Triệu Hoán Thần Binh

Chương 291: Chúng ta gia nhập




- Đúng rồi, thông báo tiếp xuống, lát nữa nhất định sẽ có chiến đấu. Bất kể là ai chỉ cần có biểu hiện tốt, sau khi cuộc chiến kết thúc, trang bị của bọn họ, thậm chí là Huyền Binh bản mạng của bọn họ, ta cũng có thể nâng cao lên một đẳng cấp.
Vu Nhai suy nghĩ một chút, lại hạ lệnh.
- Xôn xao...
Một đẳng cấp, cũng chính là có thể tăng lên tới tứ giai, thậm chí là tứ giai đỉnh phong. Thậm chí ngay cả Huyền Binh bản mạng cũng có cơ hội nâng cao. Huyền Binh bản mạng, không có thể giống như trang bị bình thường, khả năng nâng cấp phải khó hơn gấp mười lần.
Nhưng hiện tại không còn người nào nghi ngờ năng lực rèn của Vu Nhai nữa. Ba gã người lùn cũng không rời khỏi đó. Bây giờ bọn họ còn đang ở trong khách sạn nghiên cứu kiến thức rèn nhận được từ chỗ Vu Nhai.
Tất cả mọi người trong tiểu thành Thanh Man không có liên quan tới Thánh Hội bắt đầu rời đi. Nhưng có vài người lại không muốn rời đi. Ví dụ như ba gã người lùn, ví dụ như lão bản của khách sạn này.
Vu Nhai cũng sẽ không để cho bọn họ rời khỏi.
Nửa giờ sau, tiểu thành Thanh Man gần như chỉ còn lại có thành viên của tổ 16, vẫn yên tĩnh, cũng không có ai động thủ trước.
Cứ như vậy, thời gian không ngừng trôi qua. Mãi đến hai giờ sau đó, rốt cục mới xuất hiện âm thanh của cuộc chiến đấu. Xem ra cuộc chiến đã thật sự được mở màn. Một hô bách ứng, cuộc hỗn chiến bắt đầu. Tất nhiên Địa Binh Sư không có khả năng thật sự xuất hiện. Không có khả năng có tổ trưởng nào có quyền lực lớn như vậy, có thể nắm được tất cả huy chương vào tay. Có thể, nhưng bây giờ còn không được. Không phải thời điểm tổ trưởng động thủ đối với tổ viên.
Chỗ sáu tổ liên minh của Vu Nhai vẫn án binh bất động. Hắn chỉ phái ra Dạ Tình và Úy Trì Thiên Kinh, hai thành viên của tiểu đội Ẩn Nguyên ra ngoài điều tra. Đồng thời tất cả mọi người kiên nhẫn chờ đợi con cá đầu tiên sa lưới.
Âm thanh chiến đấu, tiếng mắng chửi, tiếng kêugào thảm thiết vang vọng ở khắp nơi trong thành. Cuối cùng không biết thời gian trôi qua bao lâu, có một đội nhân mã hình như đặc biệt khiến cho người ta chú ý. Bọn họ có chiến mã màu trắng, ở trong bóng tối đặc biệt dễ thấy được. Nếu không chú ý còn tưởng rằng là đó là đội ngũ kỵ sĩ Huyền Điện dự bị. Đội ngũ này hình như không chỉ là 60 người. Nói cách khác, cũng không chỉ là người của một tổ.
Điều khiến cho người ta kinh ngạc chính là, đội nhân mã này có không ít vật cưỡi đi không.
- Chúng ta là người của kỵ vệ Bắc Đấu. Không nên phản kháng. Giao ra huy huyện ra là có thể gia nhập với chúng ta. Nếu không, các ngươi chỉ có một kết quả, vĩnh viễn cút ra khỏi Bắc Đấu!
Âm thanh lãnh khốc từ trong miệng người đi đầu nói ra.
- Các ngươi làm gì vậy? Nơi này chính là Huyền Thần Điện Thánh Hội!
Biểu hiện của đội kỵ vệ Bắc Đấu tất nhiên khiến người ta phản cảm. Đúng như Vu Nhai đã nói, rất dễ trở thành bia ngắm. Nhưng nhìn bộ dáng của bọn họ hình như rất không quan tâm, không lo lắng sẽ bị người khác liên kết bao vây tấn công.
- Thì đã sao? Vừa nãy, vị đại nhân kia đã nói, bất kỳ thủ đoạn nào cũng có thể dùng, bao gồm uy hiếp đuổi các ngươi, người nhà của các ngươi ra khỏi Bắc Đấu. Đương nhiên, đến lúc đó hi vọng thời điểm các ngươi ra khỏi Bắc Đấu có thể rất thuận lợi!
- Các ngươi...
- Chúng ta là đội kỵ vệ Bắc Đấu. Tin tưởng các ngươi hiểu được nên làm thế nào. Không nên hại người hại mình. Ném ra huy hiệu của các ngươi, các ngươi sẽ lập tức có huy hiệu của đội kỵ vệ Bắc Đấu. Gia tộc các ngươi, không quan tâm ở thành thị nào, đều có thể được chúng ta che chở. Đồng thời kỵ sĩ Bắc Đấu sẽ khiến gia tộc hoặc thế lực của các ngươi được nâng cao đẳng cấp. Nhị lưu, sẽ biến thành nhất lưu!
Đội kỵ vệ Bắc Đấu tất nhiên cũng sẽ hứa hẹn cho người ta lợi ích. Nếu không thật sự sẽ có sự phản kháng cường đại.
- Nếu như ta vẫn không làm thì sao?
Những người ở đây đều là tinh anh trong các tinh anh. Bất kỳ ai cũng không muốn dễ dàng thần phục. Huy hiệu của kỵ vệ Bắc Đấu ở trước mặt huy hiệu kỵ sĩ Huyền Điện dự bị, quả thực chính là nực cười.
- Phải không? Như vậy thật đáng tiếc, các ngươi là tinh anh, kỵ vệ Bắc Đấu tuyệt đối sẽ không để những tinh anh có địch ý đối với chúng ta lớn lên. Cho nên, chỉ có thể xin lỗi!
Người dẫn đầu đội kỵ vệ Bắc Đấu đột nhiên cười lạnh một tiếng.
- Các ngươi muốn làm gì? Trong Huyền Điện Thánh Hội không thể giết người. Ngươi không phải nói chỉ đuổi chúng ta ra khỏi Bắc Đấu thôi sao.
- Đúng vậy, nhưng ta có thể phế bỏ Huyền Binh bản mạng của ngươi. Ta biết ngươi đang suy nghĩ điều gì. Có phải ngươi muốn nói, ngươi có thể đi tố cáo chúng ta, bẩm báo với thành chủ nơi này? Thật đáng tiếc, một người không có Huyền Binh bản mạng bị ngộ sát, lại là chuyện vô cùng bình thường.
Kỵ vệ Bắc Đấu đặc biệt tự nhiên nói.
- Về phần đuổi ra khỏi Bắc Đấu, những gia hỏa các ngươi tất nhiên sẽ bị đuổi ra khỏi Bắc Đấu!
- Ngươi… các ngươi... Ta gia nhập, ta gia nhập!
Tinh anh kia chính là đoán chắc kỵ vệ Bắc Đấu không dám giết người mới không chịu gia nhập. Kết quả người ta lật lọng. Khi không có chỗ dựa, bọn họ không được tính là tinh anh. Nhiều lúc cũng phải nhìn người.
- Đã quá muộn rồi.
- A...
Kết quả của người này đúng như lời người kia nói. Huyền Binh bản mạng bị phế. Sau đó bị Ngộ Sát.
Kỵ vệ Bắc Đấu đi qua nơi nào cũng vậy. Chỉ cần có người dám đưa ra sự phản kháng, sẽ lập tức sẽ bị Ngộ Sát. Tất cả đều không ngoại lệ.
Ở trên ngọn núi nhỏ, cách tiểu thành Thanh Man không xa, Hạng Phi và mấy giáo quan cau mày.
Xung quanh có mười bảy giáo quan khác. Bọn họ ở dưới chân núi. Còn có 40 kỵ sĩ Huyền Điện dự bị đang chờ xuất phát. Đương nhiên, kỵ sĩ Huyền Điện dự bị không thể nhìn thấy chuyện xảy ra bên trong thành. Chỉ có mười bảy giáo quan có thể nhìn thấy.
- Lưu kỵ trưởng, kỵ vệ Bắc Đấu cũng quá độc ác đi?
Một vị giáo quan khẽ nhíu mày nói.
- Không độc không phải trượng phu. Đế quốc Ma Pháp sẽ không cùng ngươi nói chính nghĩa đâu!
Lưu Hàn Sĩ cười lạnh nói.
- Lưu kỵ trưởng, sợ rằng đám người trước mặt kia sẽ có bốn người trở thành kỵ sĩ dự bị. Sau này ngươi có thể hoàn thành hành động vĩ đại của ngươi, bảo đảm 36 kỵ sĩ dự bị đều vượt qua cửa ải rồi?
Hạng Phi đột nhiên xoay người, cười lạnh nói.
- Ha ha, Hạng giáo quan quá coi trọng ta rồi. Trước đó ta chẳng qua chỉ nói đùa thôi. Thật ra thủ hạ của ta có thể có 30 kỵ sĩ dự bị vượt qua đợt kiểm tra này, ta đã cám ơn trời đất.
Lưu Hàn Trạch cười ha ha một tiếng. Tuy rằng trong miệng nói như vậy, nhưng trên mặt đã lộ vẻ đắc ý. Mắt hắn nhìn Hạng Phi cười nhạt dường như muốn nói: Đúng vậy, mục tiêu của ta chính là như vậy. Ngươi có thể làm khó dễ được ta sao?
Nếu như Liêu Thanh ở nơi này, hẳn có thể lý giải được đội kỵ vệ Bắc Đấu cùng kỵ sĩ Huyền Điện đã hợp tác.
- Đúng rồi. Không biết tổ 16 của Hạng kỵ trưởng ngươi thế nào, nghe nói đã chia năm xẻ bảy sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.