Triệu Hoán Thần Binh

Chương 216: Suy đoán




Nàng đối viện với tổng quản một lúc lâu, mới chậm rãi nói:
- Tổng quản đại nhân, chuyện này thành chủ đại nhân sẽ xử lý như thế nào?
Tổng quản lắc đầu, nói:
- Ta cũng không biết, chỉ có điều cũng sẽ không phải là tử hình. Về điểm này nàng có thể yên tâm. Nhưng không tránh khỏi sẽ bị trừng phạt. Hơn nữa có thể sẽ rất nghiêm trọng. Dù sao thành chủ đại nhân cũng là người thích cân đối lực lượng. Nàng hiểu chứ?
Dương lão sư gật đầu. Nàng đương nhiên biết rõ, sở dĩ binh phòng đại nhân bị điều đi đột ngột như vậy cũng chính vì nguyên nhân này. Gần một năm qua, binh phòng đại nhân quả thực chiếm ưu thế quá lớn, gần như ép kỵ vệ Bắc Đấu không thở nổi. Thành chủ mượn huấn luyện tinh binh, kéo binh phòng đại nhân ra ngoài. Thậm chí còn ra lệnh cho phần lớn thủ hạ đắc lực của hắn cũng đi theo chiến đấu. Mục đích chính là muốn để kỵ vệ Bắc Đấu lấy hơi, đồng thời nhìn xem người nào không an phận, người nào nhảy ra ngoài. Thế lực ẩn giấu của hai phe thế nào, để còn khống chế.
Kết quả binh phòng đại nhân mới vừa đi không đầy mấy ngày, Vu Nhai lại chạy tới náo loạn như thế. Với thân phận của thành chủ vốn cũng không quá để ý. Tiểu tử này chết thì chết cũng không ảnh hưởng quá nhiều. Nhưng hiện tại lại có nhiều người tới hộ tống cho hắn như vậy, hắn không thể không để ý một chút.
- Được, ngày mai lại tới. Ngày hôm nay tiểu tử này tuyệt đối sẽ không có việc gì.
Tổng quản nói xong, sau đó cánh cửa chậm rãi đóng lại.
Dương lão sư cười khổ một cái. Vì Tiểu Dạ, mình thật sự đã tốn hết tâm tư. Đúng, trước hết tốt nhất không nên để cho Tiểu Dạ biết chuyện này. Nếu không có lẽ nàng cũng muốn xông lại ngồi trong ngục gian cùng Vu Nhai.
...
- Dương lão sư, Tiểu Nhai ra sao rồi?
Dương lão sư rất nhanh đã trở lại học viện Bắc Đấu. Mượn kiếm huynh cùng Vu Thiên Tuyết đang ở đó chờ. Vẻ mặt Vu Thiên Tuyết đầy khẩn trương. Dương lão sư mỉm cười:
- Yên tâm đi. Vu Nhai đã ở trong phủ thành chủ. Ngày mai thành chủ sẽ đích thân hỏi đến chuyện này. Chỉ có điều, nàng cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Chuyện này sợ rằng tử tội có thể tránh, nhưng trừng phạt khó thoát.
Vu Thiên Tuyết ngẩn người một lát, sau đó nhắm mắt lại gật đầu. Chỉ cần Vu Nhai không có việc gì là tốt rồi.
- Bạch lão sư, có nhận ra người béo mập Địa Binh Sư lúc nãy là ai không?
Dương lão sư nhìn Vu Thiên Tuyết gật đầu, lại xoay người nhìn về phía Mượn kiếm huynh nói. Thấy bộ dạng gia hỏa này muốn giả vờ mờ mịt, nàng tức giận nói:
- Đừng nói cho ta biết, lúc trước ngươi không ở một bên rình xem trộm.
- Vẫn là Dương lão sư hiểu ta. A, nếu như ta đoán không sai, người kia chắc là Hồng Đại Bảo của nghiệp đoàn võ học!
- Hồng Đại Bảo?
Dương lão sư hiển nhiên cảm thấy có chút khó tin:
- Hồng Đại Bảo, ta đã từng gặp qua người này hai lần. Ta thấy nhìn thế nào cũng không giống như một cao thủ. Hơn nữa hình như vị cao thủ Địa Binh Sư thần bí này có vẻ béo hơn?
- Không nên xem thường nghiệp đoàn võ học. Tuy rằng lực lượng trung kiên của nghiệp đoàn võ học rất yếu. Tầng dưới chót lại càng vô cùng thê thảm. Chín tầng ngoài ngay cả người Huyền Binh bình thường cũng không tính. Nhưng lực lượng cao tầng lại rất đáng sợ. Trong đế quốc chúng ta, những người ham mê võ nghệ dù sao cũng không ít. Hơn nữa nàng cảm thấy đường đường là phân hội trưởng Bắc Đấu Thành, thật sự sẽ là một người yếu ớt đáng thương sao?
Mượn kiếm huynh cười hắc hắc nói:
- Đương nhiên, bây giờ còn không phải là thời điểm nghiệp đoàn võ học phách lối, Hồng Đại Bảo tự nhiên phải che giấu chính mình. Còn chuyện béo hơn? Ở trên người đệm thêm ít bông là được.
- Cho dù hắn là Hồng Đại Bảo, nhưng tại sao hắn lại muốn ra tay trợ giúp Vu Nhai?
Dương lão sư tò mò nói.
- Rất đơn giản. Bởi vì Vu Nhai có thể là con rể tương lai của nghiệp đoàn võ học.
Mượn kiếm huynh nhún vai một cái nói:
- Đương nhiên, cũng có thể là vì một nguyên nhân khác. Nghiệp đoàn võ học muốn Thất Tinh Kích Kỹ của Vu Nhai, thậm chí muốn cả kiếm kỹ Độc Cô gia của hắn.
- Con rể, vì sao?
Dương lão sư vẫn nghi ngờ, trực tiếp bỏ quên câu phía sau kia. Xem ra tinh kết bát quái của Dương lão sư cũng không phải quá yếu. Vu Thiên Tuyết ở bên cạnh đang lo lắng suy nghĩ cũng cảm thấy tinh thần chấn động, tò mò nhìn sang. Nhi tử biết yêu từ lúc nào?
- Hội trưởng nghiệp đoàn võ học Đan Đạo Hùng có một nữ nhi. Nàng vừa sinh ra hai mắt đã mù, còn là một Kỳ Binh Giả. Hình như lúc ra đời, đã dung hợp một Huyền Binh cổ quái. Nguyên nhân cụ thể thế nào ta không biết rõ. Tên của nàng gọi là Đan Tinh Tinh, ý là, mắt mau sớm khỏe mạnh, có thể nhìn rõ như người bình thường!
Mượn kiếm huynh lộ vẻ mặt đắc ý nói:
- Đương nhiên, cái phía sau này là do ta đoán.
- Thủy Tinh sao?
Dương lão sư và Vu Thiên Tuyết đồng thời kêu lên. Không cần Mượn kiếm huynh trả lời, đáp án này gần như là khẳng định.
Dương lão sư ngược lại không có cảm giác gì, chỉ là có chút bát quái.
Trên mặt Vu Thiên Tuyết lại có vẻ vui mừng. Nàng đã từng gặp qua Thủy Tinh. Vu Nhai mất tích mấy ngày, Dạ Tình và Tiểu Mỹ đã tới. Thủy Tinh và thành viên tổ Kỳ Binh cũng đã tới. Trong đó Thủy Tinh còn tới nhiều lần. Tuy rằng nàng mang mặt nạ, lại dịu dàng động lòng người, tính cách có chút giống mình thời còn trẻ. Trước đây còn tưởng rằng trên mặt nàng có vết thương gì mới mang đeo mặt nạ. Thật không nghĩ tới nàng lại bị mù hai mắt.
Đột nhiên, Vu Thiên Tuyết lại cảm thấy u buồn. Nàng thực sự thích Vu Tiểu Dạ, muốn thân càng thêm thân, muốn chờ Vu Tiểu Dạ tốt nghiệp sẽ nói chuyện cùng đại ca một chút, giải quyết chuyện này, được ôm tôn tử. Không nghĩ tới nhi tử lại...
Nhưng tính toán lại một chút, nhi tử đã lớn, chuyện này cũng không cần nàng quan tâm.
Tâm tình bị đè nén được thả lỏng một chút, nhưng Vu Thiên Tuyết vẫn cảm thấy nặng nề và lo lắng, không biết ngày mai sẽ là kết quả thế nào.
...
Dương lão sư bay nhanh tới, rất nhanh đã đến ngọn núi phía sau học viện Bắc Đấu. Nơi đó xanh biếc thành rừng, bởi vì đêm tối, có chút âm u vắng vẻ. Trong rừng truyền đến tiếng gió thổi vù vù. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trước mắt đột nhiên trở nên rộng rãi, lộ ra một dãy các gian nhà gỗ.
Mặc dù là nhà gỗ, lại nối thành một mảnh, thoạt nhìn trong thanh nhã không mất đi ý nhị, lại có cảm giác tinh tế. Có thể cảm giác được, ở trong mỗi nhà gỗ đều có khí tức hoặc mạnh mẽ hoặc yếu ớt. Yếu nhất cũng tuyệt đối không kém gì Tướng Binh Sư.
Dương lão sư đi tới một gian nhà gỗ nhỏ phía trước. Nàng đứng ở cửa sổ nhìn vào. Vu Tiểu Dạ đang ở bên trong lẳng lặng tu luyện. Trên gương mặt ngây thơ vẫn lộ vẻ cứng cỏi. Nàng thở hắt ra một hơi, chợt cười tự giễu một cái.
Vu Tiểu Dạ ở nội viện Bắc Đấu tu luyện, làm sao có thể biết được chuyện xảy ra bên ngoài. Hay là chờ biết được kết quả xử lý, hãy thông báo cho nàng.
Lắc đầu, chức vị lão sư này thật sự không dễ làm, còn phải chuyên trách vú em. Ngay cả biểu ca của nàng mình cũng phải chiếu cố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.