Bọn họ đột nhiên khựng lại, sau đó có một người lấy ảnh từ trong túi áo ra nhìn, so sánh người trong ảnh cùng với Mã Dao. Cô vốn dĩ là người vô tội, trong trận đánh ghen này cô hoàn toàn không hề biết gì cả, cũng không phải là loại con gái như vậy. Thấy họ nhìn nhau mà nét mặt sượng trân, Mã Dao không kìm nén được sự bực tức mà giật lấy tấm ảnh trên tay người đàn bà kia, vẻ mặt đanh thép ấy khiến đôi mắt của cô càng thêm sắc lạnh.
"Cướp chồng hả?"
Trong ảnh chụp là một người đàn ông mập mạp không có tóc cùng với nhân tình của ông ta với góc nghiêng khá giống Mã Dao, thảo nào bọn họ lại nhìn nhầm người. Cô nhìn tấm ảnh rồi nhìn rõ mặt từng người một, họ lúc này đúng thật không thể nào lên mặt nổi nữa.
"Các người nghĩ mắt của tôi bị mù hay sao mà đi quen gã mập này vậy hả?"
Mã Dao nói rồi vứt phăng tấm ảnh xuống đất, nhưng câu nói này của cô đã làm cho vợ của gã mập đó không vui. Bà ta ban đầu đã không phải người hiền lành gì, nên khi biết chồng mình ngoại tình mới dùng biện pháp không tốt đẹp này để xử lí. Bây giờ nghe cô buông lời sỉ nhục ngoại hình của chồng bà ta, không đánh ghen thì cũng có cớ để mắng nhiết.
"Cô nói ai mập? Hả?"
Cùng lúc đó, đám người của Trình Tranh cũng vừa từ bãi đỗ xe đi đến. Anh không nhìn rõ mặt của Mã Dao, chỉ thấy cả đám người đang làm loạn trước cửa họp đêm, còn có bảo vệ bắt đầu ra ngăn cản. Nhưng miệng của bọn đàn bà đó thật quá lợi hại, đến cả bảo vệ cũng bị doạ cho sợ xanh mặt. Hà Dữ thấy vậy mới lên tiếng.
"Hình như có đánh nhau."
Hải Đình nhìn ra được trong số đó có một cô gái dáng người mảnh mai, bóng lưng lại khí chất như vậy thì chắc chắn là một bông hoa đẹp. Anh ta vỗ vai Trình Tranh, cười hí hửng.
"Này anh bạn! Muốn qua đó làm anh hùng cứu mỹ nhân không?"
Ba người đi đến gần để xem tình hình thế nào, lúc này Mã Dao vẫn đang đứng im lặng, còn đám đàn bà kia cứ xấn tới giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Sớm biết ra đường gặp phải hạng người này, cô nên ở nhà sẽ tốt hơn.
"Bà dữ như cọp cái vậy mà muốn chồng của mình không ngoại tình sao? Đúng là chưa ngủ đã nằm mơ mà!"
Cô không phải người dễ ức hiếp, đương nhiên không thể để tấm thân trong sạch này chịu oan. Ban đầu là đám người này vô duyên vô cớ xông vào đánh cô, lại còn không biết xin lỗi mà làm tới. Bà ta nghe được những lời này thì tức giận đến mức ruột gan sôi sục, nghiến răng nghiến lợi nhìn Mã Dao.
"Con nhỏ này! Mày dám?"
Vốn dĩ khi bà ta vung tay lên định tát, cô đã có thể ngăn lại, nhưng nào ngờ còn có một cánh tay khác nhanh hơn cả cô, sau đó là một bóng người cao lớn đứng chắn ở trước mặt. Trình Tranh quả nhiên muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, muốn thử cảm giác được tán thưởng một lần. Từ lúc bước chân ra ngoài ăn chơi đến bây giờ, anh có thể đến họp đêm với bạn, nhưng không động đến nữ sắc, đây là lần đầu tiên anh vì một cô gái mà nhúng tay vào.
"Cậu là ai vậy hả?"
Sắc mặt anh lạnh lùng không thay đổi, có điều môi hơi nhếch lên, không cần nghĩ ngợi gì mà trả lời rất lưu loát.
"Tôi là bạn trai của cô ấy."
Mã Dao tròn mắt ngước lên nhìn, cô còn không biết là từ khi nào mà mình lại có bạn trai, còn cao lớn như thế này. Nhưng nếu anh đã thật sự có lòng muốn giúp đỡ, thì cô cũng không ngần ngại mà phối hợp một chút, diễn cho tròn vai một cặp đôi hoàn hảo. Bước lên choàng lấy tay của Trình Tranh, cô có vẻ tủi thân nói.
"Anh xem. Đám người này ở đâu xông đến bảo em là kẻ cướp chồng rồi đánh em, không xin lỗi thì thôi còn gây sự nữa!"
Anh hơi khựng một chút, sự phối hợp bất ngờ này của Mã Dao đúng thật là khiến một người đàn ông lần đầu chạm vào phụ nữ như anh có chút bối rối. Liếc mắt nhìn ra thấy Hà Dữ và Hải Đình đang khua tay múa chân, anh thầm nghĩ lần này đúng thật là đã có hai thằng bạn quá tốt rồi. Đám đàn bà kia thấy Mã Dao có bạn trai, hơn nữa trông có vẻ khá khó chịu nên cũng không có ý định muốn làm lớn chuyện. Dù sao chuyện chồng bà ta ngoại tình cũng không phải chuyện đẹp đẽ gì, làm lớn chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ.
Sau khi cúi đầu xin lỗi Mã Dao xong, đám người đó cũng giải tán, trước cửa họp đêm cũng trở về trạng thái như bình thường. Hải Đình và Hà Dữ kéo tay nhau đến gần hơn một chút, chờ đợi xem Mã Dao sẽ phản ứng thế nào khi được một anh chàng đẹp trai như Trình Tranh giải vây. Nào ngờ cô dứt khoát rút tay ra khỏi tay anh, không nói câu nào mà đi thẳng một mạch
Anh há miệng ngạc nhiên, không nghĩ rằng cô lại có thể vô ơn đến như vậy.
"Này! Cô kia!"
Mã Dao dừng bước rồi quay đầu nhìn, ánh đèn xanh đỏ của tấm biển treo ở họp đêm làm dáng người của cô trông vô cùng quyến rũ. Trình Tranh thấy cô nhìn mình chằm chằm, á khẩu một lúc lâu mới lên tiếng.
"Là tôi giải vây giúp cô đấy! Không biết cảm ơn à?
Cô cười khẩy một tiếng rồi đi đến đứng dối diện với anh. Lúc này anh mới nhìn rõ được, khuôn mặt của cô quả thật là một người có nhan sắc, lại mang nét lạnh lùng mà sắc sảo.
"Anh là bồ tát tái thế à? Tôi đâu cần anh giúp rồi bây giờ đứng đây kể lễ? Lo chuyện bao đồng."
Nói xong rồi cô quay người bỏ đi, còn đưa tay lên để chào tạm biệt. Trình Tranh đứng đơ người, phen này quả thực anh bị cô làm cho điêu đứng, không biết phải nói làm sao. Còn Hải Đình và Hà Dữ đứng gần đó được một phen trầm trồ, vì lần đầu tiên họ nhìn thấy kiểu con gái không sợ trời sợ đất như vậy, vô cùng thú vị và mới lạ.
...