Triệu Hoán Thần Binh

Chương 220: Phán xử




Đêm qua hắn thật sự quá ủy khuất. Cũng không biết người béo mập kia từ đâu tới.
- Thủy Tinh không thể ra làm chứng, vậy Dạ Tình ta ở Tham Lang Doanh có thể hay không?
Rất nhanh Dạ Tình đi ra nói.
- Nàng đương nhiên cũng không được. Ngày hôm qua ngươi cũng có một phần!
Hoàng Vu Phu cười lạnh nói.
- Như vậy ta thì sao?
Vũ Qua thấy Dạ Tình đi ra, cũng đi ra.
- Ngươi ngày hôm qua cũng vậy...
Hoàng Vu Phu cười nhạt. Hắn muốn tất cả mọi người không làm chứng được. Tuy rằng đều biết chuyện xảy ra có nguyên nhân, nhưng chỉ cần không có nhân chứng, sáng nay, Vu Nhai sẽ bị tử tội, trọng tội, lăng trì.
- Đêm qua ta quả thực có tham gia hành động, ta cũng không biết đêm qua có chuyện gì xảy ra. Ta làm chứng là cho sáng ngày hôm qua. Ta nghĩ thành chủ hẳn sẽ cảm thấy hứng thú đối với những chuyện xảy ra trong tiểu đoàn Tinh Binh ngày hôm qua chứ?
Vũ Qua thản nhiên nói.
- Ngươi nói đi!
Lãnh Thu Dương gật đầu, để Vũ Qua nói hết.
Vũ Qua kể lại rất nhanh, chỉ mấy câu đã nói rõ chân tướng sự việc. Sắc mặt Lãnh Thu Dương dần dần trở nên thâm trầm. Hắn nhìn về phía tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu bên cạnh, lại nhìn về phía những giáo quan kia nói:
- Những lời Vũ Qua vừa nói có phải là thật hay không?
- Giả, tất cả đều là giả. Đám người Lộc Tồn Doanh chỉ muốn tới luận bàn với tổ Kỳ Binh mà thôi. Tiểu tử này tới sau, không hiểu sao đột nhiên phế bỏ Huyền binh của Lạc Minh, ngoài ra còn có cao thủ của các doanh. Giáo quan Lạc Cực xuống ngăn cản, hắn không biết sử dụng ma pháp gì đã giết chết.
Một giáo quan trong đó kích động nói, gằn giọng từ Ma pháp.
Đế quốc Huyền Binh đều rất mẫn cảm đối với ma pháp.
Sau khi nói ra những lời này, tên giáo quan này rất đắc ý. Chỉ có điều rất nhanh hắn liền cảm thấy không hiểu. Tại sao các giáo quan xung quanh lại nhìn chằm chằm vào mình với ánh mắt như vậy? Trên mặt mình có hoa sao?
- Thân là giáo quan, hồ ngôn loạn ngữ, giải xuống, gỡ bỏ tất cả công trạng của hắn, tước vị trí giáo quan của hắn, sau đó sẽ định tội sau!
Mặt Lãnh Thu Dương còn thâm trầm hơn trước rất nhiều. Mẹ nó, tại sao lại có loại giáo quan ngu ngốc như vậy.
- Oan uổng quá. Thành chủ, những lời ta nói đều là thật!
Các giáo quan đều dùng ánh mắt thông cảm nhìn hắn. Vừa nãy thành chủ rõ ràng gọi tên Vũ Qua. Thân là thành chủ, có thể gọi ra tên của một tinh binh, chứng minh hắn rất coi trọng, cũng chứng minh sẽ tin lời của hắn. Tên ngu ngốc này lại còn nói loạn.
- Tuy rằng Vu Nhai làm việc quá khích, nhưng trong đó đều có nguyên do. Từ lúc nào tiểu đoàn Tinh Binh biến thành nơi chỉ biết tranh đấu, chỉ biết khi dễ kẻ yếu như vậy?
Lãnh Thu Dương lạnh lùng nói, lại liếc mắt nhìn tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu.
- Thuộc hạ đáng chết!
Một người nam tử trung niên ở bên cạnh Lãnh Thu Dương đi ra. Hắn chính là tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn Tinh Binh, không có quyền thế gì. Tiểu đoàn Tinh Binh bị phân chia bởi ba thế lực. Hắn có thể làm sao? Hắn chỉ có thể xử lý một vài chuyện, nếu xảy ra chuyện gì lớn là hắn đứng ra gánh tội.
A, hắn chắc là thế lực trực tiếp chịu sự quản lý của thành chủ.
- Thôi đi. Chuyện này không trách ngươi được. Ta vốn có cho rằng quản lý tinh binh nên cho tự do hóa!
Lãnh Thu Dương khoát tay áo, tiếp tục nói:
- Chuyện tiểu đoàn Tinh Binh đã rõ ràng. Còn buổi tối, nghe nói mẫu thân ngươi bị Lạc gia cướp đi?
- Thành chủ minh giám, tuyệt đối không có việc này. Lạc Đằng con ta làm sao có thể tùy ý bắt người được. Hơn nữa, Vu phu nhân ở phố Anh Hùng. Con ta làm sao có thể bắt người đi?
Lạc gia chủ giải thích, vừa dứt lời liền quay sang nhìn Vu Nhai nở nụ cười lạnh lẽo.
- Vu Nhai, ngươi có lời gì để nói không?
Lãnh Thu Dương nói.
Trong lòng Vu Nhai trầm xuống. Đáng chết, trước đó không ngờ lại giết chết cả Vu nhị gia và Lạc Đằng. Hiện tại chết không có đối chứng. Có tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu ở đây, rõ ràng lời của tiểu thị nữ cũng sẽ không được xem thành lời chứng. Chuyện này gần như không có chứng cứ.
Đương nhiên, nói vẫn phải nói. Vu Nhai chỉnh sửa lại câu chuyện một chút mới nói ra.
Đồng thời, Vu Thiên Tuyết cũng đi ra, kể mình đã bị Vu nhị gia lừa gạt đi, tiến vào Lạc gia thế nào.
Hiển nhiên, Lạc gia lại tranh cãi một hồi. Cuối cùng Lạc gia chủ lại nói:
- Nhị gia của Vu gia đều chết ở trên tay các ngươi. Các ngươi còn vu oan hãm hại hắn. Các ngươi sao lại nhẫn tâm như vậy? Thành chủ, ta muốn mời con cháu chi thứ hai của Vu gia tới. Bọn họ cũng người bị hại.
- Truyền!
Lãnh Thu Dương sừng sững không động. Hắn ngược lại muốn xem thử rốt cuộc chuyện này có thể ầm ĩ thành thế nào. Vu Nhai có thể lấy gì để xoay người?
Hắn quả thực không muốn giết Vu Nhai. Nhưng nếu như Vu Nhai thật sự không có cách nào đưa ra chứng cứ, vậy hắn chỉ có thể xử theo pháp lý. Trong đế quốc Huyền Binh còn nhiều thiên tài. Vũ Qua mạnh hơn Vu Nhai nhiều. Huống hồ Vu Nhai còn chỉ là thiên tài của tổ Kỳ Binh.
Đương nhiên, chỉ cần Vu Nhai đưa ra chứng cứ chính xác, hắn vẫn sẽ thiên vị. Ngày hôm nay hắn cũng muốn mượn cơ hội này khiến tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu biết, Bắc Đấu Thành vẫn là do Lãnh Thu Dương hắn định đoạt.
Nghiêm Lôi mới vừa đi, hắn đã gây chuyện như vậy cũng có chút quá đáng.
Điều động Nghiêm Lôi đi, cũng không phải để hắn một tay che trời, chỉ để hắn cầm lại thứ nên cầm mà thôi.
- Phụ thân, phụ thân chết thật thê thảm. Thảm hơn chính là phụ thân không ngờ lại chết ở trên tay cháu ruột mình, ô oa... Cầu xin thành chủ làm chủ cho tiểu dân, nhất định phải giết chết tên ác ma đã giết chính nhị cữu của hắn!
Hai nhi tử của Vu nhị gia tiến đến. Đó chính là hai gia hỏa trước đây đã bị Vu Nhai đạp ở ngay trước tiểu viện của Vu Thiên Tuyết. Hai người khóc ầm lên:
- Ta chỉ biết, ta chỉ biết bọn họ sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Sau khi đuổi chi thứ chúng ta ra khỏi Vu gia còn giết chết cữu cữu của mình. Tên ác ma nhà ngươi, ta liều mạng với ngươi.
Lãnh Thu Dương thật sự muốn tiện tay đánh hai gia hỏa đang đánh trống reo hò giữa điện thành cặn bã, nói:
- Ta sẽ cho các ngươi một sự công chính. Hiện tại các ngươi biết gì thì nói ra, lập tức!
- Vâng vâng, thành chủ. Phụ thân ta đi tìm cô cô, nói muốn nhờ cô cô ta giúp hắn nói tốt vài câu, để chúng ta có thể lại trở về Vu gia, có thể ở trước tổ tiên hiếu kính. Nhưng ai biết tiện nữ... Nữ nhân này nói thế nào cũng không chịu. Trải qua vô vàn khó khăn, cuối cùng phụ thân ta chỉ có thể nói sẽ cho cô cô ta lợi ích, sau đó hai người liền đến cửa hàng bạc Bình Minh lấy tiền. Sau khi số tiền tròn lấy cầm mười vạn kim tệ, cô cô ta mới miễn cưỡng đáp ứng. Sau đó hai người đi ra. Phụ thân ta vẫn không yên lòng, liền tìm đến Lạc thiếu gia, nhờ hắn có thể đứng ra hỗ trợ. Thật không nghĩ tới, không nghĩ tới chuyến đi này chính là... Nữ nhân này sau khi lấy được tiền lại… lại còn bảo con ra tay giết người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.