Triệu Hoán Thần Binh

Chương 6: Huyền Binh Điển... thức tỉnh




Vu Nhai dường như không nghe được lời nàng nói, trực tiếp đi về phía vị mỹ nữ kia. Vu Tiểu Dạ tức giận giậm chân, nhưng đương nhiên không thật sự kêu lên bại hoại ở đây. Nàng vội vàng theo sát phía sau. Hiện tại nàng hết sức nghi ngờ không biết những lời vị biểu ca sắc lang này nói trước đó là thật hay là giả!
Tả Nhân Nhân là học sinh năm thứ ba của học viện Bắc Đấu. Từ khi bắt đầu nhập học đến bây giờ, mỗi khóa học nàng đều là hoa hậu giảng đường trong học viện. Có vô số người kiên trì theo đuổi nàng. Mặc dù sau lưng nàng có không ít người nói nàng là bình hoa, nhưng điều đó cũng chẳng sao cả. Nàng vẫn rất hưởng thụ loại cảm giác này.
Khai giảng, không biết có bao nhiêu niên đệ lại điên đảo vì nàng. Nghĩ đến những niên đệ bị nàng từ chối rơi lệ, nàng có cảm giác rất thành tựu. Lòng hư vinh của nàng không nhịn được càng thêm bành trướng. Ngày hôm nay nàng bắt đầu chuẩn bị cho lòng hư vinh lớn thêm, tình nguyện làm người hướng dẫn trong buổi trưng bày Huyền Binh. Năm học thứ ba, kiến thức của nàng dù thế nào cũng phong phú hơn nhiều so với các học đệ học muội.
Hiện tại, nàng đang giới thiệu về một thanh tàn kiếm cổ đại. Thanh tàn kiếm này có lai lịch thần bí, không biết là của ai. Chỉ có điều nàng cũng không cần giới thiệu về những điều này, chỉ cần giới thiệu tình hình lúc khai quật nó và đặc điểm của nó, cùng chủ nhân hiện tại của nó là được. Giọng nói trong trẻo của nàng có thể thu hút rất nhiều người. Nàng thậm chí nghi ngờ những người đang đứng trước mặt nghe nàng giảng giải, liệu có bao nhiêu người biết nàng đang nói cái gì.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên thoáng nhìn thấy một nam nhân từ cửa chính đi tới.
Nam nhân này khí thế hung hăng, dường như cố lấy dũng khí muốn làm chuyện gì đó. Ánh mắt hắn cũng nhìn mình chằm chằm, vừa nhìn là có thể hiểu ngay. Quả nhiên, nam nhân đẩy đám người ra, trực tiếp đi về phía nàng.
Trên mặt Tả Nhân Nhân lộ vẻ trang nghiêm, dáng vẻ ta đây là tiên nữ nói:
- Vị bạn học này, nếu như có lời gì muốn nói, xin hãy đợi ta...
Không đợi Tả Nhân Nhân nói xong, nam nhân đã đi qua bên cạnh nàng, còn khẽ đẩy nàng ra một chút, giống như đẩy ra một người qua đường không có liên quan. Từ trong mắt nam nhân này, nàng thấy được nàng giống như từ trước tới nay chưa từng tồn tại!
Vu Tiểu Dạ chạy ở phía sau Vu Nhai cũng nhìn thấy được cảnh tượng này. Nàng có phần sững sờ, không biết vì sao trong lòng thầm cảm thấy vui vẻ. Chỉ có điều nàng không biết biểu ca đột nhiên chạy tới xem thanh tàn kiếm này làm gì. Nếu chẳng may bị người ta nhận ra thì phải làm sao?
- Bại hoại, đấy chính là kẻ bại loại!
Ngay thời điểm Vu Tiểu Dạ đang lo lắng, đột nhiên có người kêu lên. Vu Tiểu Dạ lại càng hoảng sợ hơn. Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Nàng lập tức vọt vào, muốn mau chóng kéo biểu ca đi. Nhưng nàng lại không kéo được Vu Nhai đang đi tới với khí thế giống như không để ý tới tất cả mọi thứ.
- Bại hoại, bại hoại cái gì?
- Hắn… hắn chính là binh sĩ thủ thành ngày hôm qua muốn lột quần áo của nữ hài kia. Chính là hắn. Ta không nhận nhầm đâu!
- Cái gì? Hắn chính là kẻ bại loại đó sao? Không trùng hợp như vậy chứ?
- Nhanh lên, nhanh đi tìm Cổ học trưởng tới đây. Cổ học trưởng khẳng định có thể nhận ra hắn. Được rồi, còn ai có mặt ở cửa thành ngày hôm qua nữa?
Sau khi một gia hỏa có khả năng quan sát rất độc đáo nói, toàn bộ phòng trưng bay bắt đầu giống như hồ nước yên tĩnh dâng lên từng đợt sóng gợn. Vô số người chen chút tiến về phía Vu Nhai. Tất cả đều muốn xem thử tên bại hoại trong lời đồn đại kia có dáng vẻ thế nào.
Chỉ có điều không biết từ lúc nào, bạn học Vu Nhai biến thành kẻ biến thái lấy hết quần áo của nữ hài người ta. Cũng không ai phát hiện ra, ngay khi Vu Nhai tới gần thanh tàn kiếm kia, trong nháy mắt, thanh tàn kiếm đột nhiên có một đạo bạch quang hiện lên, tiến vào trong cơ thể Vu Nhai. Cùng lúc đó, cục gạch màu đen đang nằm lặng lẽ ở trong cơ thể hắn cũng sống lại, chậm rãi hiện lên ba chữ lớn... Huyền Binh Điển!
Cục gạch màu đen dần dần biến thành một quyển sách bìa đen, hiện lên sắc thái thần bí. Tinh thần Vu Nhai cũng bị kéo vào.
- Biểu ca, đi nhanh một chút. Không đi sợ rằng sẽ không kịp nữa.
Cuối cùng Vu Tiểu Dạ cũng chen được đến nơi. Tóc nàng rối lên vì chen lấn. Nhưng hiện tại nàng làm sao có thời gian để ý tới hình tượng của mình. Nàng kéo tay Vu Nhai chạy ra ngoài. Nhưng Vu Nhai lại giống như mất hồn, bất động mặc nàng lôi kéo.
- Chờ một chút!
Ngay thời điểm Vu Tiểu Dạ lôi kéo Vu Nhai chạy được chưa đầy mấy bước, bên cạnh truyền đến một tiếng kêu khẽ, ngăn cản đường đi của bọn họ.
Không ngờ người nói chính là Tả Nhân Nhân.
- Vị tiểu muội muội này, hắn là biểu ca của muội sao?
- Nàng tránh ra!
Vu Tiểu Dạ vốn không có thiện cảm đối với nữ nhân này, cố lên mặt nói.
- Khó mà làm được. Biểu ca muội chính là kẻ bại hoại ở cửa thành ngày hôm qua, trước mặt mọi người đùa giỡn nữ nhân, còn đả thương Cổ Phong niên đệ. Vốn ta cũng không muốn xen vào chuyện này. Nhưng nếu hắn đã tiến vào học viện chúng ta, ta phải chịu trách nhiệm đối với các nữ hài trong học viện. Không đúng không đúng, phải nói nên chịu trách nhiệm vì toàn bộ nữ hài của Bắc Đấu Thành mới đúng. Trong binh sĩ thủ thành có loại bại loại như vậy, sau này còn có nữ hài nào dám tùy tiện ra vào thành nữa?
Tả Nhân Nhân cười nhạt nói. Mặt nàng cười, nhưng ánh mắt của nàng lại hoàn toàn không có ý cười. Nàng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Không ngờ sắc lang bại hoại trong lời đồn đại vừa rồi lại không để ý tới mình. Lẽ nào mị lực của mình đã giảm xuống đến mức như vậy?
- Biểu ca ta không phải là kẻ bại hoại. Tránh ra.
Vu Tiểu Dạ không khỏi cảm thấy bực mình. Nàng không chỉ tức giận với nữ nhân này, còn tức giận với cả biểu ca mình. Đang không tại sao biểu ca lại chạy vào nhìn một thanh tàn kiếm chứ? Chờ một chút, kiếm... không phải biểu ca sắp khôi phục trí nhớ chứ?
- Có đúng là kẻ bại hoại hay không, lời chúng ta nói không tính là gì. Có lẽ nhận sai người. Chờ Cổ Phong niên đệ qua sẽ biết. Hay là các ngươi muốn chạy tội?
Tả Nhân Nhân thản nhiên nói. Đối phó loại tiểu nữ hài đơn thuần này, quá đơn giản.
- Nàng... Ta nói không phải là không phải, tránh ra!
- Cổ Phong học trưởng tới. Cổ Phong học trưởng tới.
Ngay thời điểm Vu Tiểu Dạ sắp dùng thân thể tạo ra chỗ trống rời đi, chợt có người kêu lên. Nàng có phần ngẩn ngơ. Tại sao lại tới nhanh như vậy?
- Ở đâu. Tên hỗn đản kia ở đâu?
Quả nhiên, rất nhanh mọi người tránh ra một con đường. Một nam tử trên đầu quấn vải màu trắng, vẻ mặt bi thương từ trong đám người vọt ra. Chân hắn vừa dừng lại, ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Hắn không cần suy nghĩ, lấy thanh loan đao ra, hét lên:
- Đồ đáng chết, đi tìm chết cho ta!
Keng...
Tiếng kim loại va chạm kịch liệt vang lên trong đại sảnh trưng bày Huyền Binh. Tất cả mọi người xung quanh theo bản năng lui lại mấy bước, để lại một khoảng trống ở giữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.