Trình Tổng: Kế Hoạch Yêu Đương Đến Đâu Rồi?

Chương 14: Thu Hẹp (5)




"Trình Tranh? Cậu định cho ai làm trợ lý vậy, còn phỏng vấn riêng nữa?"
Anh quay sang nhìn Hải Đình và Hà Dữ đang tò mò đến mức đứng ngồi không yên mà chồm người về trước. Đến khi Lâm Thanh Thanh rời khỏi phòng làm việc, anh mới cầm điện thoại đưa ảnh của người đó lên cho họ xem. Người trong ảnh không phải ai xa lạ mà chính là Mã Dao, cô cũng chỉ vừa liên lạc với anh lúc sáng. Sau một hồi suy nghĩ, cô mới quyết định gọi cho anh để nhờ anh tìm giúp mình thêm việc làm. Cô thấy anh thường ăn mặc lịch sự lại còn có xe hơi, biết đâu giao tiếp rộng rãi, sẽ tìm được cho mình một công việc có thu nhập ổn định.
Đây là lần đầu tiên Mã Dao nhờ vã một người, lại còn là người mà cô vừa mới xác nhận vào một mối quan hệ mới. Trình Tranh không những đồng ý, còn muốn tạo cho cô một bất ngờ bằng cách nhận cô vào công ty của mình làm việc. Hải Đình và Hà Dữ há miệng, mắt chữ O mồm chữ A mà nhìn anh.
"Cậu... Cậu vẫn còn liên lạc với cô gái đó sao?"
Hải Đình vuốt mặt, không thể tin rằng sau lần bị mất mặt ở họp đêm anh vẫn còn qua lại với Mã Dao. Và có lẽ, anh ta sẽ còn sốc hơn khi biết quan hệ giữa anh và cô bây giờ.
Hôm sau.
Mã Dao theo địa chỉ mà Trình Tranh đã gửi bằng định vị ở điện thoại để đến với chỗ phỏng vấn, cô mặc chiếc váy ôm màu đen cùng áo sơ mi xanh nhạt, theo phong cách là một nhân viên văn phòng lịch sự trang nhã. Theo lời giới thiệu của anh, công ty này là công ty thiết kế đồ hoạ, với một cô gái có trình độ học vấn không cao như cô chỉ cần vào đây làm một vài việc vặt cho giám đốc là được. Cô nhìn xung quanh, cách bày trí của đại sảnh trong rất đẹp mắt cùng với những bức ảnh đồ hoạ sinh động.
"Không ngờ lại gặp nhau ở đây nhỉ?"
Mã Dao nghe thấy có người nói chuyện sau lưng mình thì quay lại, cho đến khi nhìn ra người trước mắt mình là người quen. Hai người đứng đối diện nhau, trái ngược với sự ngạc nhiên của cô thì người kia lại nở một nụ cười đầy ẩn ý.
"Cô còn nhớ tôi chứ?"
Cô đương nhiên không bao giờ quên được, chính cô gái này là người đã gây sự với mình năm 15 tuổi khi cô làm phục vụ ở quán ăn. Cô ta là người có gia thế hơn, lại có cha mẹ chống lưng nên dĩ nhiên muốn bắt nạt ai cũng được. Lúc ấy Mã Dao bị cô ta nhìn trúng, cố tình gạt chân để cô làm đổ nước lên váy của mình rồi gây sự. Cô vẫn còn nhớ thái độ kiêu căng của cô ta lúc đó, vô cùng bức người mà túm lấy tóc của cô. Vết sẹo phía sau vẫn còn, đã gần 5 năm rồi vậy mà cuối cùng cô và cô ta lại gặp nhau trong cảnh ngộ này.
Mã Dao cười nhạt, sau khi ngạc nhiên một phen thì cũng không thấy lạ mấy.
"Giám đốc công ty này mù rồi sao, lại tuyển hạng gái côn đồ như cô vào đây làm việc."
Cô nói rồi khoanh tay nhìn cô ta cười đắc ý, muốn xem thử thái độ của cô ta khi bị chọc tức của bây giờ và trước đây liệu có khác nhau hay không. Chỉ thấy Lâm Thanh Thanh trừng mắt nhìn cô, giống như sắp động thủ đến nơi. Tuy cô ta là con gái có học thức cao hơn cô, gia đình cũng có chút gia thế, cô ta cũng không phải không có nhan sắc, nhưng suy cho cùng thì nhân cách của cô ta lại vô cùng thấp kém.
"Cô nói ai là hạng gái côn đồ?"
Mã Dao cười khẩy.
"Còn không phải sao? Cô mà không nói, người ta cũng sẽ không biết cô lại có bằng tốt nghiệp Đại học còn được nuôi dạy đàng hoàng nữa đấy!"
Lâm Thanh Thanh nuốt không trôi cục tức này, ban đầu cô ta nghĩ sẽ làm cho cô bẽ mặt, nào ngờ cô lại cao tay hơn khiến cô ta sượng trân. Bước thật nhanh về phía của Mã Dao, cô ta tỏ rõ thái độ hung hăng của mình mà bước đến siết chặt cổ tay của cô.
"Mã Dao! Có phải 5 năm trước tôi dạy dỗ cô như vậy là chưa đủ hay không?"
Cô dùng sức vùng vẫy ra khỏi tay của cô ta, nhưng cô ta lại là người đầy đặn hơn một chút, nên lức tay cũng mạnh hơn, kéo người cô lắc lư qua lại.
"Đây là nơi làm việc, tốt nhất cô đừng làm càn."
"Tôi cứ thích làm càn đấy thì sao? Hạng người không có ai dạy dỗ như cô, tốt nhất đừng đi dạy đời người khác."
Câu nói này của cô ta, lại giống như một mũi dao ghim sâu vào vết thương lòng của Mã Dao khiến cô bị kích động. Đôi mắt cô đỏ lên, nhưng vẫn chưa kịp lên tiếng đáp trả thì đã có một giọng nói lên tiếng gọi thẳng tên của cô ta.
"Lâm Thanh Thanh."
Cả cô ta và cô đều giật mình, đến khi người đi lại gần họ là Trình Tranh, thì cô mới bất ngờ hơn bao giờ hết. Anh vừa từ trên lầu đi xuống, vì đã thấy quá giờ phỏng vấn rồi mà Mã Dao vẫn chưa thấy đâu. Nào ngờ lúc xuống đây, lại nghe lọt tai toàn bộ câu nói khó nghe này của cô ta. Lâm Thanh Thanh nhìn thấy anh mặt mũi liền tái mép mà buông tay, cổ tay của Mã Dao đã đỏ cả lên.
"Giám... Giám đốc?"
Người ngỡ ngàng nhất lúc này có lẽ là Mã Dao, đến giờ phút này cô mới biết đây là công ty của Trình Tranh, còn anh chính là Giám đốc.
"Anh... Là giám đốc công ty này?"
Anh chỉ nhìn cô một cái rồi tính chuyện với Lâm Thanh Thanh.
"Ai cho cô cái quyền được xúc phạm người khác như vậy?"
"Giám đốc à! Tôi..."
"Nếu như còn có lần sau, đừng trách tôi sẽ đuổi việc cô."
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.