Trò Chơi Đang Load

Chương 106: Một giấc mơ, hai người chân thực




Tiến vào Trung Ương đều là người bị ruồng bỏ hoặc vẫn còn lưu luyến với thế giới trước dầu ít hay nhiều. Tuy nói thế giới cùng chung gốc gác không hề liên quan đến nhau nhưng sự không liên quan đó là bất đắc dĩ, là không thể nào không buông xuôi, như vậy sao cam tâm cho được?
Giấc Mơ Hóa Thực kết hợp với trải nghiệm thực tế của người chơi, sáng tạo một giấc mơ nơi chứa đựng điều bọn họ khát vọng và ao ước nhất.
Tỉnh kiểu gì đây?
Cho dù biết đó là mơ, liệu có can đảm tỉnh lại không?
Đối mặt với nguy nan và nghịch cảnh, rất nhiều người có thể kiên cường vượt qua, nhưng đối mặt với viễn cảnh tốt đẹp mình hằng ao ước, ai lại đi từ chối chứ?
Liều mình sống sót, đến cuối cùng rốt cuộc vì điều gì?
Nếu thực có giấc mơ như vậy, ý nghĩa của việc tỉnh lại là chi?
Xinh đẹp và tàn khốc luôn đồng hành song song, cho dù giữ được cái đầu tỉnh táo, chỉ sợ vẫn lựa chọn vế sau.
Tạ Tịch biết Giang Tà ở ngay cạnh nhưng chẳng dám nhìn y.
Giấc mơ quá thật, khoảng thời gian bên nhau hơn sáu mươi năm ăn sâu bén rễ trong linh hồn cậu, nở ra một mảnh phồn hoa.
Người đàn ông tự tin và nhiệt tình, đến chết vẫn yêu cậu đắm say, ngay cả đống lời nói nhăng cuội của y tất cả đều chất chứa dịu dàng và quyến luyến.
Tình yêu của y, sự tốt đẹp của y, trái tim của y, Tạ Tịch đều thấy rõ ràng.
Ở trong mơ luôn cảm thấy hết thảy đều tốt đẹp đến không thực.
Trở lại hiện thực rồi mà vẫn có cảm giác không chân thực như thế.
Bởi vì quá mức tốt đẹp, đẹp đến độ mình không xứng đáng nhận được.
“Đời đời kiếp kiếp…” – Giang Tà khẽ lẩm bẩm, nhưng ngữ điệu dịu dàng kia như một viên kẹo hồ lô ngập đường, ngọt lịm lại hơi chua.
Rốt cuộc Tạ Tịch vẫn không nhịn được, quay đầu nhìn về phía y.
Giang Tà vẫn luôn quan sát cậu, đôi mắt đặc biệt đó y hệt trong mơ, khóa chặt lấy cậu bằng tình yêu thẳng thắn và cháy nồng.
Trái tim Tạ Tịch đột nhiên hẫng nhịp, ngại ngùng di chuyển tầm mắt.
Ngực cậu ấm nóng, ngón tay khẽ run lên, thế nhưng không biết phải đối mặt với hiện thực này thế nào.
Cậu thậm chí nghĩ đến một khả năng vô cùng hoang đường: Nếu không có đặc quyền Miễn dịch vết thương chí mạng thì hay rồi.
Bởi chết đi sẽ không thể nghi ngờ thực tại nữa.
Giang Tà từ trong khoang ngủ bước ra, đơn giản hỏi Tạ Tịch: “Trước khi đến Trung Ương em từng bị đình chỉ học à?”
Tay già đời không hổ là tay già đời, mơ một giấc mộng đẹp xong không hề đắc ý quên mình, ngược lại chọn một điểm mở lời cực kỳ chuẩn xác.
Một vấn đề đủ để Tạ Tịch tỉnh lại từ hồi ức giấc mơ, nhìn thẳng vào hiện thực.
Mà cũng rất tự nhiên giúp cậu xoa dịu vẻ lúng túng.
Tạ Tịch thoáng sửng sốt, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ, cậu nhỏ giọng đáp: “Vâng… Lúc ấy em cũng gặp chuyện tương tự ở quán bar, sau đó quản lý chạy tới, cho em về trước. Khi em vừa có ý định nghỉ việc thì Tôn Mục Thanh tìm đến nhờ vả, thế là em…”
Đó là quá khứ không có Giang Tà.
Tạ Tịch cũng bị Vương Thanh Thụ quấy rối, thậm chí bị chuốc nửa chai rượu vang, nhưng cậu liều mạng phản kháng và la hét, rốt cuộc gọi được quản lý tới. Quán bar Khinh Yên rất chú trọng phẩm cách, nào để loại chuyện này phát sinh, quản lý không thèm khách sáo đuổi thẳng cổ Vương Thanh Thụ đồng thời trấn an Tạ Tịch.
Bên họ sợ Tạ Tịch làm to chuyện còn bồi thường thỏa đáng và thanh toán đủ tiền lương.
Tạ Tịch không thể làm tiếp ở đó nữa, thế là thuận tiện xin nghỉ.
Cậu sợ mấy nơi như quán bar, cũng sợ lộ mặt nên sống càng dè dặt và cẩn thận hơn, khi Tôn Mục Thanh tìm đến nhờ hỗ trợ, cậu lập tức đồng ý.
Lúc ấy năng lực chuyên ngành của Tạ Tịch rất yếu, chỉ có thể chỉnh lý chút số liệu đơn giản, căn bản không tiếp xúc đến cơ cấu trung tâm.
Tôn Mục Thanh đại khái kiếm được tiền, trả cho Tạ Tịch không ít.
Tạ Tịch đang thời điểm thiếu tiền, vô cùng cảm kích gã.
Về sau…
Giang Tà đau lòng hỏi: “Tên khốn nạn đó đổ hết mọi chuyện lên đầu em phải không?”
Tạ Tịch lắc đầu, nói: “Em phát hiện gã đang làm gì nên đi tố cáo.”
Giang Tà giật mình, chợt mỉm cười: Đúng vậy, đây đúng là chuyện bạn nhỏ sẽ làm.
Tạ Tịch mặc dù không hiểu nhưng làm lâu cũng phát hiện vấn đề, mới đầu cậu không tin đàn anh sẽ làm chuyện phạm pháp, nhưng chứng cứ thu thập được dày như nêm cối khiến cậu không thể không tin.
Thời điểm đó là mấy tháng sau khi bọn họ hợp tác, Tôn Mục Thanh tự nhận đã lôi cậu xuống nước nên chẳng thèm giấu giếm nữa.
Tạ Tịch càng nghe càng hãi, càng thấy càng thất vọng, rốt cuộc cũng xác định Tôn Mục Thanh đang làm gì và đứng ra tố cáo gã.
Đúng vậy, trong thế giới hiện thực, là Tạ Tịch đã tố cáo Tôn Mục Thanh.
Tôn Mục Thanh bị bắt, Tạ Tịch có công tố cáo nên được miễn hình phạt, tránh khỏi việc bị đuổi học.
Chuyện khi đó náo động cực lớn, Tạ Tịch vốn không có bạn bè, luôn sống thui thủi một mình nên bị rất nhiều người rèm pha.
Phần lớn đều không tin cậu vô tội, cho rằng cậu và Tôn Mục Thanh do xích mích trong việc phân chia lợi ích mới trở mặt tố cáo gã.
Tạ Tịch bất lực thanh minh, huống chi cậu là đồng lõa thật, một tên đồng lõa ngu xuẩn.
Từ đó Tạ Tịch không rời khỏi nhà, luôn dựa vào việc cày game để kiếm kế sinh nhai.
Mãi đến khi Tạ Tố mang thai, mẹ con bọn họ hoàn toàn từ mặt, cậu mới bước vào Trung Ương.
Đó là hiện thực, so với giấc mơ tươi đẹp vừa ngắn ngủi lại tàn khốc.
Kỳ thực Tạ Tịch vốn cho rằng cả đời này chắc cậu chẳng bao giờ mở miệng nhắc lại chuyện đó, bất kể cậu có đến Trung Ương hay không, bất kể có băng qua bao nhiêu thế giới, quá khứ đó gây ra vết thương không bao giờ xóa nhòa trong lòng cậu.
Nhưng bây giờ cậu lại nói ra, đại khái là vì giấc mơ kia.
Rõ là giấc mơ lại có thể làm phai mờ vết sẹo nơi đáy lòng, để bản thân cậu có thể đối mặt với quá khứ không muốn nhớ lại.
Nhất là Giang Tà… người đã trao cho cậu vô vàn lời ấm áp, hòa tan hiện thực tàn khốc.
Tạ Tịch đột nhiên cảm giác cơ thể và trái tim nhẹ hẳn đi.
Cậu rời khỏi khoang ngủ, khẽ nói: “Trò chơi này khó thật đấy, chẳng có chút đầu mối nào cả.”
Cậu nhìn về phía Giang Tà, hỏi y: “Thầy từng gặp loại trò chơi này chưa?”
Cậu rất tự nhiên dùng xưng hô như vậy, hết cách rồi, gọi hơn sáu mươi năm, đầu óc chưa cho Tạ Tịch cơ hội phản ứng.
Giang Tà thấy ngọt trong lòng, nói chuyện để giữ cho mình tỉnh táo: “Cũng không phải không có đầu mối, gặp loại trò chơi này, chỉ cần ý thức đó là mơ thì sẽ tỉnh lại thôi.”
Tạ Tịch hỏi: “Cho dù biết rõ là mơ nhưng lại không muốn tỉnh dậy phải không?”
Giành được trọn vẹn những gì mình thiếu, ôm lấy toàn bộ khát vọng, dù biết là mơ thì sao bằng lòng tin tưởng chứ?
Trong trò chơi bọn họ từng nhiều lần chạm đến vấn đề mấu chốt nhưng cả hai đều ăn ý né tránh, không muốn tin đó không phải hiện thực.
Giang Tà nói: “Trước kia tôi đụng phải trò chơi dạng này nhiều lắm, lần nào cũng nhanh chóng tỉnh lại.”
Tạ Tịch giật mình, nhìn về phía y: “Nhưng lần này…”
Giang Tà mỉm cười, chậm rãi nói: “Nếu một người nằm mơ thì sẽ rất giả, bởi em sẽ phát hiện ra rằng tất cả chỉ là thứ giành được trong mơ, trong lòng càng thêm trống vắng.” – Sự thất vọng đó càng khiến người ta thêm cô đơn.
Tạ Tịch hiểu.
Nếu chỉ mình cậu tiến vào trò chơi này, vậy khả năng cậu sẽ không mơ thấy Giang Tà, cũng không gặp được người đã cho cậu hết thảy. Cậu có thể sẽ thoát khỏi bàn tay Vương Thanh Thụ và Tôn Mục Thanh, thậm chí nhận được tình yêu của Tạ Tố, nhưng đó chỉ là suy nghĩ chủ quan của một mình cậu, từ đầu đến cuối không hề chân thật.
Loại không chân thật đó đối với người đầu óc sáng suốt mà nói càng dễ bị phá vỡ.
Một khi phá vỡ cũng đồng nghĩa thoát khỏi trò chơi.
Vô số lần trước đây Giang Tà đều tỉnh lại như thế, nhưng lần này thì không.
Tạ Tịch không dám hỏi, Giang Tà đã chủ động nói: “Lần này tôi thực sự không có cảm giác gì.”
Hoàn toàn chìm đắm vào giấc mơ, hoàn toàn coi đó là chân thực, sa chân từ đầu tới cuối.
Tạ Tịch có khác y là bao.
Giang Tà hỏi cậu: “Em cảm thấy thế nào mới coi là chân thực?”
Tạ Tịch đột nhiên bị y điểm tên: “Như thế nào coi là…”
Giang Tà cong khóe miệng, giọng điệu vô cùng dịu dàng: “Đó quả thực là một giấc mơ, nhưng hai chúng ta là thật.”
Tạ Tịch chết sững, cả người khẽ run lên như bị điện giật.
Một giấc mơ nhưng hai người chân thật.
Tất cả những gì xảy ra trong mơ đều không tồn tại, nhưng hai người bọn họ lại thực sự tham gia vào đó.
Những tương tác ngày qua ngày, sự khát vọng yêu thương từ đối phương, tất cả đều vô cùng chân thật.
Bởi vì từ đầu đến cuối đều là hai người, trong mơ hay ngoài hiện thực cũng thế…
Giang Tà của Tạ Tịch, Tạ Tịch của Giang Tà, đều là hai tồn tại chân thực.
Từ trong mơ tỉnh lại, ngoài hiện thực vẫn là hai người bọn họ.
Giang Tà không sốt ruột, y còn chưa rõ mình và bạn nhỏ khi trước rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cũng không biết độ thiện cảm -365 kia từ đâu mà ra, nhưng y rất chắc chắn, bọn họ trời sinh một đôi, là người cứu rỗi duy nhất của nhau.
Y có đủ sự kiên nhẫn, kiên trì chờ bạn nhỏ từng trải qua hiện thực tàn khốc lần nữa bước đến bên cạnh y.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.