“Tôi…Tôi… Tôi có người mình thích rồi!”
Sở Kiều hốt hoảng bật ra một câu như vậy, giọng cậu rất to, tản mác trong ký túc xá khiến các đôi tình nhân đang dây dưa dưới những gốc cây hẻo lánh bị doạ đến mức ngẩng đầu, hai mắt oán trách nguýt lườm cậu.
“Ồ, thì sao.” Lục Minh Hà thật giống như không quan tâm, dập tắt điếu thuốc, bước lên phía trước, khoảng cách của hai người rút ngắn lại rất nhiều, chỉ cần vươn người là có thể hôn môi.
Sở Kiều tránh né ánh mắt của hắn, cúi đầu, nhỏ giọng lặp lại: “Tôi có người mình thích.”.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Lục Minh Hà không nói tiếp, vươn tay nắm lấy vành tai trái của Sở Kiều, nhẹ nhàng vuốt ve. Chỗ đó của Sở Kiều có một nốt ruồi son nho nhỏ, hơi nhô ra, như một điểm chu sa, giấu ở sau tai.
Lục Minh Hà không dùng sức, chỉ khẽ vuốt ve, trong cổ họng phát sinh ra tiếng thở dài thoả mãn.
Sở Kiều căn bản không dám ngẩng đầu, cũng không né tránh, cậu giống như động vật nhỏ bị thú săn mồi to lớn nhẹ nhàng đè giữ, động cũng không dám động. Hai người kề nhau quá gần, cậu có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người đối phương, cùng hương nước hoa lạnh lẽo pha lẫn vào nhau, dễ ngửi cực kì. Vết chai mỏng trên đầu ngón tay của Lục Minh Hà sượt qua khiến cậu thấy ngứa.
Đột nhiên có người ở sau lưng mạnh mẽ đụng phải Sở Kiều, làm cho cậu đâm vào trong ngực của Lục Minh Hà, sống mũi va phải lồng ngực của hắn, đau đến chua mũi.
Hai người đều sửng sốt. Sở Kiều nhìn lại, là một thanh niên say xỉn đang xiêu xiêu vẹo vẹo, bước chân vẽ thành vòng, trong miệng lầu bầu: “Không… Không muốn chia tay… Không muốn… Oẹ…”
Là bạn cùng phòng trong ký túc xá của cả hai, bạn cùng lớp của Lục Minh Hà, dính chặt lấy bạn gái như keo như sơn, hơn nửa tháng không xuất hiện. Chỉ thấy ửng đỏ đầy trên gương mặt say rượu, há miệng muốn ói.
Đời này Sở Kiều chưa từng có phản ứng nhanh đến thế, cậu tránh ra, bạn cùng phòng nôn lên người Lục Minh Hà chưa kịp né.
Lục Minh Hà rõ ràng là chưa phản ứng kịp, khuôn mặt vẫn mê man, đưa tay đỡ lấy bạn cùng phòng sắp sửa ngã sấp xuống.
“Tôi… Tôi đi trước!”
Lòng bàn chân Sở Kiều như bôi dầu, chạy nhanh như chớp.
Để lại Lục Minh Hà đứng dưới ánh đèn đường, bị bạn cùng phòng say đến mức bất tỉnh nhân sự ôm chặt lấy, cả người dính nôn mửa, mặt đen như mực.
Sở Kiều nghỉ hai ngày lên lớp, trong một ngày chạy về ký túc xá lén đem máy tính ra ngoài. Cậu trốn trong nhà trọ mà cậu đã từng ở trước khi khai giảng, làm bộ chuyện gì cũng không xảy ra, chuyên chú vẽ poster của mình.
Trong lúc bối rối, tập tranh phác thảo của Lục Minh Hà bị cậu cầm chặt trên tay, một đường mang về nhà trọ. Vứt cũng không vứt được, bị cậu nhét vào chỗ sâu nhất trong ba lô, mắt không thấy tâm không phiền.
Cậu bao giờ cũng lựa chọn cách trốn tránh để giải quyết những vấn đề không muốn đối mặt. Ví dụ như trước đây, khi cha mẹ cãi nhau, thậm chí đánh nhau ầm ĩ, cậu chỉ yên lặng trốn trong một góc mà an tĩnh vẽ tranh, trong tai nghe những lời cuồng loạn, cây bút trên tay vẽ ra những đường nét không có chút ý nghĩa nào.
Thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, ba ngày vẽ ra một tấm poster, cậu không dùng phong cách vẽ mà mình thuần thục trước đó, thậm chí cũng không dùng tới màu nước. Sở Kiều cũng không thể không thừa nhận, cậu đang mô phỏng theo những tấm poster cũ do Lục Minh Hà vẽ trước đây, ý định dùng đường nét lưu loát nồng đậm sắc khối để thuyết minh cho tác phẩm.
Chính cậu cũng không hài lòng lắm, nhưng để biểu hiện mình vẫn có làm việc trong khoảng thời gian này, nên vẫn gửi cho đạo diễn sư tỷ. Đúng như dự đoán, sư tỷ trả lời cậu, em suy nghĩ thêm xem, vẽ tiếp thêm một bản, không cần vội vã.
Không chờ cậu hồi âm, sư tỷ lại gửi tới một tin nhắn, gửi chung cho tất cả mọi người trong câu lạc bộ, buổi tối ngày mai, cũng chính là cuộc họp thảo luận cho chuyện biểu diễn vào tháng sau, hi vọng tất cả diễn viên và nhân viên hậu trường đều đến, không thể tới phải xin phép.
Sở Kiều mở WeChat mới tải về trước đây không bao lâu, vào nhóm WeChat của câu lạc bộ kịch nói, xem ghi chép trò chuyện của mọi người. Tất cả đều tích cực hưởng ứng, nói chủ nhật nhất định sẽ đến dự họp, tuyệt đối không đến muộn. Chỉ có một mình Lục Minh Hà, nói ngày hôm đó hắn có việc gấp không thể phân thân, không đi được, đạo diễn sư tỷ thoải mái phê chuẩn.
Sở Kiều nhắn riêng với sư tỷ, nói mình sẽ đến, thuận tiện trò chuyện về vụ poster.
Cậu về lại chatroom, nhìn ảnh đại diện của Lục Minh Hà, mở xem hình lớn.
Ảnh đại diện của hắn là một bức tranh phác hoạ, một bóng lưng nam tính, sau gáy trơn bóng, sống lưng thẳng tắp, xương vai hơi nhô lên, trên vành tai có một điểm đỏ.
Không lên màu, đường nét chì đen cùng da dẻ trắng thuần, chỉ có điểm đỏ sáng rực rỡ nhất trên vành tai.
Tay Sở Kiều run lên, khoá điện thoại ném qua một bên.
Chờ đến tối hôm chủ nhật, Sở Kiều rất sớm đi tới phòng họp, nhìn từng người lục tục kéo đến, quả nhiên không thấy Lục Minh Hà. Đến thời điểm mở họp, đạo diễn chủ trì hội nghị còn chưa tới, điện thoại cũng không gọi được, mọi người bèn bàn bạc sôi nổi.
Lúc này Lục Minh Hà đẩy cửa đi vào, Sở Kiều trốn ở trong góc hít sâu một hơi.
Tất cả mọi người vô cùng thân thiết với hắn, chọc ghẹo hỏi, không phải nói có chuyện gấp không tới được sao.
Ánh mắt của Lục Minh Hà chạy một vòng trong phòng họp, rơi vào trên người Sở Kiều đang cúi đầu, cười nói: “Việc bên này khá gấp.”
Lục Minh Hà vòng qua hơn nửa phòng họp, ngồi bên cạnh Sở Kiều.
“Hi.” Lục Minh Hà mặc một cái áo thun rộng rãi, trên mặt như dính phải thuốc màu, duy trì khoảng cách lịch sự với Sở Kiều.
Sở Kiều nghĩ thầm, không phải nói không đến mà, nói không giữ lời.
Lục Minh Hà dường như nhìn thấu cậu, nhỏ giọng nói: “Nếu anh nói anh sẽ tới, em khẳng định sẽ không đi.”
Sở Kiều mạnh mẽ lườm hắn một, lại phát hiện Lục Minh Hà hình như mới bấm lỗ tai, ngay trên vành tai trái, mang theo một hạt đinh tai nhỏ màu đỏ thật khéo léo, tao khí đến không được.
Đinh tai sắc bén đâm xuyên qua vành tai, thật giống như có một ý tứ kiều diễm ẩn kín không biểu lộ.
Sở Kiều không tự chủ được đưa tay, sờ vành tai trái của chính mình, chạm vào nốt ruồi son kia.