia tộc khác tới vây xem. Nếu như hắn xuất thủ đối phó với một tiểu quỷ Linh Binh Sư, thực sự không phù hợp với thân phận của hắn.
Vu Nhai không ngẩng đầu lên, để mặc tiễn quang bắn tới. Ngay thời điểm người khác cho rằng tiểu tử này sẽ phải chết, hắn đột nhiên có hành động. Bước chân hắn nhảy lên một cách kỳ quái. Trong lúc đó, hơn mười tiễn quang đã đến. Nhưng tất cả đều bắn xuống mặt đất, ngay cả cái lông hắn cũng chưa từng đụng tới.
Khóe miệng mọi người giật giật vài cái. Độc Cô gia có bộ pháp đáng sợ như vậy từ lúc nào?
Lạc nhị thúc cảm giác được xung quanh càng lúc càng nhiều người. Hắn cũng không thể để ý tới phong phạm cao thủ gì nữa, nói:
- Lạc Thu, ngươi đi bắt hắn.
Lạc Thu, Hoàng Binh Sư nhất đoạn, đối phó với Linh Binh Sư bị trọng thương hẳn không có vấn đề gì chứ?
Vu Nhai nói Lạc Minh bị hắn làm cho nửa chết nửa sống. Lạc nhị thúc có chút tin tưởng. Nhưng nói Lạc Cực cũng bị hắn giết chết, điều này không có khả năng. Trừ khi hắn cưỡi trên Khu Phong Thứu. Không, cho dù cưỡi trên Khu Phong Thứu cũng khó có thể làm được. Người chưa đạt được Hoàng Binh Sư, vĩnh viễn không biết Hoàng Binh Sư đáng sợ tới mức nào. Giữa mỗi đoạn đều có chênh lệch rất lớn. Chiến đấu vượt cấp, ở trong mắt rất nhiều người xem ra chỉ tồn tại ở cấp thấp.
Đương nhiên, lấy Hoàng Binh Sư 1 đoạn, đối phó Linh Binh Sư 6 đoạn đảo cũng không phải không thể nào nói nổi.
- Tiểu tử, ngươi tốt nhất không nên phản kháng nữa, nếu không sẽ phải chịu khổ nhiều hơn một chút!
Lạc Thu cũng rất tùy ý, cứ như vậy mà đi tới, tùy ý mở miệng. Đối với chuyện Lạc nhị thúc bảo hắn đi đối phó với một Linh Binh Sư lục đoạn, hắn cũng cảm thấy có chút buồn bực. Hắn cũng biết xung quanh có cao thủ Bắc Đấu Thành.
- Ngươi đừng nói nhiều lời vô nghĩa làm gì!
Vu Nhai nói với giọng khàn khàn.
- Cái gì!
- Chấn Oanh Chùy...
Vu Nhai lười để ý đến hắn. Búa phản nghịch trực tiếp đập ra ngoài.
Gia hỏa đáng thương, căn bản không ngờ Vu Nhai bị thương nặng như vậy còn dám ra tay với hắn. Ngay cả Huyền Binh bản mạng hắn cũng còn chưa gọi ra. Hắn chỉ theo bản năng vận dụng huyền khí, sử dụng hai tay đi ngăn cản búa phản nghịch. Kết quả huyền khí bị phá vỡ. Lạc Thu trực tiếp bị đập thành thịt vụn!
-A...
Mọi người hít một hơi khí lạnh. Hoàng Binh Sư lại có thể bị giết chết trong nháy mắt như vậy sao? Tiểu tử này làm sao làm được?
Các Hoàng Binh Sư của Lạc gia đang đứng xung quanh vốn tâm lý xem cuộc vui trong lòng mỗi người đều trở nên cảnh giác. Trong lúc nhất thời, Lạc nhị thúc không kịp phản ứng.
Sao có thể như vậy được?
- Hắc, lại dám sử dụng hai tay ngăn cản búa phản nghịch của ta, rõ ràng là chán sống rồi!
Khắc Liệt Luân Tư gật gù đắc ý nói.
- Không cần khách khí. Trực tiếp bắt người này. Tất cả những người dưới Linh Binh Sư ngũ đoạn lui ra!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.