Triệu Hoán Thần Binh

Chương 292: Khổ nhục kế




- Ta cũng rất muốn biết. Sau khi tiến vào tiểu thành Thanh Man, tất cả đều không nằm trong sự khống chế của ta. Ta cũng không giống như Lưu kỵ trưởng đại nhân, còn có thể thấy rõ tất cả.
Hạng Phi thản nhiên nói. Quả thực, sau khi bọn họ tiến vào tiểu thành Thanh Man, tất cả mọi chuyện đều không nằm trong sự khống chế của 17 vị giáo quan nữa. Cho dù Lưu Hàn Trạch thân là kỵ sĩ chính thức cũng không thể. Tất cả đều sẽ qua tay kỵ sĩ chính thức khác. Nói cách khác trừ bọn họ ra, xung quanh còn có kỵ sĩ chính thức quan sát chiến đấu bên trong. Phán xét cuối cùng, cũng do mấy kỵ sĩ chính thức này quyết định.
Nếu như ở trong thành có hành vi dối trá nào, chắn hẳn chỉ là các chủ quán thu mua trong tiểu thành Thanh Man. Đáng tiếc, người biết chuyện của Vu Nhai lại không ra khỏi thành. Bọn họ cũng không có khả năng thu mua mọi người. Có thể thu mua được mấy người đã là không tệ.
- Hạng kỵ trưởng quá khen!
Lưu Hàn Trạch cười hắc hắc đáp lại một câu. Đối với tổ 16 của Hạng Phi, hắn căn bản sẽ không để trong mắt. Điều khiến hắn tương đối lo lắng chính là người của tiểu đoàn tinh binh Bắc Đấu. Nhưng dần dần hắn đã không còn lo lắng nữa. Đặc biệt người của kỵ vệ Bắc Đấu càng lúc càng nhiều. Đến lúc đó lại thêm kỵ sĩ Huyền Điện dự bị, tiểu đoàn Tinh Binh có cường thịnh mấy đi nữa cũng chỉ có mấy người. Muốn tiêu diệt thực sự không thành vấn đề.
Bọn họ không nói gì nữa. Nếu các kỵ sĩ chính thức đang ẩn nấp trong thành không nói gì, bọn họ cũng không thể chỉ trích người của kỵ vệ Bắc Đấu quá độc ác. Bọn họ cũng không có quyền lực đó. Bọn họ chỉ là giáo quan mà thôi.
...
- Vu Nhai, kỵ vệ Bắc Đấu càng lúc càng mạnh. Chúng ta làm sao bây giờ?
Dạ Tình và Úy Trì Thiên Kinh đã trở về, tâm tình rất nặng nề. Tiểu thành Thanh Man rộng tới mức nào, hành vi của kỵ vệ Bắc Đấu như vậy, bọn họ không có khả năng không biết.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cũng có nghĩa là đội ngũ hung ác này dần dần trở nên mạnh mẽ.
Hiện tại mọi người đều biết kỵ vệ Bắc Đấu hung ác, tránh được thì tránh, không thể tránh thoát cũng chỉ có thể gia nhập.
Vu Nhai khẽ nhíu mày, suy tính phương hướng hành động. Nếu như bây giờ xuất động, sợ rằng kết quả chỉ là lưỡng bại câu thương. Cho dù có thể thắng nhỏ, đến lúc đó lại dùng cái gì để đánh với kỵ sĩ dự bị.
- Đúng rồi Vu Nhai, ta vừa phát hiện ra ở trong đám kỵ vệ Bắc Đấu có gia hỏa họ Trần của học viện Bắc Đấu trước kia.
Úy Trì Thiên Kinh cắt ngang dòng suy nghĩ của Vu Nhai, đột nhiên nói.
Vu Nhai chợt ngẩng đầu. Trên mặt hắn chậm rãi hiện ra vẻ tươi cười. Mọi người nhìn thấy, đều không nhịn được rùng mình một cái.
- Thông báo với tất cả tổ trưởng, chờ đợi tín hiệu. Mục tiêu, tòa Thiết Tượng Lâu cách hai chúng ta trăm mét.
Vu Nhai đột nhiên nói ra một mệnh lệnh và một nơi khiến người ta không thể ngờ được. Tiếp đó, hắn lại nói:
- Chu Đình Lập, bắt đầu!
Mấy ngày qua, Chu Đình Lập vẫn luôn rầu rĩ. Hắn cũng không nghĩ tới hắn không ngờ không có khí phách theo sát Vu Nhai như vậy. Tâm tình hắn thật sự phức tạp khó hiểu. May là Vu Nhai vẫn luôn không để ý tới hắn, cũng không tiến hành những hành động trả thù, diệt khẩu gì đối với hắn. Thật ra hắn rất sợ. Hắn thật sự sợ sau khi một mình hắn rời đi, Vu Nhai thật sự sẽ giết hắn. Nếu vậy, hắn chẳng thà theo, như vậy những học sinh khác vẫn có thể biện hộ cho hắn.
Đúng vậy, hắn thừa nhận hắn nhát gan. Hắn thừa nhận hắn không quyết đoán. Hắn thừa nhận hắn không có khí phách.
- Dạ… dạ...
Chu Đình Lập đột nhiên nghe được mệnh lệnh của Vu Nhai, nhịn không được run rẩy một chút, tiến lên.
Bốp bốp...
Thân thể Vu Nhai đột nhiên lóe lên, hai cục gạch nện ở trên mặt hắn, đồng thời kéo trang bị của hắn xuống tới, lại một cước đạp hắn ra ngoài. Nhất thời cả người hắn vô cùng chật vật, đồng thời cũng hôn mê luôn.
Vu Nhai làm cái gì vậy? Trần Nhất Diễn xuất hiện mắc mớ gì tới hắn?
- Vu tổ trưởng, ngươi làm cái gì vậy?
Quả nhiên, học sinh học viện Bắc Đấu vọt ra.
- Gần được rồi. Ta cho ngươi một nhiệm vụ. Bây giờ ngươi bị ta truy sát, thật vất vả chạy đến trước mặt Trần Nhất Diễn. Sau đó ngươi cầu cứu hắn, nói ta cùng mấy học sinh Bắc Đấu đang ở trong Thiết Tượng Lâu!
Vu Nhai không để ý đến bọn họ, mà trực tiếp hạ lệnh.
Tất cả mọi người ngây ngẩn cả người, chợt ánh mắt liền sáng ngời...
- Đúng rồi, thời điểm bị ta truy sát, nhớ gào lớn tên của ta. Ta nghĩ, đám kỵ vệ Bắc Đấu hẳn là còn có người nhớ tới cái tên của ta.
Vu Nhai trừng mắt nói:
- Ăn cái này. Ta không tin ngươi được.
Chu Đình Lập lúc này mới hiểu ra. Hắn nhếch miệng lên, nhìn viên thuốc đen xì trước mắt, trên mặt còn khó coi hơn cả khóc.
Cuối cùng, hắn quyết định, nuốt viên thuốc xuống, sau đó không nói hai lời, xoay người chạy ra khỏi khách sạn. Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ này, Vu Nhai hẳn sẽ không trả thù hắn nữa. Mặt hắn bị đánh, sưng lên, đau đớn dữ dội.
- Vu Nhai, ngươi còn có thể chế tạo thuốc sao?
Dạ Tình hồ nghi nói.
- Ách, đó là vụn tinh sắt thôi. Khi ta nhàm chán, chế tạo thành một đám để chơi thôi.
Vu Nhai nói.
Trong nháy mắt mọi người hóa đá, nhìn bộ dạng Chu Đình Lập ta không vào địa ngục, thì còn ai vào địa ngục. Trong mắt lộ ra đáng thương.
Vu Nhai rất muốn nói với mọi người, thật ra vụn tinh sắt cũng có thể bổ sắt, tăng lượng máu. Mếu như thân thể hắn đủ mạnh mẽ, có thể hấp thu.
...
- Cái gì, họ Vu còn chưa chết sao?
Tại doanh địa tạm thời của kỵ vệ Bắc Đấu, Trần Nhất Diễn ngẩng đầu lên, nhìn gia hỏa đã từng là đệ nhất học viện Bắc Đấu, hiện tại cái gì cũng không phải đang ở phía dưới, bộ dạng vô cùng chật vật. Tâm tình hắn mới sảng khoái đó, hiện tại lại có chút phiền muộn. Bởi vì Vu Nhai còn chưa có chết.
- Đúng... đúng vậy. Thực lực của hắn rất mạnh, còn dẫn theo mấy tên học sinh của học viện nhỏ đang ở Thiết Tượng Lâu phía tây thành.
- Chỉ có mấy người, vậy ngươi làm sao lại thua hắn?
- Ta mới biết được, hắn chính là người trước đây đã khiêu chiến Lạc gia, thực lực đặc biệt đáng sợ. Ta đấu với người như vậy, dĩ nhiên không phải là đối thủ của hắn. Ta vốn cho rằng có thể cướp được lệnh bài tổ trưởng của hắn.
Chu Đình Lập ngẩng gương mặt bị sưng phù nói:
- Người của ta đều bị hắn cướp huy hiệu không nói. Ta thiếu chút còn bị hắn giết chết. Nếu không phải ta chạy nhanh, hiện tại không chết hẳn cũng đã bị phế!
Câu nói kế tiếp, Trần Nhất Diễn cơ bản không để ý tới nữa.
Ánh mắt Trần Nhất Diễn chợt sáng lấp lánh nói:
- Ngươi nói trên tay hắn có lệnh bài tổ trưởng. Tất cả huy hiệu của các ngươi đều bị hắn cướp sao? Vậy, hắn hiện đang ở chỗ nào?
- Ngay trong Thiết Tượng Lâu ở phía tây thành. Bên trong còn bố trí rất nhiều cơ quan.
- Đi, lập tức dẫn ta qua đó!
- Cứ như vậy đấu với người ta sao?
Chu Đình Lập có chút buồn bực nói. Trần Nhất Diễn, đây chính là Vu Nhai, chỉ một mình ngươi đủ để đấu với hắn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.