"Vậy mà lại không sát được cô ấy chứ."
Trình Tranh nói rồi cong môi cười, hơi liếc mắt sang nhìn xem phản ứng của Mã Dao. Góc nghiêng của cô rất đẹp, hàng mi cong khi cụp xuống trông vô cùng mê hoặc. Đêm qua lúc ôm vòng tay ra sau gáy của cô, anh mới chợt nhớ ra dường như ở nơi đó có một vết sẹo dài bằng ngón trỏ của mình. Bầu không khí im lặng một lúc lâu, sau đó anh mới lên tiếng hỏi.
"Tôi hỏi cô một chuyện được không?"
Cô nhìn anh rồi chỉ cười, có lẽ vẫn đang đợi xem anh muốn hỏi gì.
"Vết sẹo sau gáy của cô là thế nào vậy?"
"Anh và bạn của anh giống nhau quá nhỉ, cứ thích tò mò chuyện người ta."
Trình Tranh thấy sắc mặt Mã Dao không tốt, nên cũng không muốn hỏi quá sâu xa. Có điều từ lúc gặp cô đến bây giờ, ngoài việc thấy cô là một cô gái đanh đá, khó gần ra thì cô còn rất kín tiếng. Anh cũng không phải là thám tử, không muốn phải điều tra về thân thế hay quá khứ của cô, chỉ muốn hỏi thăm để biết thêm về cô một chút.
Không hiểu suy nghĩ điều gì, mà cuối cùng cô vẫn lựa chọn trả lời anh.
"Tôi đánh nhau với người ta, năm tôi 15 tuổi."
Anh hơi dừng bước một chút, hai mắt nhìn Mã Dao không chớp thể hiện rõ sự ngạc nhiên. Không ngờ cô còn trẻ tuổi như vậy mà cũng đã từng trải đời đến thế. Uống rượu cũng uống rồi, hút thuốc cũng đã từng, đến cả đánh nhau với người ta cũng không bỏ sót. Thấy thái độ bất ngờ của Trình Tranh, cô nhìn anh nhếch môi cười hỏi.
"Sao vậy? Thấy tôi là đứa không ra gì phải không?"
Anh ngẩn ra vài giây rồi vội vàng lắc đầu.
"Không. Không có."
"Con nhỏ đó gây sự với tôi trước, nó lớn hơn tôi nên tôi đánh không lại, thế là bị nó túm tóc, cầm chai bia đánh vào đầu."
Chuyện này nghe có vẻ rất bình thường với Mã Dao, nhưng đối với một người có tuổi thơ khá êm đềm như Trình Tranh thì nó quá đỗi khác. Anh đi rất gần cô, có thể cảm nhận được vai cô có chút run lên, không rõ là vì gió bắt đầu lạnh, hay là do cô vẫn ám ảnh chuyện quá khứ mà thấy chạnh lòng.
"Cha mẹ của cô đâu? Họ không phản ứng gì à?"
"Họ mất khi tôi 10 tuổi."
Lúc đó Mã Dao vẫn còn là một cô bé rất hoạt bát, cho đến khi nhận được tin cả cha và mẹ đều mất vì tai nạn giao thông. Cú sốc đó đối với một cô bé chỉ mới 10 tuổi là quá lớn, thật sự rất lớn. Mã Dao hoàn toàn biến thành người khác chỉ sau một đem, cô không rơi một giọt nước mắt nào, nhưng ai cũng biết cô bị đả kích rất lớn. Từ đó căn nhà chỉ còn mỗi mình Mã Dao, cô không chịu sống chung với những người khác, đã từng có người muốn nhận nuôi nhưng cô cũng đã từ chối. Hàng xóm ở đó rất tốt bụng, thường mang quà bánh đến nhà, thức ăn cùng với gạo, sau đó là dạy cô nấu ăn, dạy cô tự lập.
Mã Dao lớn lên được là nhờ tình yêu thương của những người xung quanh đó, nên dù ở bên ngoài cô có là một cô gái ăn chơi, thì khi về nhà vẫn rất lễ phép với họ. Trình Tranh không biết nên nói gì lúc này, vì trong lòng anh có chút bối rối. Khi cô hỏi có phải anh nghĩ cô chẳng ra gì không, bản thân anh chưa từng nghĩ như vậy. Chỉ là tuổi thơ mỗi người mỗi khác nhau, không ai có quyền được lựa chọn, cũng không ai muốn mình gặp phải bất hạnh gì.
Tay anh ở phía sau đưa lên, dường như muốn choàng lấy bờ vai nhỏ bé ấy, nhưng khi Mã Dao nhìn sang, anh lại quay mặt đi nơi khác rồi gãi đầu. Đi hết đoạn đường, vậy mà lại đến nhà của cô rồi. Cô chỉ tay về phía trước mặt, cười nói.
"Đến nhà tôi luôn rồi. Tạm biệt!"
Trình Tranh nhìn theo hướng mà Mã Dao đã chỉ, mới để ý thấy mái nhà của cô bị gió thổi bay lên.
"Cái đó..."
"À! Nó bị tróc lên đấy, ngày mai tôi sẽ sửa."
Anh nhìn cô ngạc nhiên.
"Cô à?"
Cô còn chưa kịp gật đầu, thì tay đã bị anh dắt đi về phía nhà mình. Trước nhà của cô có trồng hoa hồng leo, phủ kín cả cổng, cái cổng cao hơn đầu anh một chút, màu sơn cũ kỹ còn bị bong ra. Anh nhướn mày nhìn về phía ổ khoá cửa rồi nói.
"Mở đi! Tôi vào sửa giúp cô. Người cô nhỏ như kiến vậy, lên đó thì cũng không làm được gì đâu."
"Ý của anh là tôi vô dụng không làm được gì á?"
"Tạm gọi là vậy. Nói nhiều thật đấy, mở cửa ra đi!"
Mã Dao lườm Trình Tranh một cái rồi lấy chìa khoá mở cửa cho anh vào nhà. Chỉ vì lí do thấy nóc nhà của cô bị tróc, vậy mà lại có cớ để được vào nhà cô. Anh cũng không ngờ có ngày mình lại gặp một cô gái đanh đá, cũng không ngờ lại có sự tiến triển vượt bậc như vậy. Từ thời còn học Đại học, Trình Tranh đã là đối tượng theo đuổi của rất nhiều cô gái. Anh của lúc ấy hay bây giờ đều mang một nét điển trai rất khó cưỡng lại. Anh không hiểu rằng Mã Dao có nhìn ra được điều đó hay không, mà anh đã đứng sờ sờ thế này rồi cô cũng chẳng có cảm giác gì.
Cô giúp anh tìm cây thang, đứng ở bên dưới cố định nó, còn anh sẽ trèo lên trên để xem sao. Nhà của Mã Dao cũng đã khá cũ kỹ rồi, nên việc nóc nhà bị tróc là chuyện bình thường. Trước đây, nó còn bị rơi cả cái cửa nhà sau ra, cô phải vất vả lắm mới sửa lại được, nhưng cuối cùng cũng phải nhờ Phong Diệp đến thay cửa mới.
"Anh có sửa được không vậy?"
Trình Tranh ở phía trên này nhìn xuống, giọng thờ ơ nói.
"Bản tính đanh đá của cô tôi còn sửa được, nói gì đến nóc nhà."
...