[Trinh Thám] Mưu Sát

Chương 5:




Từ Sách ngồi thẳng lưng trên ghế, nhìn khẩu súng K64 ở trong tay.
Anh ta đang suy nghĩ.
Cao Đông dẫn toàn đội để đốc thúc phá án, anh ấy sẽ bắt tay từ góc độ nào nhỉ?
Với trình độ trí tuệ năng lực của anh ấy, chắc là bây giờ đã phát hiện ra, đường Phong Tây chính là khu vực bị phong tỏa bởi ba chiếc máy quay camera ở đầu ở giữa và ở cuối đường.
Hung thủ trước khi gây án, rõ ràng là đã thám thính lưu lại ở trên đường. Một bên của đường Phong Tây thì lại là bức tường cao của tiểu khu dân cư, một bên thì là đồng ruộng hoang vắng. Anh ấy chắc chắn sẽ cho rằng, trước khi gây án hung thủ một là đi bộ hai là ngồi xe ô tô để tiến vào đường Phong Tây, không thể nào đi từ đồng ruộng hoang vắng lại được.
Trước khi gây án, thời gian vẫn còn sớm, nếu như đi từ đồng ruộng hoang đến, khó có thể bảo đảm không bị người khác phát hiện, việc này không phù hợp với thủ pháp gây án gọn gàng mau lẹ của hung thủ. Cho nên hung thủ hoặc là đi từ đường Duyên Hải Nam rẽ vào đường Phong Tây, hoặc là đi từ đường Duyên Hải Bắc rẽ vào, hoặc là đi từ trong tiểu khu dân cư ra.
Trên thực tế, nếu như Cao Đông đoán như vậy, thì anh ấy đã đoán đúng rồi.
Mình chính là đi từ đường Duyên Hải Bắc tiến vào đường Phong Tây!
Tiếp theo, Cao Đông chắc chắn sẽ phái người đi điều tra từng người và từng chiếc xe tiến vào đường Phong Tây, xem qua máy quay camera bọn họ có rời khỏi từ ba phương hướng này không. Nếu như có người không kịp thời rời đi, mà dừng lại ở trên đường, vậy thì người này chắc chắn là hung thủ rồi.
Nếu như bắt xe vào, mặc dù máy camera không thể quay được trong xe ngồi mấy người, nhưng Cao Đông chắc chắn sẽ tiến hành điều tra xác minh từng chiếc xe, điều tra xem chiếc xe nào có người xuống ở giữa đường Phong Tây.
Nhưng kết quả cuối cùng chắc chắn sẽ khiến cho anh ấy thất vọng thôi.
Về điều này, Từ Sách rất tự tin.
Sau đó Cao Đông sẽ phát hiện ra lối này không thể đi tiếp được, thông qua phán đoán là người quen gây án, sẽ chuyển trọng điểm điều tra sang mối quan hệ xã hội của Lý Ái Quốc, nhưng, như vậy thì càng sai, mình và Lý Ái Quốc vốn không hề quen biết.
Được rồi, tiếp theo không cần nghĩ đến Cao Đông nữa, bắt đầu thiết kế đối tượng tiếp theo.
Đã là 9 giờ tối, lúc này, Từ Sách nhận được một cuộc điện thoại, là Cao Đông: “Anh Từ, bây giờ có rảnh không? Ha, chúng ta ra ngoài trò chuyện đi, bao nhiêu năm không gặp… Được rồi, vậy lát nữa chúng ta gặp nhé.”
Sau khi tắt máy, trong lòng Từ Sách bỗng trào lên cảm giác lo lắng, anh ấy tại sao lại tìm mình? Lẽ nào hành động của mình ngày hôm qua lại có sơ hở?
Anh ta tỉ mỉ nhớ lại từng chi tiết tối hôm qua.
Không thể nào, không thể nào để lại bất cứ sơ hở gì. Anh ta hít sâu vài hơi, để lấy lại sự cân bằng, tiếp đến bèn cầm khẩu súng lên, bước vào căn phòng ở phía sau, sau khi bước ra, trên người đã không còn khẩu súng nữa.
Anh ta bước ra khỏi sân, ở đó có hai chiếc xe ô tô đang đỗ, một chiếc là xe Hyundai màu đen lục, một chiếc là xe Audi màu đen, anh ta ngồi lên chiếc Hyundai, lái đến con đường cách Sở Công an không xa, ở đó có một dãy quán ăn đêm, anh ta giảm tốc độ, hạ cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài.
“Anh Từ, ở đằng này, mau đến đây.” Trong một quán ăn đêm phía ngoài cùng, Cao Đông mặc thường phục đang gọi.
Từ Sách đỗ xe xong, chậm rãi bước tới, ngồi xuống. “Nào, anh Từ, ăn gì nào? Tôi có thời gian rảnh một tiếng, anh cũng biết sáng nay xảy ra sự việc này, tôi thực sự quá bận rộn, lát nữa vẫn còn phải quay về sở. Chúng ta là bạn học cũ hơn mười năm mới gặp mặt, ha ha, hôm nay là cơ hội khó có thể có được, kiểu gì tôi cũng phải mời bữa cơm.”
“Anh bận như thế, tôi sao có thể quấy nhiễu làm phiền chứ.”
“Đừng nói như vậy, khó khăn lắm mới có thể gặp được, anh thấy đấy, anh bao năm nay sống ở Mỹ, còn tôi, cả ngày vùi đâu vào vụ án, ha ha, chúng ta ít có cơ hội để gặp gỡ nhau. Lần này, vừa vặn anh về nước, tôi thì lại gặp vụ án này nên mới đến huyện Bạch Tượng các anh, anh thấy đấy, đây không phải là duyên phận sao?”
Từ Sách cười: “Đúng vậy, chúng ta đúng là nhiều năm rồi chưa gặp, tôi cũng rất muốn gặp các bạn học cũ.”
“Phải rồi, sáng nay quên hỏi, anh về nước từ khi nào, nghe nói mấy năm trước anh đã kết hôn rồi à?”
“Ừm, bã xã và con đều ở Mỹ, tôi ở nước ngoài mãi cũng chán rồi, muốn quay trở về nước để xem có cơ hội gì không. Đợi tôi ở bên này lo liệu ổn thỏa, rồi sẽ đón họ về nước.”
“Dự định tìm công việc hay là tự mình gây dựng sự nghiệp?”
“Muốn tự mình tìm một việc gì đó để làm, còn về việc ngày ngày đi làm công, đã chán ngấy rồi.”
“Cũng phải, nghe nói trước đây anh làm đầu tư ngân hàng ở nước ngoài, mức lương hàng năm lên đến hàng triệu đô la Mỹ kia mà, nếu mà về nước còn phải đi làm nhân viên, thì chẳng thú vị chút nào cả.”
“Làm gì có hàng triệu đô, các bạn học khác nói bừa đấy.”
Cao Đông cười chỉ vào Từ Sách nói: “Sáu bảy trăm nghìn đô la Mỹ thì chắc là được chứ gì.”
Từ Sách không phủ nhận, nói: “Còn anh thì sao, con lớn lắm rồi chứ, trai hay gái?”
“Con trai 6 tuổi. Thằng bé bây giờ lớn rồi, cả ngày cứ đòi gặp tôi, quấn lắm. Lần này gặp phải vụ án này, xem ra tôi lại phải ở lại huyện Bạch Tượng các anh một khoảng thời gian rồi, điện thoại của mẹ nó đã gọi mấy cuộc liền, nói nó cứ đòi tôi quay về. Đúng là phiền toái quá.”
“Vụ án có manh mối gì không?”
Cao Đông cười sượng sùng: “Nói thực, tạm thời vẫn chưa có gì cả. Phải rồi, sự việc này người trong vùng các anh đều biết cả rồi chứ?”
Từ Sách gật đầu.
Cao Đông nói: “Ôi, ảnh hưởng quá xấu, tôi bị áp lực nặng như núi đè. Điều đáng hận nhất là ở hiện trường không có người làm chứng, cũng không có vật chứng, bố khỉ, đúng là trúng tà. Những năm trở lại đây, trong các vụ án tôi đã phá, chưa gặp phải tên hung thủ nào lại có thủ đoạn tinh vi như hắn.” Anh ở chốn quan trường đương nhiên là nói theo kiểu cách chốn quan trường, gặp được bạn học cũ, thói quen ăn nói thường ngày cũng buông ra thoải mái.
“Là người quen gây án à?”
Cao Đông cười hi hi: “Sao anh biết?”
Từ Sách thản nhiên trả lời: “Hiện trường vừa nhìn đã biết rồi, giết người ở trong xe.”
“Tôi quả nhiên không tìm nhầm người, ha ha.”
Từ Sách thoáng tỏ ra kinh ngạc: “Anh tìm tôi là vì vụ án sao?”
Cao Đông nói: “Cũng không phải đâu, một là muốn tìm anh để ôn lại chuyện cũ, hai là vụ án này làm tốn nhiều tế bào nơ ron thần kinh của tôi quá. Khoa Tâm lý trường Đại học California là tốt nhất thế giới, anh đã học xong tiến sĩ rồi, lại có liên quan đến Tâm lý học tội phạm, hồi tôi học bồi dưỡng nghiệp vụ ở trường Đại học Công an, vô tình nhìn thấy luận văn của anh, tôi càng sùng bái anh hơn.”
Cao Đông trước nay vẫn luôn như vậy, cái miệng này rất biết lấy lòng người khác. Mặc dù trong lúc làm việc anh thỉnh thoảng nóng nảy với cấp dưới, nhưng đối với Từ Sách, anh thực sự rất sùng bái.
Từ Sách là bạn cùng lớp cấp ba với anh, hồi đó môn toán không có đề nào là Từ Sách không giải được. Đặc biệt là sau khi vào đại học, hai người đều ở trường Đại học Chiết Giang, Cao Đông là người có điểm khá thấp ở môn Tâm lý học, Từ Sách thì là người có điểm rất cao ở khoa Toán ứng dụng, hơn nữa anh cũng nghe rất nhiều thông tin truyền tai rằng Từ Sách siêu sao thế nào trên phương diện logic học. Sau đó Từ Sách còn lấy được học bổng toàn phần của Đại học California, sau đó làm đảm nhận vai trò quản lý cấp cao cho ngành đầu tư ngân hàng, là một nhân vật truyền kỳ trong nhóm bạn học.
Từ Sách nói đầy khiêm tốn: “Tôi ở Mỹ chỉ tiếp xúc sơ qua với Tâm lý học tội phạm, cũng không vào được FBI, có thể giúp anh được gì?”
Cao Đông cười nói vẻ khách khí: “Không không không, thực ra cũng chẳng có việc gì lớn, tôi chỉ là muốn nhờ anh giúp tôi đoán một thứ. Kết quả sơ bộ điều tra của chúng tôi là, hung thủ ở hiện trường vụ án chỉ có một người. Nhưng vụ án lần này, rõ ràng là có người thám thính chờ đợi nạn nhân. Tôi đang nghĩ, hung thủ đã biết tối qua nạn nhân phải đến muộn gần khuya mới về nhà, một là hung thủ tự đi theo dõi, hai là có một người giúp đỡ. Anh cảm thấy tên hung thủ này là một người hay còn có người giúp đỡ nữa?”
Từ Sách đảo con ngươi mắt một vòng, nói: “Trên xe có bị mất mát tiền bạc hay tài sản quý giá nào không?”
“Trên xe có mấy vạn tệ tiền mặt, hung thủ không lấy đi, rõ ràng là không phải vì tiền.”
Từ Sách nói quả quyết: “Hung thủ là một người.”
Cao Đông hỏi vẻ hiếu kỳ: “Tại sao lại có thể khẳng định như vậy?”
“Hung thủ của vụ án này nếu một khi bị bắt, có phải là chắc chắn bị tử hình hay không?”
Cao Đông cười: “Đó là điều không còn nghi ngờ gì nữa.”
“Cùng phạm tội, tất nhiên cần phải có nhu cầu lợi ích chung. Đứng từ góc độ tâm lý tội phạm, lợi ích về vật chất là sợi dây tốt nhất để trói buộc nhu cầu lợi ích của những cá thể riêng biệt. Trong vụ án này, hung thủ không phải vì tiền, cho nên thứ lợi ích về vật chất sẽ không tồn tại. Và đứng từ góc độ giết người vì thù hận để phân tích, hung thủ đương nhiên cũng biết rằng vụ án này nếu phá được thì chắc chắn là tử hình, với vai trò là một vụ án mưu sát, chứ không phải là một vụ hung sát, rất ít khi xuất hiện tình huống có đồng phạm. Tại sao lại như vậy? Bởi vì mỗi người, trong nơi sâu kín nhất trong lòng thực sự tin tưởng chỉ có một mình mình mà thôi. Cho dù có hai người cùng căm hận đối với nạn nhân, họ cũng sẽ không liên kết lại để cùng phạm tội. Bởi vì hung thủ sẽ suy nghĩ đến tương lai lâu dài sau này, lo lắng kẻ đồng bọn vào một ngày nào đó trong tương lai vô tình tiết lộ ra sự việc này khi đó, vậy thì đối diện với sự trừng phạt chính là tử hình, về điều này, bất cứ ai cũng đều phải suy xét. Cho nên phàm là vụ án mưu sát, gần như là chỉ có một mình hung thủ, có thể có người biết chuyện, nhưng tình trạng cùng phạm tội thì rất hiếm gặp. Đặc biệt suy xét đến vụ án này, đơn thuần chỉ là giết người trả thù, sẽ thiếu hụt nhu cầu chung trên phương diện lợi ích vật chất.”
Cao Đông tỉ mỉ suy ngẫm lời phân tích của Từ Sách, gật đầu nói: “Anh nói không sai, hung thủ chắc chắn chỉ có một người, gây ra vụ án lớn thế này, hơn nữa cả quá trình phạm tội lại không hề lộ ra chút sơ hở nào, tin rằng hung thủ đã sắp xếp nên một kế hoạch vô cùng tỉ mỉ kín kẽ, loại người này sẽ không tìm đồng bọn đâu, cũng sẽ không tiết lộ kế hoạch cho người khác. Bây giờ anh đã giúp tôi giải quyết được một câu hỏi khó khăn đầu tiên. Vẫn còn một việc nữa, cần nhờ anh giúp phân tích thêm một chút, hàng chữ đó ở trên tấm kính chắn gió của chiếc xe Audi sáng nay anh cũng biết nhỉ, lãnh đạo cấp trên của tôi lo lắng, hung thủ sẽ tiếp tục gây án, anh có thể phân tích một chút tâm lý của hung thủ, xem hắn liệu có phải thực sự vẫn còn gây án hay không?”
“Điều này chỉ có thể nói ra từ trên phương diện xác suất.”
“Tôi hiểu phương pháp phân tích xác suất là nghiên cứu của ngành tâm lý học, là sở trường của anh, tôi đã đọc rất nhiều bài viết của anh.”
“Loại khả năng thứ nhất, là hung thủ thực sự có thù hằn xã hội, cho nên đã để lại hàng chữ đó. Loại khả năng thứ hai, hung thủ chỉ là có mối thù với nạn nhân sáng nay, để lại hàng chữ đó là muốn chuyển dời sự chú ý của các anh.”
“Tôi không sợ loại khả năng thứ hai, chỉ sợ loại khả năng thứ nhất. Anh cho rằng loại khả năng thứ nhất có tỉ lệ bao nhiêu phần trăm?”
“Điều này cũng khó nói. Nếu như thực sự là báo thù xã hội, ngay người đầu tiên đã dùng phó giám đốc Sở Công an để thị uy, lập tức sẽ tạo nên sự truy bắt ráo riết, làm như vậy thì cái giá của sự mạo hiểm quá lớn. Nếu như giết một giám đốc bình thường của một đơn vị khác, e rằng cũng chẳng cần phái anh xuống.”
Cao Đông gật đầu, nếu như người bị hại là một người lãnh đạo cỏn con của đơn vị khác, thì độ chấn động của sự việc này sẽ giảm đi rất nhiều.
“Nhưng nếu như trong nội tâm hung thủ, là một kẻ rất tự tin, vậy thì hắn cho rằng hắn có khả năng để gây án mà không bị điều tra ra, cho nên trước tiên chọn một người khó nhất để ra tay, để chứng minh thực lực của hắn, điều này cũng rất có khả năng. Cho nên khi vẫn còn chưa tìm hiểu được tính cách của hung thủ, không thể nào phán đoán ra được động cơ giết người trong hai loại khả năng này, chỉ có thể nói, cả hai loại khả năng này đều tồn tại.”
Cao Đông bất lực thở dài: “Xem ra, vấn đề này chỉ có thể tạm thời gác lại.” Anh nhìn đồng hồ đeo tay, “Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải về Sở trước đây, mang chút đồ ăn về cho các anh em. Anh Từ, hôm nay chúng ta hãy nói đến đây, bao nhiêu năm không gặp, vốn dĩ muốn nói chuyện với anh nhiều hơn, đợi sau khi tôi xử lý ổn thỏa vụ án này, rồi sẽ rủ anh đi chơi. Dù sao hiện giờ anh một mình ở trong nước cũng rảnh rỗi, đến lúc đó hãy đến thành phố chơi vài hôm.”
“Được.” Từ Sách gật đầu, đứng dậy tạm biệt Cao Đông.
Từ Sách quay trở lại xe, nhìn đồng hồ, hôm nay đã quá muộn rồi, không kịp nữa rồi, mấy hôm nay mặc dù cảnh sát đều xuất quân, buổi tối cũng thường đi tuần tra khắp nơi, nhưng phần lớn cảnh sát vẫn đang bận vụ án này, trên thực tế, ở một khâu nào đó lại còn yếu mỏng hơn trước đây.
Đây ngược lại lại chính là một cơ hội tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.