Triệu Hoán Thần Binh

Chương 53: Muốn xa luân chiến hay quần đấu?




Không những vậy, hiện tại, hắn còn giả vờ không rõ:
- Ngươi dám phủ nhận ngươi sỉ nhục đối với kỵ vệ Bắc Đấu sao?
- Ta đương nhiên phủ nhận. Từ trước tới nay, ta chưa từng sỉ nhục một người nào trong đội kỵ vệ Bắc Đấu. Đều là bọn họ cản trở ta. Lẽ nào ngươi còn muốn nói tới chuyện bại hoại của ta mấy ngày trước hay sao?
Vu Nhai rất không vui nói. Đây thực sự là phiền phức từ trên trời giáng xuống.
- Cho dù trước đây là hiểu lầm, ngươi cũng không nên chuẩn bị một mẹ lợn đi tới tổng bộ của đội kỵ vệ Bắc Đấu quấy rối như vậy chứ? Một mình ngươi là một tiểu binh thấp kém nho nhỏ sao có tư cách làm như vậy? Hơn nữa lần này trong sự kiện đế quốc Ma Pháp tập kích Bắc Đấu, nghe nói ngươi còn giết mấy kỵ vệ Bắc Đấu. Ngươi thật sự đáng chết.
Con mắt Phí Long hằn máu, nhiệt huyết bừng bừng nói:
- Vì ôm công, ngươi giết người của kỵ vệ Bắc Đấu, có đúng hay không?
Xung quanh, có rất nhiều giọng nói hưởng ứng cùng. Rất nhiều học sinh học viện Bắc Đấu đều mơ ước sau khi tốt nghiệp có thể tiến vào kỵ vệ Bắc Đấu.
Bộ binh phòng sao? Không có gì thú vị cả. Đó là nơi dành cho đám bình dân, đê tiện, dơ bẩn. Đó cũng không phải là sở thích của đám con cháu quý tộc này.
Cho nên, lời đồn vừa ra, học viện Bắc Đấu tự nhiên thành cái đích cho mọi người chỉ trích!
Ánh mắt Vu Nhai dần dần trở nên lạnh lẽo. Chuyện này không phải đã thật sự được giữ bí mật sao? Tại sao lại bị truyền ra ngoài? Đặc biệt là chuyện đám người kỵ vệ Bắc Đấu bị giết. Chuyện này càng không nên bị truyền ra. Chẳng lẽ là do đội kỵ vệ Bắc Đấu làm sao?
Không có khả năng. Hiện tại, trong sự kiện lần này, bọn họ phải hoàn toàn chịu trách nhiệm. Có tiếng đồn như vậy, bọn họ không dám làm xằng bậy. Vậy là do ai truyền ra. Thật không may, xui xẻo nhất chính là còn rơi vào trong tai của loại học sinh sùng bái một cách mù quáng này.
Được rồi, hoa hậu giảng đường!
- Ta nói không phải, ngươi có tin không?
Vu Nhai nghĩ thông suốt một chút. Sợ rằng chuyện này không phải là phiền toái do ông trời giáng xuống. Hắn khôi phục lại vẻ mặt có chút đê tiện, cười nói:
- Không biết hoa hậu của trường là thế nào. Ngươi hãy nói một chút xem. Ta thật sự không nghĩ ra được!
Nhìn thấy nụ cười đê tiện xuất hiện trên mặt Vu Nhai, Phí Long giận quá, nhìn chằm chằm vào hắn, hét lớn:
- Ngươi đang cố ý sao?
- Không thích nói sao? Vậy ta đi xem sách đây.
Vu Nhai trực tiếp xoay người đi về phía thư viện. Phí Long cũng không nhịn được nữa, trực tiếp vung tay lên, ở ngay bên ngoài thư viện, ra tay đánh một quyền.
Vu Nhai thoáng nghiêng thân, nắm tay nắm chặt. Vừa nãy mới đánh thái cực quyền với Lữ Nham, lúc này vẫn có cảm giác.
Vu Nhai nắm lấy tay Phí Long, nhẹ nhàng lôi kéo, sau đó ném ra phía sau. Toàn thân Phí Long giống như diều đứt dây, rơi vào trong đám người vây quanh.
Đương nhiên, hắn sẽ không bị thương gì. Có nhiều người đỡ hắn như vậy.
- Thế nào, muốn quần đấu sao? Ta theo tới cùng. Đến lúc đó nhất định sẽ truyền ra, sự tích vĩ đại, một đám người kỵ vệ Bắc Đấu dự khuyết của học viện Bắc Đấu vây đánh một tên tiểu binh. Nhất định sẽ khiến kỵ vệ Bắc Đấu phải dài mặt.
Các học sinh vốn còn muốn xông về phía trước, thân hình chợt dừng lại. Các học sinh này đều yêu quý danh tiếng, xem vinh quang còn nặng hơn cả tính mạng.
- Được rồi, ta thật sự không biết hoa hậu giảng đường của các ngươi là ai. Lại càng không biết tại sao nàng muốn nhằm vào ta. Nếu như các ngươi nhìn thấy nàng, mong hãy chuyển lời nói với nàng, bây giờ ta đang ở thư viện. Nếu nàng muốn ta đền đáp chuyện đáng căm giận nào đó có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào.
- Ngươi, ngươi, ngươi...
Phí Long tức giận nói không ra lời. Người trước mắt này còn muốn làm gì với Tả Nhân Nhân nữa?
Hắn thở hổn hển nói:
- Ngươi dám nói ngươi không có làm chuyện cầm thú gì đối với Tả Nhân Nhân sao? Tên hỗn đản này...
- Tả Nhân Nhân, quả nhiên là nàng ta.
Vu Nhai cười nhạt nói. Hắn nhìn xung quanh một chút. Thư viện có quá nhiều người. Người tới đánh, người xem náo nhiệt. Nhưng thật kỳ lạ, hắn thật sự không tìm ra được hình bóng của Tả Nhân Nhân ở đâu. Thật không thể nói được gì nữa.
- Trong đầu ngươi hẳn chỉ chứa đầy phân. Ta nói không, ngươi có tin không? Muốn khiêu chiến đúng không? Ta không chấp nhận không được. Chỉ cần ngươi nói ra, muốn khiêu chiến thế nào?
- Ngươi dám tiếp nhận khiêu chiến của ta sao?
Phí Long nhìn chằm chằm vào hắn nói.
- Không phải là ngươi, mà là các ngươi!
Trong giây lát, Vu Nhai quát lớn một tiếng.
Mụ nội nó, muốn đánh thì đánh. Hiện tại mình đang thiếu kinh nghiệm thực chiến. Đánh một chút cũng thoải mái. Hắn nói:
- Mặc dù ta chỉ là một tiểu binh trong Bắc Đấu Thành, cũng không phải là người để các ngươi có thể tùy ý vu hãm và khi dễ. Muốn chiến thì chiến. Các ngươi muốn xa luân chiến hay là muốn quần đấu? Muốn đi bộ chiến đấu hay cưỡi vật chiến đâu. Ta theo tới cùng là được.
Tất cả mọi người đều cảm thấy sửng sốt trước hành động của Vu Nhai. Phí Long cũng ngẩn người ra nhìn. Chỉ có điều hắn tới đây chính là muốn công khai Vu Nhai. Điều hắn muốn làm chính là đánh bại tên tiểu binh đáng chết này.
- Được, xem ra ngươi vẫn được tính là một nam nhân. Đi. Nếu đủ can đảm, vậy theo ta tới sân đấu kỹ.
Vu Nhai lạnh lùng cười, ánh mắt lại chuyển hướng nhìn về phía ngược lại của sân đấu kỹ.
- Thế nào, ngươi sợ rồi sao?
- Ta đi dẫn ngựa của ta theo. Không phải các ngươi phát hiện ra ngựa của ta mới tìm được ta sao? Chẳng lẽ không đúng? Chẳng lẽ trong các ngươi có người theo dõi hành tung ta sao?
Vu Nhai cười hắc hắc nói. Hắn rời đi, cũng không quay đầu lại.
Tất cả mọi người đều sửng sốt. Tất cả xoay qua nhìn nhau. Bọn họ đúng là không phải phát hiện ra ngựa của hắn mới tìm được hắn. Bọn họ cũng không biết làm sao lại tìm được hắn. Người đầu tiên phát hiện ra hắn là ai, hiện tại chỉ có quỷ mới biết được!
- Con ngựa kia là ngựa của đội kỵ vệ Bắc Đấu. Ngươi không xứng để giữ nó!
Phí Long không để ý được nhiều chuyện như vậy. Hắn quát lớn.
Mười phút sau, sân đấu kỹ của học viện Bắc Đấu còn lớn hơn nhiều so với sân đấu kỹ của nghiệp đoàn võ học. Chỉ có điều, lúc này người lại không phải quá nhiều. Vừa nãy ở trước thư viện vẫn còn rất nhiều người, hiện tại đã giảm đi một chút.
Phí Long rất muốn đánh bại Vu Nhai, tất nhiên là do hắn lên trước. Đương nhiên, hắn nói một mình hắn là đủ. Loại gia hỏa bại hoại như Vu Nhai, hắn chỉ cần một chiêu có thể đánh bại vân vân.
- Lấy ra Huyền Binh bản mạng của ngươi ra đi.
- Huyền Binh của ta chỉ là cục gạch, ngươi không biết sao? Thái độ của ngươi như vậy, có lẽ không cần dùng tới. Phải biết rằng biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Sắc mặt Phí Long đỏ lên, thẹn quá thành giận, nâng Huyền Binh bản mạng của hắn lên. Một thanh trường mâu lao qua.
Nếu hắn muốn làm kỵ sĩ, tự nhiên sẽ lựa chọn binh khí dài. Không thiếu Huyền Binh Giả trong lúc dung nhập Huyền Binh cũng có thể lựa chọn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.