[Trinh Thám] Mưu Sát

Chương 59:




Ngày hôm sau, đúng là hết mưa lại nắng, bầu trời đã quang, mây đã tạnh.
Cao Đông vẫn chưa dậy, đã nhận ngay cuộc gọi của đội trưởng Trần: "Anh Cao, không hay rồi, tìm thấy thi thể của Lâm Tiêu rồi!"
Nửa giờ đồng hồ sau, một lực lượng cảnh sát lớn xuất hiện ở trên đồi ở ngoại ô huyện.
Rất nhiều người trung niên và người già mỗi sáng tối đều đến ngọn đồi này để luyện tập, mấy hôm trước mưa to gió lớn, cho nên không ai đến. Hôm nay đã hết mưa trời đã tạnh ráo, những người sáng sớm đã lên núi liền phát hiện ra một túi nilon trong suốt lộ ra ở bên cạnh sườn dốc, nhìn trông có vẻ không bình thường. Đi đến gần phát hiện, trong đó hình như đựng rất nhiều đồ.
Sau đó, ông già người đầu tiên nhìn thấy đã nhìn thấy bên trong túi nilon có tóc, lập tức mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, rồi vội vàng báo cảnh sát.
Sắc mặt Quách Hồng Ân tái nhợt, bây giờ là một ngày chết một người, thực sự không biết ăn nói thế nào, tiền đồ của mình cũng coi như là thực sự đi toong cả rồi.
Cao Đông đứng bên cạnh cố gắng kìm nén không lên tiếng, trong lòng anh vẫn đang nghĩ là Từ Sách gây án, không thể nào vĩnh viễn đều phạm tội một cách hoàn mỹ, sẽ để lại chứng cứ, làm thế nào để tìm ra được chứng cứ, để Từ Sách nhận tội và bị xử tử.
Suy nghĩ trong lòng anh và Quách Hồng Ân không giống nhau, anh vốn đã không thèm quan tâm đến vụ án mạng vừa mới xảy ra nữa, bởi vì trong lòng anh đã biết rõ ai là hung thủ rồi, chỉ hiềm một nỗi không có chứng cứ mà thôi.
Tất cả những người cảnh sát ở hiện trường bao gồm cả những người cảnh sát kéo đường dây cảnh giới bên ngoài, ngăn cản những người kéo đến xem, sắc mặt ai nấy cũng đều sa sầm nặng nề, chau mày ủ rũ, vụ án mạng liên tiếp xảy ra khiến họ thực sự mệt mỏi rã rời.
Nửa giờ đồng hồ sau, thi thể ở trong chiếc túi nilon đã được lấy lên, sau khi bác sĩ pháp y Trần tỉ mỉ quan sát, bước tới hội báo với Cao Đông và Quách Hồng Ân: "Anh cả, thi thể được lưu giữ rất tốt, do có túi nilon bọc kín, nước mưa của mấy ngày hôm nay đều không ngấm vào được. Qua hiện trạng, chắc là chết khoảng hơn hai ngày, cách chết tương tự, cũng là lưỡi lê ba cạnh đâm vào tim."
Cao Đồng ồ một tiếng, nói: "Có nghĩa là ngày hôm sau sau khi Thiệu Cương bị gϊếŧ, hung thủ đã gϊếŧ Hồ Sinh Sở, ngày hôm sau nữa, hung thủ lại gϊếŧ Lâm Tiêu phải không?"
"Đúng vậy. Trong vụ án này hung thủ có vẻ không được thận trọng, hắn đào hố để chôn quá nông, nếu như hắn đào sâu thêm khoảng hai mươi, ba mươi cen-ti-mét nữa, e rằng trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không có ai phát hiện ra thi thể. Đến lúc phát hiện thấy, có thể cũng đã bị phân hủy từ lâu rồi, càng không thể nào có thể nhận diện được ra là Lâm Tiêu nữa. Hơn nữa, sao hung thủ lại ngốc nghếch dùng túi nilon để bọc thi thể lại, bọc chặt lắm, nước mưa mấy ngày hôm nay cũng không chui được vào, cộng thêm thời tiết lạnh như vậy, càng không thể nào bị thối rữa. Bây giờ bọc vào túi nilon, đào hố lại không đủ sâu, mấy hôm nay mưa lớn, đương nhiên sẽ lộ ra ngoài."
Đội trưởng Trần ở bên cạnh nói: "Đúng vậy, nếu không phải là trận mưa này, thi thể không biết đến khi nào mới lộ ra ngoài nữa."
Bác sĩ pháp y Trần gật đầu: "Hung thủ không ngờ sau khi chôn xác, lập tức lại gặp thời tiết mưa to gió lớn, xem ra hắn không xem dự báo thời tiết rồi."
Bác sĩ Trần muốn cố tình nói những câu hài hước bông đùa cho giảm bớt bầu không khí căng thẳng, nhưng rõ ràng hai vị lãnh đạo đều không có tâm trạng nào để bông đùa với anh ta, anh ta đành phải im lặng.
Đúng lúc này, Trương Nhất Ngang ở bên trong kêu lên: "Anh cả, lại đào ra được một thứ, xem ra là một chiếc hộp nhỏ."
Nghe vậy, Cao Đông và một đoàn người đang đứng ở bên ngoài vội vàng đi vào bên trong.
Hai người nhân viên cấp dưới của bác sĩ Trần đang đặt một chiếc hộp mới đào được xuống đất, là một chiếc hộp gỗ, bên ngoài cũng được bọc bằng túi nilon, lộ ra đồ vật bên trong được bảo quản tốt, không bị nước mưa thấm vào.
Họ đeo găng tay, thận trọng lấy chiếc túi nilon bọc bên ngoài ra. Bên trong là một chiếc hộp gỗ bình thường.
Bác sĩ Trần chỉ huy cấp dưới trước tiên hãy kiểm tra xem bên ngoài chiếc hộp còn lưu lại dấu vân tay hay không, sau khi xác định không có, mới mở hộp ra, bên trong đặt mấy đồ vật.
Tất cả con mắt của mọi người đều mở to, ngoài mấy người cảnh sát giăng đường dây cảnh giới bên ngoài, những người cảnh sát khác cũng đều vây tới!
Món đồ đầu tiên rơi vào trong tầm mắt mọi người, thật không ngờ là hung khí! Lưỡi lê ba cạnh!
Bên trên là lưỡi lê ba cạnh sắc nhọn, trên đó vẫn còn dính một chút máu thẫm đã khô. Phía sau là cái nắm tay bằng cao su.
Bác sĩ pháp y Trần quỳ xổm xuống, thận trọng cầm lấy chiếc lưỡi lê ba cạnh đó, đặt đến chỗ ngược sáng, bật một chiếc đèn đặc biệt, soi thật kĩ. Tiếp đó, bác sĩ Trần vô cùng kích động: "Bên trên có dấu vân tay!"
Tất cả mọi người nghe thấy câu nói này, trong lòng đều chấn động, kiên trì chiến đấu bao lâu như vậy, cuối cùng cũng đã có thu hoạch, hơn nữa lại là vật chứng có giá trị duy nhất - dấu vân tay.
Ngay cả trên mặt Quách Hồng Ân cũng không kìm nổi hiện lên nụ cười.
Cao Đông không vui mừng kinh ngạc, lặng lẽ quan sát công việc của họ, chiếc lưỡi lê ba cạnh này trông hơi quen, nhưng nhất thời anh không nhớ ra được.
Bác sĩ Trần nói tiếp: "Vết máu trên đó, có lẽ là của Lâm Tiêu. Tiểu Vương, nhanh lên, mau thu lại, đợi lát nữa lập tức trở về để lấy dấu vân tay."
Sau đó, bác sĩ Trần lấy từ trong hộp ra một món đồ có hình dạng giống như chiếc gậy nhỏ, nhìn mấy lượt, phát hiện ra không có dấu vân tay, nói với mọi người: "Đây là chiếc dùi cui, chắc chắn là hung thủ dùng thứ này, nhưng không có dấu vân tay, đã bị hung thủ lau chùi rồi, thật là đáng tiếc. Chiếc lưỡi lê ba cạnh vừa rồi, nắm tay làm bằng chất liệu cao su, rất dính, một khi đã dính dấu vân tay, rất khó có thể loại bỏ, tôi nghĩ hung thủ vốn dĩ cũng đã lau tay cầm, nhưng hắn không ngờ được dấu vân tay ở trên chất liệu cao su không phải một lần là có thể xóa đi."
Tiếp đến, bác sĩ Trần lại lấy ra một chiếc gậy nhựa hình dạng quả chuối, kiểm tra một vòng, phát hiện không có dấu vân tay, nhưng trên đó có dính một ít chất dịch nhờn, anh ta giơ chiếc gậy nhựa đó lên cho mọi người xem: "Cái này trông có vẻ giống như sεメ toy dùng cho nữ giới, trên đầu hình như còn bôi Vaseline, ha ha, tôi chưa từng nhìn thấy, xem ra có lẽ không liên quan gì đến vụ án, không biết tại sao lại xuất hiện ở đây. Tiểu Vương, cậu hãy bảo quản, quay trở về làm hóa nghiệm."
Cuối cùng, bác sĩ Trần lôi ba thứ còn lại ra, một cục pin điện thoại di động, một thẻ sim điện thoại và một chiếc máy di động cao cấp mạ vàng.
Bác sĩ Trần kiểm tra một lượt, trên những đồ này cũng không có dấu vân tay, anh ta hỏi vẻ băn khoăn: "Chiếc di động này là của ai vậy?"
Trương Nhất Ngang đứng bên cạnh nói: "Tôi đoán là của Lâm Tiêu."
Bác sĩ Trần nói: "Có lẽ ở trong đây cũng có manh mối gì đó thì sao."
Anh ta lật đi lật lại kiểm tra, sau khi chắc chắn không để sót manh mối nào, bèn lắp thẻ sim và pin vào trong máy, ấn công tắc mở máy.
"Thật không ngờ vẫn còn điện." Anh ta lẩm nhẩm một câu.
Đây là máy di động cảm ứng smartphone, bác sĩ Trần tháo găng tay ra, tìm kiếm một hồi trên di động, nhìn thấy một file, sau khi ấn mở, trong đó còn có một file khác, lại mở lần nữa, vẫn là một file, anh ta cảm thấy hơi kì lạ, nói rõ tình hình với lãnh đạo.
Quách Hồng Ân nói: "Tiếp tục mở ra xem."
Sau khi lại mở ra một file khác, xuất hiện một file ghi âm.
Bác sĩ Trần bật file ghi âm, liền sau đó, trong di động phát ra một giọng nói sụt sịt: "Tôi là Lâm Tiêu..."
Tất cả mọi người đều trợn trừng mắt, vô cùng kinh ngạc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.