Triệu Hoán Thần Binh

Chương 23: Chấp niệm phản công




Đáng tiếc, lời nói của Vu Nhai sau đó khiến hắn không bình tĩnh nổi nữa.
Chỉ thấy lúc nữ tử mặc ngân bào xoay người, Vu Nhai đột nhiên kêu lên:
- Độc Cô Cửu Huyền!
- Sao?
Hiển nhiên, đây là tên của nữ tử mặc ngân bào kia... Độc Cô Cửu Huyền.
Mọi người thoáng nhíu mày. Thật may Độc Cô Cửu Huyền thật ra vẫn hiền hoà, cũng không có ý trách tội. Nàng chỉ quay đầu lại, xem Vu Nhai muốn nói gì. Chẳng lẽ tiểu tử này còn có vọng tưởng gì sao?
Thật ra, nữ tử mặc ngân bào cảm thấy thế nào cũng được. Có người sùng bái cũng là chuyện tốt. Năm đó tiểu tử này to gan lớn mật viết thư tình cho mình. Không biết hiện tại có phải vẫn chưa từ bỏ ý định hay không? Đột nhiên, nàng có chút mong đợi.
- Đồ cặn bã, Cửu Huyền, Cửu muội ngươi!
Ngay thời điểm Độc Cô Cửu Huyền mong đợi, Vu Nhai đột nhiên xổ một câu thô tục. Trong nháy mắt tất cả chờ mong đều vỡ vụn.

- Nơi này là Độc Cô Kiếm Vực. Các ngươi là ai? A, người các ngươi muốn tìm tên là Độc Cô Chiến Phong sao? Đây là con hắn, con tư sinh? Được rồi, ta giúp ngươi kiểm tra một chút. Độc Cô gia là vực chủ tỉnh Kiếm Vực, tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ một huyết mạch nào lưu lạc bên ngoài.
...
- Xin lỗi, Độc Cô gia chúng ta không có người nào tên là Độc Cô Chiến Phong. Chắc có người đã lừa ngươi rồi. Nam nhân của ngươi chắc là giả mạo làm người Độc Cô gia chúng ta. Nếu con trai ngươi không có huyết mạch của Độc Cô gia chúng ta, mời các ngươi trở về đi.
...
- Ngươi muốn kiểm tra huyết mạch cho con trai ngươi sao? Được thôi. Chỉ có điều ngươi phải trả giá bằng tất cả huyền khí của ngươi, rèn cho Độc Cô gia ta một thanh Huyền Kiếm tam giai!
...
- Con của ngươi thực sự mang huyết mạch của Độc Cô gia chúng ta. Chỉ có điều, trong Độc Cô gia quả thực không có người nào tên là Độc Cô Chiến Phong. Như vậy đi, ta sẽ từ từ tìm giúp ngươi. Tạm thời ngươi gia nhập vào gia phả họ xa của gia tộc Độc Cô. Con của ngươi cũng được ban cho họ Độc Cô!
...
- Thật có lỗi, chúng ta không tìm được người ngươi muốn tìm. Từ khi gia tộc Độc Cô ta phát triển đến nay, nhân số rất nhiều. Muôn tìm một người dùng tên giả thật sự quá khó khăn. Bây giờ ngươi hãy mong đợi con trai ngươi có thể đột phá vòng vây, đến lúc đó có lẽ Độc Cô Chiến Phong này sẽ nhận các ngươi.
...
- Con trai ngươi mười sáu tuổi, tới lúc để Huyền Binh nhập thể!
...
- Cái gì, Độc Cô Nhai Huyền Binh nhập thể thất bại? Rất tốt, từ hôm nay trở đi, các ngươi không còn là người của Độc Cô gia ta. Ngươi nói có thể dung nhập binh khí khác? Ha ha, nực cười. Gia tộc Độc Cô chúng ta chỉ cần kiếm, không cần bất kỳ binh khí nào khác. Mẹ con các ngươi chỉ là người họ xa, nói trắng ra là ngay cả khách khanh gia tộc khác cũng mạnh hơn các ngươi gấp vạn lần, căn bản không có cơ hội nói điều kiện với ta. Từ hôm nay trở đi, các ngươi không thể tiếp tục tự xưng là người của gia tộc Độc Cô nữa. Từ hôm nay trở đi, con trai ngươi không còn là họ Độc Cô. Từ hôm nay trở đi, ở trong Độc Cô Kiếm Vực ngươi không thể dùng kiếm. Nếu như vi phạm, vạn kiếm xuyên tim!
...
- Không nên quỳ ở chỗ này. Gia tộc Độc Cô chúng ta không cần người không biết dùng kiếm quỳ, lại càng không cần phế vật không có Huyền Binh nhập thể. Quỳ chính là sự sỉ nhục đối với chúng ta. Lập tức rời khỏi đây, nếu không chết!
...
- Các ngươi cho rằng rời khỏi Kiếm Vực là có thể quỳ sao? Ba ngày, ba ngày tính là cái gì? Các ngươi làm như vậy chỉ làm tổn hại danh dự của gia tộc Độc Cô ta. Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng, rời khỏi hoặc là chết?
...
Ký ức không ngừng tập kích Vu Nhai. Thật không ngờ chấp niệm của loại cặn bã này lại cường đại tới nưh vậy. Đặc biệt là sau khi nhìn thấy Độc Cô Cửu Huyền, trí nhớ kia giống như thủy triều trào dâng. Vu Nhai sống chết chống đỡ. Hắn căn bản không cần những ký ức này. Chỉ cần những điều đã biết là đủ rồi.
Cuối cùng Vu Nhai cũng tương đối hiểu rõ cụ thể là chuyện gì đã xảy ra với loại cặn bã này và Vu Thiên Tuyết.
Đáng tiếc, cuối cùng Vu Nhai vẫn không chống đỡ nổi. Khi chấp niệm phản công lần cuối cùng, không ngờ khống chế được hắn. Theo bản năng thân thể này gọi tên của nữ tử mặc ngân bào kia. Nhưng trong nháy mắt hắn lại ngăn chặn kịp, trong lúc không thận trọng, thốt ra một câu chửi tục.
- Đồ cặn bã, Cửu Huyền, Cửu muội ngươi...
Trên sân luyện võ hoàn toàn yên tĩnh. Tất cả trợn mắt hốc mồm. Cho dù là nam tử mặc kim bào không hề nhìn Vu Nhai một cái, hiện tại cũng không nhịn được ngẩng đầu lên. Nam tử ngân bào khép mở miệng không thốt được lời nào. Biểu hiện trên mặt hắn rất đặc sắc, hình như cuối cùng cũng có chút tinh thần.
Độc Cô Cửu Huyền cũng ngây ngẩn cả người. Nàng bị mắng? Còn bị mắng là cặn bã. Câu cửu muội ngươi phía sau không biết là có ý gì?
Vu Nhai cũng ngây ngẩn cả người. Hắn chưa bao giờ là loại người kích động như vậy. Trước nay, nếu đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy, mạng nhỏ quan trọng nhất.
Độc Cô gia thế lớn, cho dù là hoàng thất đế quốc Huyền Binh cũng phải nể mặt họ, nói gì đến mình?
Tuy rằng trong lòng hắn đặc biệt bất mãn trước sự ngạo mạn của bọn họ, nhưng hắn chưa từng nghĩ mình sẽ cứng rắn đối đầu.
Thế này thì hay rồi. Đẩy được chấp niệm của đồ cặn bã này, hắn cũng xong đời. Hình như ngay cả đường lui cũng mất. Trời ạ, đây là chuyện gì vậy?
- Độc Cô Cửu Huyền, ngươi nói ngươi muốn giúp ta quay trở lại Độc Cô gia sao? Hắc, rất xin lỗi, ta không cần. Vu Nhai ta từ trước đến nay vẫn là họ Vu. Độc Cô sao? Cái họ này quá vĩ đại. Ta nhận không nổi.
Vu Nhai vừa nói, vừa thầm cắn răng. Phần chấp niệm kia vừa nghe Vu Nhai nói như vậy, lại phản công giống như phát điên:
- Ta dung hợp cũng không phải là kiếm Huyền Binh bản mạng, không vào được Độc Cô gia các ngươi.
Không biết từ lúc nào, Vu Thiên Tuyết đã đến bên sân luyện võ. Nàng cũng lo lắng Vu Nhai sẽ gặp chuyện không may. Khi vừa thấy Vu Nhai ôm đầu, trong lòng nàng không tránh khỏi run lên. Rất rõ ràng, nhi tử đang khôi phục ký ức.
Xem ra hạnh phúc chỉ là thời gian một ngày ngắn ngủi này mà thôi.
Lúc này, nghe Vu Nhai nói ra những lời như vậy khiến tâm tình nàng lập tức buông lỏng. Chỉ có điều ngay sau đó nàng lại bắt đầu lo lắng. Người của Độc Cô gia sẽ không nhân từ nương tay.
Vu Nhai không ngừng nói ra những lời này, còn mắng chửi người.
- Ngươi… ngươi dám mắng ta?
Độc Cô Cửu Huyền sững sờ hỏi thăm.
- Ta mắng ngươi đấy. Lẽ nào các ngươi không đáng mắng sao?
Tới lúc này, Vu Nhai cũng mặc kệ mọi chuyện. Nếu như bây giờ không nói gì, sợ rằng sẽ thật sự xong đời. Ai cũng không bảo vệ được hắn. Nam tử mặc kim bào ngạo mạn kia, hắn cũng không quen. Về phần Độc Cô Cửu Huyền, trong những kí ức vừa vọt tới, nàng cũng không xuất hiện quá nhiều.
Cố chống lại chấp niệm phản công, Vu Nhai nói:
- Mẫu thân ta bị người Độc Cô gia các ngươi làm nhục. Đây là chuyện thứ nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.