Sinh nhật Tạ Tịch là ngày 17 tháng 3, gần nửa tháng trước ngày đó Giang Tà đã bảo rằng: “Chờ sinh nhật tôi sẽ cho em một sự kinh ngạc.”
Trước kia Tạ Tịch chưa từng ăn sinh nhật bao giờ, cậu không thích sinh nhật, không thích hai chữ đó.
Sinh nhật là ngày mình sinh ra đời.
Thế nhưng trong một khoảng thời gian rất dài cậu đã hy vọng mình chưa từng được sinh ra.
Nếu cuộc sống mãi quẩn quanh sự cô độc và tẻ nhạt thì sống còn có ý nghĩa gì?
Tạ Tịch tìm không thấy giá trị mình chào đời cho nên chưa từng ăn sinh nhật, bởi vì khoảnh khắc đó chẳng đáng ăn mừng.
Hiện tại dĩ nhiên đã khác, cậu có Giang Tà, có mối ràng buộc, nhận được vô vàn ấm áp và có động lực để sống.
Cậu hy vọng cả hai có thể nắm tay nhau sống đến trọn đời.
Nghe Giang Tà nói vậy trong lòng Tạ Tịch vui lắm nhưng ngoài miệng lại vờ hỏi: “Kinh ngạc gì cơ? Đừng để đến lúc đó có mỗi kinh sợ đấy nhé?”
Giang Tà chữa lại: “Vậy thì cho em một niềm vui bất ngờ.”
Tạ Tịch thầm nghĩ: Với em anh chính là niềm vui bất ngờ.
Song cậu không dám nói thẳng ra miệng, không phải ngại mà vì càng nhân nhượng thì người kia càng được đà lấn tới, nếu cậu nói ra thật chỉ sợ đuôi y muốn vểnh lên tận trời, khỏi túm xuống dưới luôn.
Tạ Tịch mím môi cười: “Được rồi, em chờ niềm vui bất ngờ của thầy.”
Giang Tà hôn nhẹ lên khóe môi cậu: “Cam đoan em vui vẻ đến mức gọi tôi là chồng.”
Tạ Tịch: “…”
Cậu còn lâu mới gọi nhá!
Ngày 17 tháng 3 là chủ nhật, song hết lần này đến lần khác Giang Tà phải tham gia một buổi tọa đàm vào thứ sáu ngày 15.
Sáng sớm Giang Tà đã nổi giận: “Tôi muốn ăn sinh nhật với bạn nhỏ nhà mình, ai cũng đừng hòng bắt tôi rời khỏi em!”
Tạ Tịch bị y ôm chặt, không động đậy nổi: “Thầy à, rõ là thầy không muốn rời khỏi ổ chăn mà?”
Tật xấu thích nằm ỳ trong ổ chăn của y càng ngày càng nặng, một mình thì thôi, lần nào cũng phải kéo Tạ Tịch vào cùng.
Tạ Tịch là một thanh niên sống rất có quy luật, chưa từng ngủ quá tám giờ, đáng tiếc ở cạnh Giang Tà, tỉnh cũng phải chui vào ngực y ngủ tiếp, có lần cậu suýt chút nữa muộn học, tức đến nỗi ra cửa không thèm hôn Giang Tà, lên xe cũng chẳng buồn mở miệng nói một câu.
Thầy Giang dỗ cậu: “Cùng lắm tôi xin nghỉ phép hộ em.”
Tạ Tịch không vui hỏi: “Lý do là gì?”
Thầy Giang cây ngay không sợ chết đứng đáp: “Bận ngủ cùng giáo sư Giang – vị học giả nổi danh tương lai sẽ thay đổi cả thế giới.”
Tạ Tịch: “…” – Ngài có thể giữ lại cho mình chút mặt mũi được không?
Sự kiện thứ sáu hẳn rất quan trọng, Tạ Tịch sợ Giang Tà trốn việc, vội bảo: “Thầy đi mau về mau, không biết chừng thứ bảy là về rồi.”
Giang Tà cười lạnh: “Bọn họ xứng đáng để tôi lãng phí một buổi tối tốt đẹp bên em à? Tối nay tôi về.”
Tạ Tịch đẩy y: “Tối nay về rồi thì thầy còn quậy gì nữa? Đi nhanh lên!” – Cậu còn tưởng y phải đi mất mấy ngày.
Giang Tà không chịu buông tay: “Phải qua nửa đêm mới về.”
Tạ Tịch nghĩ y vất vả chạy ngược chạy xuôi, đau lòng bảo: “Không thì đợi sáng thứ bảy hẵng về.”
Giang Tà nhìn cậu: “Em nói gì cơ? Tôi đã bỏ lỡ một cái ôm, một cái hôn và một câu nói chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ, em còn nỡ tước đoạt cái ôm chào buổi sáng, nụ hôn chào buổi sáng và bữa sáng tình yêu của tôi hả?”
Tạ Tịch: “…” – Đầu óc người này quả thực có vấn đề!
Giang Tà kiên trì đưa Tạ Tịch đến trường mới ra sân bay. Tạ Tịch ngoài miệng ghét bỏ: “Đi nhanh đi, em bé lắm mà cần người đưa đón.”
Chờ Giang Tà đi thật rồi, trong lòng Tạ Tịch đột nhiên trống vắng, hóa ra cậu không thích ứng được loại yên tĩnh này.
Giang Tà luôn nhiệt tình chủ động, Tạ Tịch da mặt mỏng, không nói luôn mồm được như y nhưng rất thích nghe y lảm nhảm.
Thích đến nỗi mỗi câu mỗi chữ đều ghi tạc trong lòng.
Nếu bây giờ có ai đó bảo cậu buộc phải rời khỏi Giang Tà…
Tạ Tịch ngạc nhiên phát hiện, cậu đã sớm đánh mất dũng khí đứng trước vực sâu thăm thẳm.
Hết tiết học buổi sáng, giữa trưa thiếu đi người nào đó miệng mồm cợt nhả, Tạ Tịch cảm thấy không quen.
Lúc này điện thoại di động của cậu vang lên, tên người gọi là – Darling.
Tạ Tịch nóng bừng mặt: Lại đổi tên linh tinh!
Cậu nhận điện thoại, bên phía Giang Tà rất yên tĩnh nên giọng nói của y truyền đến vô cùng rõ ràng: “Cục cưng à, ăn cơm chưa?”
Tạ Tịch: “…” – Thực sự muốn cúp điện thoại ngay lúc này!
Giang Tà nói: “Darling của em trà không thiết uống cơm không thiết ăn, chỉ nhớ mỗi em thôi.”
Tạ Tịch nói: “Không được động vào di động của em!”
Giang Tà biện minh: “Tay tôi tuyệt đối chưa chạm vào nó, tôi rất chú trọng vấn đề riêng tư giữa người yêu với nhau đó nhé.”
Tạ Tịch đương nhiên biết y không trực tiếp chạm tay vào, nhưng…
“Cũng không được phép hack di động của em!”
Giang Tà lập tức bật mode thầy giáo: “Đây là bài tập thử thách dành cho em đó, bảo mật đơn giản kiểu này em làm được mà.”
Cậu có thể làm được nhưng sau đó tên kia lại dùng thủ đoạn mới hack vào, cậu… cậu không đấu nổi tên lõi đời!
Giang Tà bật cười vui vẻ: “Kỳ thực có một biện pháp giải quyết.”
Không đợi y dứt lời, Tạ Tịch đã từ chối thẳng thừng: “Không!”
Trong danh bạ điện thoại của một đứa con trai lại xuất hiện một số liên lạc tên “Chồng”, cứ… cứ thế nào ấy.
Giang Tà nói: “Vậy hết cách rồi, chúng ta đành phải tiếp tục tiết học.”
Cậu có tham gia lớp học dạng này à?
Mặc dù năng lực chuyên ngành của Tạ Tịch ngày một tiến bộ, hai đàn anh gộp lại so ra vẫn kém cậu.
Giang Tà chọc bạn nhỏ một chút rồi dặn dò: “Em ăn cơm ngon miệng nhé, đừng giống tôi mải nhớ đến em nên gì cũng ăn không vô.”
Tạ Tịch nhếch khóe miệng, sắc bén nói: “Tuyệt đối không!”
Giang Tà rầu rĩ bảo: “Không là tốt, nhưng sao tôi lại thấy vừa vui vẻ vừa hụt hẫng thế này?”
Trái tim Tạ Tịch lập tức mềm nhũn, cậu nhỏ giọng nói ba chữ.
Tai Giang Tà cực thính, nghe rõ ràng nhưng lại giả điếc: “Gì cơ? Em nói không cần tôi hả?”
Tạ Tịch mặt đỏ tới mang tai: “Là… cũng nhớ anh!” – Nói xong cúp điện thoại cái rụp.
Giang Tà nhìn điện thoại, trong lòng ngứa ngáy, chỉ muốn bay về ngay lập tức, kéo bạn nhỏ vào lòng hôn lấy hôn để.
Dưới gầm trời này sao lại có cục cưng đáng yêu đến vậy chứ?
Còn là của y nữa!
Nghĩ đến đây bước chân đồng chí Giang Tà lâng lâng như muốn bay lên trời đến nơi.
Có lẽ vì cuộc điện thoại vừa rồi mà bữa trưa Tạ Tịch ăn rất ngon miệng, tâm trạng cả chiều cũng rất tốt, nghe giảng cực kỳ chuyên chú.
Sau khi tan học, bởi vì Giang Tà không ở nhà, cậu cũng không cần vội, vừa dọn dẹp vừa nghĩ xem còn đồ gì ăn.
Qua nửa đêm Giang Tà mới về, cậu chuẩn bị cho y chút đồ ăn khuya lót dạ vậy…
Đang nghĩ thì điện thoại đột nhiên reo lên.
Tạ Tịch còn tưởng là darling không biết xấu hổ nào đó, khóe miệng cong cong, định bấm nghe thì phát hiện người gọi đến là Tôn Mục Thanh.
Tạ Tịch thu lại nụ cười, bấm nhận cuộc gọi: “Đàn anh ạ?”
Lâu lắm rồi bọn họ không liên lạc, từ lần gặp tình cờ trong siêu thị năm ngoái, khai giảng đến giờ vẫn chưa chạm mặt.
Giọng Tôn Mục Thanh khá sốt ruột: “Em có rảnh không? Chúng ta gặp mặt đi!”
Tạ Tịch thoáng sửng sốt, cậu hỏi: “Chuyện gì vậy ạ?”
“Chuyện quan trọng, gặp rồi nói!”
Nghe giọng điệu thì có vẻ Tôn Mục Thanh đang rất gấp, Tạ Tịch luôn ghi nhớ chuyện gã quan tâm chăm sóc mình hồi mới nhập học, vội vàng đáp: “Được ạ.”
Bọn họ hẹn gặp nhau ngoài trường học, Tôn Mục Thanh vừa gặp cậu đã nói: “Tiểu Tạ, em phải giúp anh!”
Tạ Tịch hỏi: “Đàn anh rốt cuộc gọi em ra đây có chuyện gì?” – Nếu nằm trong khả năng thì cậu sẽ không mặc kệ.
Tôn Mục Thanh lộ ra vẻ mặt vừa hổ thẹn vừa hối hận, mãi sau mới chịu kể rõ đầu đuôi.
Kỳ thực gã nói rất mập mờ, đoán chừng còn che giấu nhiều điều, nhưng chút tin tức lộ ra thôi cũng đủ khiến Tạ Tịch dựng tóc gáy.
Tôn Mục Thanh thế mà thông đồng với người khác trộm tư liệu nội bộ trường học, bao gồm bảng chấm công, bảng giờ nghỉ, danh sách học bổng thậm chí là đề thi cuối kỳ…
Tạ Tịch giật mình: “Sao anh có thể làm những chuyện này?” – Quá hồ đồ và liễu lĩnh!
Tôn Mục Thanh nói: “Anh nhất thời váng đầu, đều do đàn anh đã tốt nghiệp bảo anh, bọn họ nói… Làm thế kiếm được rất nhiều tiền, anh… Gia cảnh anh bình thường, anh nhất thời bị ma ám mới…”
Tạ Tịch hỏi gã: “Các thầy cô biết hết rồi à?”
Tôn Mục Thanh nói: “Ừ… Thầy cô vẫn đang điều tra đồng phạm nên chưa công bố, nhưng chỉ cần thu lưới là anh sẽ xong đời.”
Xong đời thật, đó là phạm pháp, bị đuổi khỏi trường vẫn còn nhẹ ấy. Gã nói chỉ trộm bấy nhiêu tài liệu nhưng có trời mới biết trong quá trình đó có làm gì quá đáng hơn không.
Tạ Tịch cau mày: “Anh nói với em những chuyện này cũng vô dụng, em không giúp được anh, anh vẫn nên thú tội với các thầy cô đi…”
Cậu còn chưa nói xong Tôn Mục Thanh đã chen vào: “Em có thể giúp anh mà, chỉ mình em giúp được anh!”
Tạ Tịch nói: “Em chỉ là một học sinh, em giúp anh thế nào được?”
Tôn Mục Thanh không lên tiếng, nhìn chòng chọc cậu hồi lâu như thể đang ép cậu phải thành thật.
Tạ Tịch sửng sốt, trong lòng dâng lên dự cảm xấu.
Thực sự cậu không giúp được Tôn Mục Thanh, nhưng nếu là Giang Tà, sau lưng Tạ Tịch toát mồ hôi lạnh đầm đìa.
Chẳng lẽ Tôn Mục Thanh…
Tôn Mục Thanh cùng đường bí lối, thình lình nhớ ra người đàn ông đi cùng Tạ Tịch dạo trước mới đến tìm cậu.
Gã không biết người đó là ai nhưng khẳng định không phú cũng quý, người ngoài xã hội có biện pháp hơn đám học sinh bọn họ nhiều, chỉ cần Tạ Tịch cầu xin giúp đỡ, không biết chừng gã sẽ thoát nạn.
“Tiểu Tạ, anh van em đó, em giúp anh đi mà, anh biết em có cách, em đừng thấy chết mà không cứu!”
Trong lòng Tạ Tịch lạnh buốt, cậu hoàn toàn không ngờ rằng, đàn anh mình tín nhiệm sẽ làm ra loại chuyện này, lợi dụng điểm yếu để uy hiếp cậu.
Tôn Mục Thanh thấy Tạ Tịch không nói lời nào, ác ý trào dâng: “Nếu cậu không giúp tôi, đừng trách tôi phanh phui mấy chuyện dơ bẩn của cậu.”
Sống lưng Tạ Tịch căng cứng, giọng lạnh buốt: “Tôi không biết anh đang nói gì cả!”
Tôn Mục Thanh ôm lấy suy nghĩ cá chết lưới rách: “Được thôi, cậu không biết đúng không? Vậy chờ tôi tung ảnh lên diễn đàn trường, để tôi xem cậu còn biết hay không?”
Gã có ảnh chụp!
Trong đầu Tạ Tịch xoay chuyển nhanh chóng, vô cùng chắc chắn mình với Giang Tà ra ngoài rất cẩn thận, không để lại dấu vết gì, những lỡ như?
Lỡ như Tôn Mục Thanh cố tình theo dõi, vì lợi dụng Giang Tà mà làm giả ảnh chụp thì sao?
Nếu giữa cậu với Giang Tà không có gì, cậu dĩ nhiên không sợ.
Nhưng… Bọn họ..
Tạ Tịch hít vào một hơi thật sâu, giọng điệu vô cùng bình tĩnh: “Chuyện của anh chẳng ai giúp được cả.”
Tôn Mục Thanh đã rơi vào đường cùng, gã nói: “Tôi mặc kệ, nếu cậu không giúp tôi, tôi sẽ kéo cậu ra chịu tôi thay!”
Gân xanh trên trán Tạ Tịch giật liên hồi: “Tôi chưa từng đắc tội anh, sao anh phải kéo tôi xuống nước?”
Tôn Mục Thanh ác độc nói: “Ai bảo cậu không biết tự trọng, việc đứng đắn không làm, đi quyến rũ…”
Gã chưa kịp nói hết câu đã bị Tạ Tịch đấm cho một phát.
Tôn Mục Thanh trợn tròn mắt: “Cậu…”
Tạ Tịch lạnh lùng nói: “Tôi không biết tự trọng nhưng chưa làm chuyện gì vô nhân tính, nếu anh đã phạm tội thì chờ đó mà nhận trừng phạt thích đáng đi!”
Tôn Mục Thanh che lấy một bên má đau điếng: “Được, được lắm, cậu cứng đúng không? Chờ tôi phát tán ảnh chụp ra ngoài, để tôi chống mắt lên xem cậu còn sống yên ổn nổi trong trường học không!”
Tạ Tịch có thế nào cũng không sợ, chỉ sợ danh dự của Giang Tà bị ảnh hưởng.
Nhưng cậu không thể giúp Tôn Mục Thanh, tuyệt đối không thể!
Cậu sẽ không rời bỏ Giang Tà, cũng không có khả năng rời bỏ y, như vậy biện pháp giải quyết chỉ có một.
Tạ Tịch cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Tôn Mục Thanh, nói: “Anh thích thì phát tán đi, cùng lắm thì tôi nghỉ học!”
Tôn Mục Thanh trợn mắt, trên mặt tràn ngập vẻ khó tin.