Trình Gia Có Hỉ

Chương 27: Rời đi một tháng




Edit: gau5555
Beta: meott
Xuân Hỉ ở trên đường cái chần chừ hơn ba giờ, bản thân không có một đồng, chỗ nào cô cũng không đi được, toàn bộ hành lý đều để tại khách sạn, nhưng cô không dám trở về lấy.
Gió lành lạnh, quất vào hai má của Xuân Hỉ vừa đau vừa đỏ rát, hai tay đã lạnh không còn tri giác. Cuối cùng cô suy nghĩ một biện pháp, tìm phục vụ nam trong khách sạn giúp cô đi vào.
Cô cúi đầu bước nhanh đi theo hướng khách sạn, bỗng nhiên một đôi bàn tay mạnh mẽ giữ chặt cô. Cô cả kinh một phen đẩy ra, quay đầu nhìn lại, lại làm cho cô càng thêm kinh ngạc, nói không có thứ tự : “Gia… Gia… Gia Lập? Anh sao lại… ?”
Gia Lập mặt không chút thay đổi bắt lấy hai cánh tay của cô rồi lần xuống đến hai bàn tay lạnh như băng, đôi bàn tay dày rộng ấm áp bao vây cô, Xuân Hỉ cảm thấy máu sôi trào, cảm xúc quay cuồng làm cho đầu óc cô nóng lên, ánh mắt nóng lên.
“Vận khí của anh cũng không tệ lắm, không biết gì mà vẫn cố sức tìm em.” Lúc Gia Lập nói chuyện, còn như phả ra sương mù.
Xuân Hỉ cúi đầu, ánh mắt bỗng nhiên đỏ lên. Cô nhìn đôi dép xanh đỏ đan vào nhau dưới chân anh, Gia Lập còn đi sai giầy, trên người đều bắt đầu nóng lên. Anh thoạt nhìn trấn định như vậy, nhưng cô biết anh kỳ thật rất kích động.
Xuân Hỉ hấp háy cái mũi, ngẩng đầu cười cười với anh: “Anh không phải vừa ngắt điện thoại xong liền đến đây chứ? Sẽ không phải cho rằng em xảy ra chuyện gì chứ? Anh thật sự là nghĩ nhiều, em rất tốt, vừa mới từ vườn bách thú trở về.”
“Là đi chơi trò chơi? Trong điện thoại là nói như vậy.” Gia Lập không chút khách khí vạch trần lời nói dối của cô.
Xuân Hỉ đem hai tay từ trong tay anh rút ra, cười không nổi, rầu rĩ không vui nói: “Anh lại biết…”
Kỳ thật khi Gia Lập nhận được được thoại của Xuân Hỉ, liền mơ hồ cảm thấy không thích hợp, thanh âm của cô hết sức bình thường, tuy rằng nghe qua vui vẻ, nhưng anh vẫn cảm thấy được hơi hơi khàn khàn cùng run run, Xuân Hỉ ngắt điện thoại, thứ dục vọng đầu tiên trong đầu anh chính là đến tìm cô.
“Tự mình nhìn vào gương, hai mắt sưng giống như hạch đào, rất khó nhìn.” Gia Lập nói, tựa hồ tâm tình tốt hơn một chút, không giống như nghiêm túc vừa rồi.
“Vậy sao giầy của anh còn đi nhầm!” Xuân Hỉ phản bác.
Gia Lập cúi đầu vừa thấy, quả nhiên, giầy dưới chân kiểu dáng khác nhau, rất buồn cười.
Xuân Hỉ không có nhìn thấy thần sắc xấu hổ của Gia Lập như trong dự đoán, ngược lại bị anh không nói hai lời nắm đi về khách sạn.
“Anh làm sao mà biết em ở thành phố A?” Xuân Hỉ kỳ quái hỏi, cô nhớ rõ không nói cho anh biết nơi mình đi.
“Anh hỏi mẹ em.”
Xuân Hỉ cả kinh, vậy nói cách khác, “Mẹ em đã biết em xảy ra chuyện? Anh cố ý làm cho bà lo lắng có phải hay không!”
Gia Lập nhướng mày: “Vậy so với em ở nơi này không biết sống hay chết cũng tốt hơn.”
Xuân Hỉ cắn cắn môi, nói giống như là cô sai ấy.
Nhanh chóng đến khách sạn, Gia Lập đột nhiên hỏi: “Phiền toái em nói rõ một chút đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì.”
Xuân Hỉ hừ hừ ha ha giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, Gia Lập rõ ràng dừng lại nhìn cô. Thật sự hồ đồ quá đi, Xuân Hỉ đành phải thẳng thắn: “Bị phi lễ.”
Phi lễ? Chỉ là phi lễ mà cô khóc gọi điện thoại cho anh, mùa đông đi lảo đảo ở trên đường? Không cần hỏi lại, Gia Lập đã biết rất rõ ràng người kia làm ra chuyện gì ác liệt đối với Xuân Hỉ, chuyện tình đáng khinh. Anh không tự giác nắm tay cô thật chặt.
“Ở chỗ này chờ anh, anh đi lên lấy hành lý cho em.” Gia Lập nói.
Xuân Hỉ gật gật đầu, cô vốn nghĩ cũng sẽ không đi lên, vạn nhất gặp phải Chu Du Minh như vậy không tốt .
Qua hơn hai mươi phút, Gia Lập mới xuống dưới.
“Anh sao lại đi lâu như vậy? Anh ngủ đấy à!” Xuân Hỉ oán giận, cô chờ sốt ruột muốn chết, sợ vận khí quá kém gặp phải Chu Du Minh.
“Sắp xếp lại ba lần mới đem đồ của em thu dọn xong, còn có nơi nơi đều là những mảnh thuỷ tinh vỡ.” Gia Lập lại một lần nữa phủ tay của cô, nắm bắt những ngón tay mượt mà của cô, mới ngăn chặn khủng hoảng ở đáy lòng. Nhìn đến cảnh tượng bừa bãi trong phòng khách, anh thật không dám tưởng tượng Xuân Hỉ đã cố lấy bao nhiêu dũng khí mới có thể đào thoát ra. Một tia mất mát trào lên, anh từ nhỏ chăm sóc cô gái này, dường như không có anh cô gái này cũng có thể vượt qua, cô trở nên dũng cảm, trở nên độc lập, trở nên không hề cần anh.
Gia Lập đưa cô đến nhà hàng gần đó giải quyết cơm trưa, lúc Gia Lập châm trà cho cô, cô nhìn thấy các đốt ngón tay của anh hơi hơi sưng đỏ, miệng vết thương chảy ra tơ máu.
Xuân Hỉ bắt được tay anh, hỏi: “ Anh có phải đánh Chu Du Minh hay không? Đánh nhau với ông ta? Có phải hay không a!”
Gia Lập rút tay về, thản nhiên “Ưh” một tiếng, dường như không có việc gì hỏi: “Có muốn uống nước thịt bò ninh?”
“Vạn nhất anh không đánh lại ông ta làm sao bây giờ? Anh có biết tay anh rất quan trọng hay không? Bao nhiêu bệnh nhân dựa vào tay anh mà khởi tử hồi sinh? Anh không biết suy nghĩ sao!”
Gia Lập lắc đầu, cười khổ: “Đời này cũng phải ai cũng cần y thuật của anh, cho nên không cần lo lắng, tay của anh không giỏi như vậy.”
Xuân Hỉ dừng ăn một chút, cô biết anh nhớ tới chuyện kia: “Với em mà nói rất quan trọng.” Xuân Hỉ nói.
Gia Lập ngẩn ra, hai tròng mắt khóa trụ cô, vẫn không nhúc nhích.
“Nếu tay anh bị tàn tật, Trình mẹ khẳng định sẽ không bỏ qua cho em, anh sẽ không có ai muốn, em sẽ phải bồi thường, bị buộc bất đắc dĩ gả cho anh, chiếu cố anh tàn tật cả đời, em đây thật không may mắn a!”
Gia Lập nở nụ cười, “Kỳ thật cũng rất tốt, em không biết là em chỉ thích hợp làm bà chủ gia đình, căn bản không ứng phó được với xã hội này.”
Xuân Hỉ “Xì” một tiếng, anh khinh bỉ cô? Khinh thường cô? Coi khinh cô? Chọc cô tức giận hậu quả thực sự nghiêm trọng! Xuân Hỉ gọi người phục vụ, hung tợn nói: “Đồ ăn đắt nhất của cửa hàng là cái gì? Mỗi thứ đem đến một phần! Rồi mang lên hai chai bia!”
Đoán chừng cơm đã ăn no, Xuân Hỉ say rượu, khuôn mặt đỏ bừng, thân mình cũng ấm lên. Quay vào trong xe, mở ra máy sưởi, ấm áp làm cho Xuân Hỉ buồn ngủ.
“Cởi áo khoác ra, bằng không trong chốc lát xuống xe sẽ bị cảm lạnh. Mệt mỏi thì, dựa vào anh ngủ một giấc đi, đến nơi anh gọi em.” Gia Lập nói xong, giúp cô cởi áo ra, đặt ở trên đùi cô.
Xuân Hỉ “Ưm ưm a a” trả lời vài tiếng đã dựa vào ghế ngủ, theo xóc nảy của ô tô, đầu cô chậm rãi nghiêng vào cửa kính xe, mắt thấy sẽ đập vào, Gia Lập tay mắt lanh lẹ đưa tay đỡ lấy cô.
Anh nâng cô lên, để cho cô dựa vào trên vai của anh, sau đó kéo quần áo trên đùi của cô đắp lên trên người cô. Anh nghiêng đầu nhìn nhìn, thay cô kéo những sợi tóc đang phân tán trên mũi đến sau tai, lại nhẹ nhàng làm một động tác nhỏ, kéo rèm cửa xe lại ngăn trở ánh nắng chiếu vào mắt của cô.
Cuối cùng, anh ở luồn vào trong chiếc áo đang đắp trên người cô, cầm lấy tay cô, dựa vào ghế nhắm mắt ngủ.
Hơn hai giờ chạy xe, Xuân Hỉ về đến nhà, bị Cố mẹ hung hăng nhéo vào cánh tay một chút, may mắn có quần áo thật dày chống đỡ, Xuân Hỉ không biết đau, nhếch miệng ngây ngô cười.
Làm cô ngoài ý muốn là, Cố mẹ không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, cô không biết là, kỳ thật lúc Gia Lập ở nhà ga mua vé, đã báo cáo tình huống với mẹ già của cô, đương nhiên, anh không có ăn ngay nói thật, chỉ dùng lý do cô ứng phó với anh, nói với Cố mẹ Xuân Hỉ bị ông chủ phi lễ .( chỗ này mình không hiểu là đi xe ôtô mà lại mua vé tàu..bản convert nó thế)
Mẹ vì đau lòng con gái, đêm đó liền nấu cho cô một bàn đồ ăn thật ngon, cái này có tính là nhân hoạ đắc phúc (trong phúc có họa) hay không?
Gia Lập cũng được lưu lại ăn cơm chiều.
Trên bàn cơm, Cố ba nói: “Bà nội con ngày hôm qua gọi điện nói, kêu ba người nhà chúng ta về nhà qua năm mới, dù sao công việc này con cũng không làm nữa, chúng ta nên về sớm một chút, để giúp đỡ bà nội con nhiều hơn. Bà cũng đã sắp 90 tuổi rồi, gặp được lúc nào thì tốt lúc đấy.”
Xuân Hỉ gật đầu, một năm cô chỉ gặp bà nội có mấy lần ở trong gia tộc, Xuân Hỉ là con cháu ít tuổi nhất của Cố gia, cũng là cháu gái duy nhất, nên bà nội của cô rất yêu thương cô.
“Ngày mai đi mua vé tàu, ngày kia đi. Qua năm mới lại đi tìm việc, nhà chúng ta cũng không thiếu phí phụng dưỡng con vài ngày, con hãy cố chăm sóc bản thân cho tốt, lần tới tìm việc phải khôn khéo một chút, để Gia Lập giúp con tham khảo.” Cố ba nói.
Xuân Hỉ không tập trung “Ưm” một tiếng, cô đang suy nghĩ, lần này về nhà, ít nhất phải hơn một tháng cô mới trở về, lúc này Gia Lập thật sự hoàn toàn không ở bên người cô, có lẽ đó là một cơ hội tốt, để cho cô thích ứng việc không có anh.
Ngày đó đi, là Gia Lập lái xe đưa bọn họ đến nhà ga, Gia Lập mua vé vào ga rồi đưa họ lên xe.
Xe lửa phát ra tiếng còi, Xuân Hỉ đẩy Gia Lập: “Đi nhanh lên, xe lửa sắp đi rồi.”
Cô đưa anh ra cửa ra vào, cười với anh: “Tạm biệt.”
Gia Lập đưa tay muốn xoa đầu cô, lại thay đổi hướng, xoa hai má của cô, hơi hơi vuốt phẳng, đầy cảm xúc nói: “Sớm trở về một chút.”
Xuân Hỉ còn chưa kịp phản ứng lại, anh đã nhảy xuống xe lửa.
Xe lửa chậm rãi chuyển động, Xuân Hỉ bị nhân viên đuổi vào toa xe, cô cứ thế nhìn anh vẫy chào, trong miệng lẩm bẩm: “Tạm biệt.” Xe lửa chạy về phía trước, lập tức để Gia Lập lại ở phía sau. Cô đứng ở bên cửa sổ một hồi lâu, không tự chủ được sờ sờ hai má, vừa rồi nơi anh lướt qua dường như còn hơi hơi nóng lên, cô nhắm mắt lại, trong lòng một mảnh hỗn loạn.
Quê của Cố ba là ở thành phố C, năm đó Cố ba vẫn là một thanh niên hừng hực sức sống, vì theo đuổi lý tưởng, lẻ loi một mình đến thành phố B dốc sức làm việc, quen biết được Cố mẹ cũng là người thành phố C. Hai người cứ thế làm bạn, khi công việc của Cố ba hơi có khởi sắc thì liền dẫn Cố mẹ đi kết hôn, phòng ở vẫn là ký túc xá do đơn vị phân cho cán bộ, không có hôn lễ, không có tiền để giành, thật sự là lỏa hôn ( hôn nhân không có gì). Vài năm về sau, Cố ba Cố mẹ cố gắng tiết kiệm được chút tiền mua phòng ở, nên quen biết được vợ chồng Trình gia ở bên cạnh, lúc đó Gia Lập đã sinh ra, là đứa nhỏ 5, 6 tuổi nho nhã, lễ độ kêu lên: “Cháu chào cô chú” .
Mỗi một năm đến tết âm lịch, ngày mùng một tháng 5 ( ngày quốc tế lao động) hoặc là ngày mùng 1 tháng 10 ( quốc khánh Trung quốc), hai vợ chồng đều trở về thành phố C để thăm cha mẹ, nhưng mà từ có Xuân Hỉ, bọn họ đi về rất ít. Bởi vì Xuân Hỉ trước đây thân thể không tốt, đường xá xa xôi, xóc nảy, phương tiện giao thông cũng không phải tốt lắm, rất là khổ. Một nhà ba người cách một hai năm trở về một lần, mãi đến khi Xuân Hỉ lớn, thân thể đã chuyển biến tốt hơn, mới có thể cứ nghỉ hè trở về một hai tuần.
Mà cách lần gần đây nhất trở về, đã là chuyện một năm trước.
Ở Cố gia bà nội đã sớm đứng ở cửa nhà, vừa cùng ông lão tán gẫu, vừa nhìn ra đầu ngõ xem bọn họ đã tới chưa.
Đầu đường mơ mơ hồ hồ xuất hiện bóng dáng ba người, có một bà khoảng ba bốn mươi tuổi chỉ vào phương hướng kia, ồn ào: “Kia không là Tiểu Bảo nhà các người sao!”
Tiểu Bảo là nhũ danh của Cố ba, nguyên nhân là ở nhà đứng hàng nhỏ nhất.
Bà nội Cố miệng cười tủm tỉm.
Xuân Hỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy bà nội, đem hành lí đưa vào trong lòng Cố ba bỏ chạy qua, ôm lấy bà nội: “Bà nội, có nhớ đến con không a!”
Bà nội sờ sờ mặt của cô, chậm rãi nói: “Bảo bối cho bà nội thơm cái nào!”
Xuân Hỉ đem mặt qua, bị bà nội hôn đầy nước miếng lên mặt, cô khanh khách cười rộ lên.
Anh em cha con đều vui mừng, làm cho người bên ngoài ao ước.
Ở nhà bà nội không bao lâu liền đến đêm ba mươi. Xuân Hỉ đã sớm đi cùng anh họ, chị họ ra chợ mua pháo hoa cùng với câu đối hai bên cửa.
Chị họ trên đường đi tay đều không ngừng gửi tin nhắn, Xuân Hỉ cười cười, người này khẳng định đang yêu đương. Cô theo bản năng sờ sờ túi để hẹn giờ nhắn tin chúc mừng năm mới Gia Lập, mới nhớ đến, điện thoại của cô đã để lại trong nhà ở thành phố B, tắt điện thoại, khóa ở trong ngăn kéo. Vì cô sợ lại giống như bây giờ, nhịn không được muốn gọi cho Gia Lập.
Anh họ dẫn Xuân Hỉ đi ở phía trước, càng chạy càng nhanh. Chị họ vừa gửi tin nhắn vừa đuổi theo bọn họ, bất mãn nói: “Hai người đi nhanh như vậy làm gì, không có tổ chức không kỷ luật, không biết tinh thần đoàn đội hợp tác nha.”
Anh họ nói: “Từ nơi này đến chợ chỉ có 10 phút, đi theo em mà 20 phút còn chưa tới. Em cho mình là Hoàng hậu sao đi chỗ nào cũng cầm di động, cẩn thận ngã chết!”
Xuân Hỉ cười ha ha, nhìn hai người chọc cười.
Chị họ ánh mắt hung ác: “Không cho phép! Hai người đang thấy mà thèm đi, quá đáng em chỉ đang chúc lại tin nhắn được nhận thôi, em thấy hai người, một chút giá trị đều không có!”
Anh họ cười nhạo: “Anh cũng sắp kết hôn, có giá trị thì chị dâu của em sẽ lột da anh.”
“Không phải nói như vậy, sự thật chứng minh anh không hề có mị lực, trừ bỏ chị dâu, không có ai để ý đến anh!” Chị họ chê cười hắn, lại quay đầu hỏi Xuân Hỉ, “Em đã yêu đương gì chưa? Con gái mà đảm bảo chất lượng chỉ trong vòng một vài năm, thừa dịp tuổi trẻ nhanh chóng mà gả cho người trong sạch. Đừng nhìn chị so với em lớn hơn hai tuổi, hiện tại đã là thừa nữ (con gái quá tuổi), cũng may chị của em mị lực vô hạn, không sợ bị ế đâu!”
Xuân Hỉ lắc đầu: “Em vẫn chưa thấy thích hợp, nên không nghĩ đến.”
Chị họ nhướng mày: “Đến tuổi này mà chưa yêu đương, chỉ có ba loại tình huống, thứ nhất là em hận đời, nhìn người đàn ông nào cũng đều không vừa mắt. Thứ hai là em đã có người thầm mến từ lâu, nhưng mà người ta không thích em, em luyến tiếc buông tay, lãng phí tuổi thanh xuân chờ anh ta. Thứ ba chính là… em là biến thái!”
Xuân Hỉ bị nói trúng điểm yếu, chột dạ ồn ào: “Chị mới biến thái đấy! Cả nhà chị đều biến thái!”
“Em không phải người nhà của chị sao?”
“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.