Triệu Hoán Thần Binh

Chương 219: Tiểu Dạ nổi giận




Mà ở bên cạnh hắn là Hoàng Vu Phu, kẻ bị người béo mập thần bí đêm qua làm cho hôn mê trong giây lát. Nhìn xuống phía dưới chính là Lạc gia và một vài giáo quan của tiểu đoàn Tinh Binh.
Bên còn lại là đám người Thủy Tinh. Đương nhiên còn có Vu Thiên Tuyết và Dương lão sư. Chỉ thấy Vu Thiên Tuyết lộ vẻ khẩn trương.
Vu Nhai nhìn nàng ra hiệu cho nàng an tâm, sau đó tiến vào giữa đại điện, bình tĩnh nghiêm trang, đợi thành chủ đến.
...
Ngay thời điểm Vu Nhai đang đợi thành chủ, Vu Tiểu Dạ đang từ nội viện học viện Bắc Đấu chạy tới. Quản lý nội viện chấp hành theo đúng quy định, dễ dàng cho nàng đi ra. Tối hôm qua nàng vừa lúc đạt được Tướng Binh Sư lục đoạn, theo quy định, chỉ cần tiến bộ được năm đoạn, sẽ có thời gian hai ngày nghỉ ngơi. Nàng tất nhiên không chút do dự chạy về. Nàng vẫn muốn biết xem rốt cuộc biểu ca đã quay về hay không.
Tám tháng, nàng tiến bộ khiến rất nhiều người kinh sợ, thậm chí còn nhanh hơn cả Vu Nhai. Nàng trực tiếp từ Chưởng Binh Sư nhất đoạn nhảy đến Tướng Binh Sư lục đoạn. Một nguyên nhân trong đó cũng là bởi vì Vu Nhai. Nàng muốn sớm ra ngoài, muốn biết tin tức của biểu ca Vu Nhai.
Chỉ là nàng đã ra ngoài hai lần liên tục, vẫn không tin tức gì. Lúc này đây nàng không muốn lại thất vọng nữa. Nàng trước sau vẫn tin tưởng, biểu ca dám ở trước mặt cường giả Độc Cô gia mắng chửi người, dám ở vương cung Lạc Thiên dũng cảm đại chiến, chắc hẳn sẽ không có việc gì.
- A, Tiểu Dạ niên muội. Muội vội vã như vậy là muốn đi đâu?
Ngay thời điểm nàng mới vừa đi ra khỏi cửa học viện, một giọng nữ dễ nghe kêu lớn. Vu Tiểu Dạ ngẩng đầu nhìn lên, chợt khẽ nhíu mày. Đây chính là Tả Nhân Nhân lúc trước khi khai giảng học viện Bắc Đấu, suýt chút nữa thì lấy mạng của biểu ca. Vu Tiểu Dạ thực sự mang thù.
- Không cần ngươi quan tâm!
- Ta nghe nói Tiểu Dạ niên muội tiến vào nội viện, còn nhận được sự chiếu cố đặc biệt của Dương lão sư. Ta còn chưa chúc mừng muội. Chúc mừng chúc mừng. Hắc hắc!
Trên mặt Tả Nhân Nhân nở nụ cười, hình như gặp được chuyện gì vui. Không đợi Vu Tiểu Dạ đáp lời, nàng đột nhiên lại nói:
- Ta đoán muội nhất định là muốn đi về xác nhận xem vị biểu ca đã mất tích của muội đã quay về hay chưa đúng không? Khanh khách, muội không cần trở lại nữa. Hắn đã trở về, bây giờ đang ở trong phủ thành chủ. Thế nào, tin tức này không phải khiến muội rất vui vẻ sao?
- Cái gì, biểu ca ta đã trở về sao?
Trên mặt Vu Tiểu Dạ lộ vẻ vui mừng, chợt lại nói:
- Biểu ca ta đi phủ thành chủ làm gì?
- Tất nhiên là chuẩn bị tiếp nhận tuyên án tử hình. Hắc, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì muội không biết sao?
Tả Nhân Nhân cố tình tỏ vẻ kinh ngạc nói:
- Đúng rồi, muội ở trong nội viện tu luyện, muội là tinh anh nội viện, làm sao có thể biết được...
- Tuyên án tử hình sao? Nàng nói vậy là có ý gì?
Vu Tiểu Dạ ngẩn người một lát nói.
- Để ta ngẫm lại xem! Hình như đêm qua, a... tại sao ta phải nói cho muội biết chứ?
Tả Nhân Nhân vui vẻ nói.
- Nói mau!
Vu Tiểu Dạ làm sao có đủ kiên trì nghe nàng châm chọc khiêu khích, trực tiếp nhào xuống, bàn tay nắm lấy cổ họng Tả Nhân Nhân, lạnh lùng nói:
- Nói. Biểu ca ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nếu không nói ta giết ngươi.
Xung quanh, không ít người cũng phát hiện ra hai vị hoa hậu giảng đường một lớn một nhỏ, thật là phong cảnh mỹ lệ. Không ít người vốn còn muốn tới gần tham gia náo nhiệt, hiện tại đột nhiên hôn mê. Bạn học Tiểu Dạ trở nên hung hãn như vậy từ lúc nào? Sao trước đây bọn họ chưa từng thấy qua?
Tả Nhân Nhân vốn đang vui vẻ, đột nhiên bối rối. Vu Tiểu Dạ sao lại ra tay với nàng? Nàng là hoa hậu giảng đường chỉ là bình hoa, thực lực rất yếu, hiện tại đâu phải là đối thủ của Vu Tiểu Dạ. Nàng căn bản không có sức đánh trả.
- Đừng tưởng rằng ở đây không cho phép giết người thì ta không có cách nào làm gì được ngươi. Nói mau, nếu không ta sẽ vẽ lên trên mặt ngươi mấy đóa hoa.
Vu Tiểu Dạ nói với âm thanh chát chúa, truyền ra xa. Đám sắc lang mỗi người đều rùng mình một cái, suy nghĩ trong đầu lập tức dừng lại.
- Ta nói, ta nói!
Tả Nhân Nhân sợ run lên, mang chuyện đêm hôm trước nói cho Tiểu Dạ nghe. Nàng vốn có qua lại với Lạc Đằng, tất nhiên hiểu rõ không ít chuyện.
Nghe xong tim Vu Tiểu Dạ càng lúc càng cảm thấy nặng nề, càng lúc càng loạn. Cuối cùng, Tiểu Dạ thu hồi kiếm, chạy ra khỏi cửa học viện. Cùng lúc đó, Tả Nhân Nhân đã ngã xuống, rất nhanh nàng lại ngồi dậy. Bởi vì Vu Tiểu Dạ quay lại, dùng kiếm chỉ vào Tả Nhân Nhân nói:
- Kỵ vệ Bắc Đấu thật sự muốn ép biểu ca ta vào chỗ chết sao?
- Đúng vậy, có lẽ vậy. Dù sao biểu ca muội đã khiến kỵ vệ Bắc Đấu mất thể hiện lớn như vậy, lần này lại chết nhiều người như vậy, Lạc gia lại là gia tộc trung thành với kỵ vệ Bắc Đấu. Kỵ vệ Bắc Đấu không có khả năng không giúp!
Tả Nhân Nhân nói rất nhanh.
Vu Tiểu Dạ không đáp lại, trực tiếp xông vào trong nội học viện gần đó.
- Binh phòng đại nhân không ở đây. Tại Bắc Đấu Thành, người có thể đối kháng với tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu cũng chỉ có viện trưởng. Phải tìm được viện trưởng. Nhất định phải nhờ viện trưởng ra mặt. Nhất định...
Vu Tiểu Dạ nhỏ giọng nói.
Tả Nhân Nhân nhìn theo bóng dáng Vu Tiểu Dạ rời đi, cuối cùng thở phào một cái. Nhưng đột nhiên, nàng lại phát ra một tiếng thét chói tai. Không biết từ lúc nào, chiếc váy cực kỳ hoa lệ do tử quỷ Lạc Đằng mua cho nàng đã ướt...
...
- Vu Nhai, Lạc gia chủ nói có phải là sự thật hay không? Có phải ngươi ở trong tiểu đoàn Tinh Binh giết Lạc Cực, phế bỏ Huyền Binh của Lạc Minh. Tối hôm qua còn đại náo Lạc gia, vô duyên vô cớ giết chết Lạc Đằng và nhị cữu của ngươi. Còn nữa, bao gồm tính mạng của một Hoàng Binh Sư và 58 chiến sĩ bên trong Lạc gia có đúng là do ngươi thủ hạ hay không?
Trong đại điện Phủ thành chủ, thành chủ Lãnh Thu Dương không để ý hỏi.
Thật ra hắn đã từng cảm thấy kinh ngạc chấn động trước tin tức này. Chuyện ngày hôm qua, hắn làm sao có thể không biết được. Đối với chiến tích của Vu Nhai ngày hôm qua, hắn làm sao có thể không khiếp sợ được. Tiểu tử này cũng thật biết cách gây náo loạn. Không ngờ dựa vào thực lực Linh Binh Sư lục đoạn lại giết chết nhiều người Lạc gia như vậy. Thậm chí còn có hai con trai trưởng và hai Hoàng Binh Sư. Tiểu tử này đúng là một thiên tài. Đương nhiên, hiểu thì hiểu, nhưng vẫn phải hỏi.
- Đám người đó đúng là do ta giết, nhưng không phải vô duyên vô cớ!
- Đúng vậy, cũng bởi vì Lạc Đằng đã từng có tranh đấu với ngươi, ngươi giết người, giết nhiều người của gia tộc ta như vậy.
Lạc gia rít gào.
- Thành chủ minh giám, ta muốn có nhân chứng có thể chứng minh ta không phải là vô duyên vô cớ giết người!
- A?
- Ta có thể chứng minh...
- Khoan đã. Nàng thân là thành viên tổ Kỳ Binh, không đáng tin. Huống hồ tối hôm qua nàng còn tham gia hành động đối với Lạc gia!
Chỉ huy phó kỵ vệ Bắc Đấu Hoàng Vu Phu lạnh lùng nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.