Trò Chơi Chạy Trốn NPC

Chương 6: Người thừa kế 6




Editor – Beta: Trân (Pudding)
–––––––––
“Đây, đây là chuyện gì?” Quản gia bàng hoàng, không ngừng tự hỏi.
Ba người Giang Vi biết rõ đây chi tiết chân thực của trò chơi, thấy có người chết lập tức rời khỏi phòng sách, dựa lưng trên hành lang, hai chân bủn rủn. Nếu không phải Sùng Lăng vẫn đứng đây có lẽ ba người đã chạy về phòng.
Sùng Lăng ngồi xuống quan sát thi thể.
Trì Sơ quan sát toàn bộ phòng sách.
Mặt Hà Chí Long trắng bệch, thấy hai người thản nhiên làm việc riêng, không hiểu kêu to: “Hai người, hai người đang làm gì? Không báo án sao? Cậu ba bị giết! Chắc chắn là vì gia sản!”
Mất một người thừa kế, số tiền của những người khác sẽ được tăng lên.
Quản gia tựa như tỉnh táo trở lại, vội vàng nhặt chiếc điện thoại bàn dưới đất lên nhưng gọi cho trung tâm báo án không được, chỉ có tiếng tít tít.
Hà Chí Long thấy thế, lấy điện thoại của mình ra thì nghe: “Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi không nằm trong vùng phủ sóng, xin hãy gọi lại sau….”
“Gặp quỷ! Sao không nằm trong vòng phủ sóng được?!” Hà Chính Long hoảng hốt. Tuy biệt thự nằm ngoài ngoại ô nhưng tín hiệu vẫn luôn rất tốt.
Trì Sơ nhíu mày dùng điện thoại của mình thử, cũng giống vậy. Ngừng một lát lại gọi cho Chu Hàng, vẫn không nằm trong vùng phủ sóng.
Trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy đối phương không phải không nằm trong vùng phủ sóng, mà là họ không nằm trong vùng phủ sóng mới đúng.
“Không được, gọi không được.” Trì Sơ nói.
“Sao có thể?” Hà Chí Long khó lòng chấp nhận, lại nhìn cách chết đáng sợ của Trì Bồi Lý, nuốt nước bọt, vội vàng lao ra khỏi phòng sách: “Em, em đi báo với anh họ.”
Giang Vi bình ổn cảm xúc xong cố gắng đi vào trong học Sùng Lăng quan sát, thấy Hà Chí Long chạy xuống lầu khó hiểu nói: “Nhìn tình trạng trong phòng sách, khi xảy ra chuyện chắc chắn gây ra động tĩnh rất lớn, nhưng chúng ta lại không nghe được bất kỳ tiếng động nào.”
Quản gia giải thích: “Vì yên tĩnh, cách âm của nơi này rất tốt.”
Sùng Lăng bổ sung: “Trên đất có trải thảm, lại ở tận lầu ba, có thêm hiệu quả của cách âm, không nghe thấy tiếng động cũng không lạ. Người khác không nghe được thì có thể hiểu, nhưng người ở tầng hai thì sao?
Dưới phòng sách chính là phòng của Triệu Hiểu Cầm, lúc ấy dì ta cùng Trương Cường nghỉ ngơi trong phòng, đèn bàn điện thoại đều bị hất đổ, rơi xuống đất chắc chắn sẽ có tiếng động, người ở tầng dưới nhất định sẽ nghe thấy.
Triệu Hiểu Cầm biết rõ bố cục của biệt thự, dì ta biết trên phòng mình chính là phòng sách. Sau khi Trì tiên sinh chết, mấy nơi như phòng ngủ và phòng sách nhất định sẽ bị bác Trương khóa lại, có người đi vào sẽ khiến người khác nghi ngờ. Triệu Hiểu Cầm nghe thấy tiếng động sao lại thờ ơ?”
Dù không nghĩ đến chuyện khác, Triệu Hiểu Cầm cũng phải lên lầu ba xem một chút.
Còn nữa, vì thân phận của mình, Triệu Hiểu Cầm ở biệt thự rất đơn độc, phát hiện có người đi vào phòng sách nhất định sẽ không giấu, nhưng dì ta lại không nói gì cả.
Trì Sơ nhớ đến sự nghi ngờ và lời châm chọc của Trì Bồi Lý nói với Triệu Hiểu Cầm, cho thấy quan hệ giữa hai người thật sự không tốt sẽ không có khả năng bao che cho nhau.
“Hoặc là Triệu Hiểu Cầm không có ở trong phòng?” Trì Sơ suy luận.
Sùng Lăng nhíu mày: “Nếu dì ta không ở trong phòng, vậy thì đi đâu?”
Lúc ấy Triệu Hiểu Cầm và Trương Cường đã đi lên lầu, sau đó không đi xuống, đến gần chín giờ mới có mặt ở phòng khách.
Lý Hạo Dương sợ hãi hỏi một câu: “Ông ta, ông ta bị giết hay sao?”
Dù là người mới khi làm nhiệm vụ sẽ không nhìn thấy ma quỷ nhưng cũng cực kỳ kinh khủng, Lý Hạo Dương thấy Trì Bồi lý chết đáng sợ như vậy, ý nghĩ đầu tiên là bị quỷ giết.
Tuy nói hai bên không có quan hệ, chỉ vừa biết mặt, nhưng cũng đã từng trò chuyện với nhau còn cùng ăn tối, kết quả chỉ vừa đảo mắt thì người đã chết, Lý Hạo Dương thấy thật đáng sợ. Người chết lúc này là Trì Bồi Lý, vậy tiếp theo là ai? Có thể là người chơi bọn họ.
Sùng Lăng liếc Lý Hạo Dương một cái, có lẽ do phản quang từ mắt kính, Lý Hạo Dương giật mình, không dám nói thêm.
Trì Sơ ngừng quan sát, nói: “Trong phòng sách có dấu vết bị lục lọi, két sắt dưới ngăn tủ đã bị mở. Mấy giấy tờ toán loạn dưới đất có thể là tư liệu bên trong, ngoài ra còn có mấy hộp đựng đồ trang sức trống không.”
Sùng Lăng nghe xong, cẩn thận lục soát người Trì Bồi Lý: “Không có gì cả.”
Mọi người ở đây đều đoán được, Tri Bồi Lý vào phòng sách ăn trộm.
Trì Sơ hỏi quản gia: “Sao chú ba biết mật mã?”
Két sắt dùng mật mã, tính năng bảo mật không tệ, người bình thường sẽ không biết cách giải mật mã thế này.
Quản gia không bất ngờ, nghĩ nghĩ, suy đoán: “Có thể vô tình biết được. Cách mở két sắt khá là phức tạp, xoay trái xoay phải, thời gian lâu dài rất dễ lẫn lộn, vốn dĩ tiên sinh không thường ở nơi này, cũng ít dùng đến két sắt, sợ quên nên đã ghi lại mật mã. Tiên sinh viết tắt, dù người ngoài nhìn thấy cũng không hiểu, nếu là Trì Bồi Lý tiên sinh thì…”
Từ góc độ người ngoài nhìn vào thì tình cảm của hai anh em không tệ, người thu dọn mớ hỗn độn mà Trì Bồi Lý gây ra chính là Trì Bồi Luân. Như vậy, có thể Trì Bồi Lý đã được tiếp xúc với một số vật riêng tư của Trì Bồi Luân.
Một loạt tiếng bước chân truyền đến, mấy người Trì Thành ở lầu hai lên rồi.
“A ——” Triệu Hiểu Cầm không chuẩn bị lập tức bị thi thể làm giật mình, quay đầu úp mặt vào ngực Trương Cường.
La Văn Hiên cũng chạy đến cản tầm mắt của Trì Nhã, sợ cô nàng bị dọa.
Trì Thành cứng mặt, sự khiếp sợ trong mắt khó mà nén được: “Sao lại thế này? Vì sao chú ấy lại chết?”
Hà Chí Long đã kể lại mọi chuyện trong phòng sách, nhưng chính mắt nhìn thấy vẫn không thể nào tin nổi.
Lúc này Sùng Lăng đột nhiên hô lên: “Phát hiện trang sức!”
Mọi người nghe tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy Sùng Lăng nhét tay vào miệng của Trì Bồi Lý cẩn thận tìm kiếm, thế mà lấy ra một chiếc vòng cổ phỉ thuý. Vòng cổ dài chừng 40cm, viên ngọc phỉ thuỷ xanh biếc đầy đặn, nước ngọc trong trẻo xinh đẹp, dù không biết thưởng thức hay giám định, cũng có thể đoán ra giá trị xa xỉ của nó.
Trì Thành trừng lớn mắt: “Này……”
Trì Thành cảm thấy cổ họng khó chịu, buồn nôn, trong lòng lại sinh ra một sự sợ hãi.
Quản gia nói: “Đây là ngọc xanh đế vương băng loại mấy năm trước tiên sinh lấy về từ hội đấu giá, mất bảy mươi triệu hơn, giá cả bây giờ có thể đã lên đến trăm triệu.” Tiếp theo lại nói: “Ngoài ra, trong két sắt còn có hai chiếc nhẫn đá quý, một khối ngọc hình Phật, một bộ trang sức kim cương.”
Sùng Lăng sờ vào yết hầu của Trì Bồi Lý, ở nơi đó hơi nhô lên: “Chắc là nhẫn.”
Người ở đây hít một hơi thật sâu.
Những trang sức đó, tất cả đều nhét vào miệng Trì Bồi Lý?!
Trì Thành không biểu hiện gì trên mặt nhưng cánh tay bấm điện thoại đang không ngừng run rẩy, hiển nhiên là muốn báo án, ngay cả việc Hà Chí Long nói không có tín hiệu cũng quên mất, kết quả đương nhiên cũng giống nhau. Trì Thành gọi liên tiếp ba cuộc, khi bình tĩnh lại mới bỏ cuộc.
“Chuyện này rốt cuộc là sao?” Trì Thành đặt câu hỏi, giọng anh ta trở nên khàn đặc, ánh mắt lia trên từng người cuối cùng dừng lại trên người Trương Cường. So với tất cả cả mọi người, anh ta đương nhiên nghi ngờ Trường Cường.
Trương Cường cũng cảm nhận được, vẻ hung ác trên mặt không hề che giấu: “Nhìn cái gì mà nhìn! Ông ta đâu phải do tôi giết!”
“Không biết rõ chân tướng ai trong biệt thự cũng đáng nghi.” Trì Thành không im lặng giống trước nữa, tự nhiên đứng ở vị trí chỉ đạo.
Anh ta nhiệt tình như vậy cũng có nguyên nhân.
Mọi người đều vì tài sản mà đến, quan hệ không thân thiết, thêm vào bây giờ đang là buổi tối, điện thoại không có tín hiệu, hung thủ có thể giết một người ai biết kẻ này có giết thêm người thứ hai hay không?
Hà Chí Long vội nói: “Không có liên quan đến em, sao em có thể hại cậu ba được chứ? Với lại cách thức giết người kinh khủng tàn nhẫn như vậy, em làm không được. Trước 9 giờ em vẫn luôn ở dưới phòng khách, vốn dĩ chưa từng lên lầu!”
Cậu ta giải thích như vậy, như đã bầu một phiếu cho những người từng rời khỏi phòng khách.
Trì Thành tin tưởng em gái của mình, lại nói tên Trương Cường này vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện, vóc dáng cao lớn có thể kìm chế Trì Bồi Lý, là mục tiêu đầu tiên bị hoài nghi.
Thấy bên kia đang thăm dò lẫn nhau, Trì Sơ khẽ hỏi Sùng Lăng: “Anh thấy thế nào?”
Sùng Lăng nói: “Trừ vết cào trên cổ, trên người ông ta không có vết thương khác. Theo lý, Trì Bồi Lý là một người đàn ông trưởng thành, khi bị tấn công, đặc biệt bị người nhét trang sức vào miệng, chắc chắn sẽ giãy giụa, dù chống cự không được cũng sẽ có vài vết thương, nhưng mà….”
Sùng Lăng giơ tay phải của Trì Bồi Lý lên để Trì Sơ nhìn kỹ: “Trên ngón tay có dấu răng, không chảy máu, rất khó chú ý đến.”
Chỉ có khi nhét tay vào miệng mới có dấu răng thôi.
Chẳng lẽ Trì Bồi Lý tự nhét đồ vào miệng?
Trước đó Trì Sơ đã quan sát hết phòng sách, quanh giá sách rất lộn xộn. Căn cứ theo dấu vết để lại, có thể đoán được hành động của Trì Bồi Lý, bị nhét đồ vào cổ họng, đau đớn giãy dụa, quơ quào khiến mấy vật trên bàn rơi xuống, đâm vào giá sách rồi ngã xuống đất, làm rơi chiếc giày trên chân, cuối cùng bỏ mạng.
Điểm đáng ngờ nhất chính là vết thương trên người Trì Bồi Lý quá ít, dấu răng trên tay cũng đáng nghi.
Trì Sơ nghĩ đến trò chơi, bất động thanh sắc nói: “Nhìn qua không giống người khác ép, mà tự mình ra tay.”
Sùng Lăng gật đầu: “Bất kể hung thủ là ai đều rất nguy hiểm. Chỉ là tôi vẫn không hiểu, hung thủ vì sao lại giết Trì Bồi Lý? Còn chọn cách như vây?”
Sùng Lăng muốn nhắc Trì Sơ, nhưng không thể nói ra là có quỷ.
Còn nữa, sau khi quan sát và phân tích, Sùng Lăng cảm thấy đây là do ma quỷ gây ra, làm người chơi cần phải tìm ra nguyên nhân vì sao Trì Bồi Lý chết, dựa vào đó mà tránh né.
Trì Sơ cười khẽ: “Anh không cảm thấy chú ấy chết rất có nghi thức sao? Phương pháp hung thủ giết người rất nhiều, chỉ tính riêng việc hành hạ đến chết cũng có nhiều cách khác nhau, vì sao lại chọn nhét trang sức Trì Bồi Lý muốn trộm vào miệng chú ấy, ép chú ấy nuốt xuống?”
Sùng Lăng nâng mắt kính, cười nhẹ: “Là vì trang sức?”
“Dựa vào dấu vết ở hiện trường, có thể hung thủ đang trào phúng sự tham lam của Trì Bồi Lý, cũng có thể đang cố ý trừng phạt, cũng có thể là do giận dữ.” Trì Sơ nói rất rõ ràng.
Lý Hạo Dương ngồi bên cạnh lắng nghe, càng nghe càng thấy lạ lùng, có cảm giác bản thân đang xem một bộ kịch trinh thám vậy.
“Có phát hiện gì sao?” Trì Thành ngừng thăm dò đi đến hỏi một câu mang tính tượng trưng, dư quang nhìn Trương Cường, nhỏ giọng nói: “Anh thấy Triệu Hiểu Cầm và Trương Cường rất đáng nghi, bọn bọ luôn ở trong phòng, phòng họ nằm ngay bên dưới không thể nào không nghe thấy tiếng động. Anh thấy hai người họ đang giấu diếm gì đó, chỉ là bây giờ không có tín hiệu không thể báo cảnh sát, không nên chọc giận gã.
Tối nay mấy đứa chú ý một chút, tốt nhất hai người ở một phòng, chờ ngày mai cảnh sát đến là được.”
Trì Thành cảm thấy tín hiệu không tốt chỉ là tạm thời, có khả năng sẽ nảy sinh tình huống khác.
Nếu ngày mai tín hiệu không khôi phục cũng có thể đến biệt thự xung quanh xin giúp đỡ, hoặc lái xe chạy vào thành phố. Bây giờ quá muộn ra ngoài không an toàn, cũng vì để Trương Cường bình tĩnh, không để đối phương chó cùng rứt giậu.
Trì Sơ và Sùng Lăng liếc nhau, không có ý kiến.
Trì Thành làm chủ cho khoá cửa phòng sách lại, để mọi người quay về phòng mình.
Hôm nay trời lạnh, để thi thể ở đó một đêm cũng không sao. Nếu không đến vạn bất đắc dĩ, bọn họ không muốn chạm vào xác người chết.
Mọi người rời khỏi, tận mắt nhìn quản gia lần nữa khoá cửa phòng sách.
Lúc này đã gần 10 giờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.