*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trò chơi: Thị trấn cổ tích (04)
Chương 020: Khí tràng hai mét tám của đại ca Tịch
(K: Tuần tới bận nên việc đăng truyện sẽ bị chậm trễ _(:з」∠)_)
___
Nhan Triết bị "mùi vị" ghen ghét và đố kị trước cách thể hiện yêu đương này hun cho chết ngạt, hắn bắt bẻ với Tần Qua Tranh: "Chuyện còn chưa đâu vào đâu mà đã tưởng cậu ta nhớ mình, chờ gặp được Tiểu Tường Vi tôi nhất định phải khuyên bảo lại cậu ta."
Kiên quyết không thể để lão Tà đắc ý như vậy!
Nếu như Giang Tà biết Nhan Triết đang nghĩ gì, y nhất định phải tuyệt giao với hắn. Y đã khó khăn rồi mà người bên cạnh còn đến rút củi dưới đáy nồi... Có thể vượt qua con số -173 mênh mông kia không vẫn còn là một ẩn số.
Tạ Tịch không biết những chuyện này, hiện tại cậu đang trong thời khắc sinh tử.
Bối cảnh của thị trấn cổ tích khá mơ hồ, quang cảnh thị trấn thiên về cổ đại, nhưng thôn dân lại mặc quần áo hiện đại, bây giờ còn xuất hiện vũ khí nóng, khá giống một số ít cổ trấn được bảo tồn cực tốt ở Giang Nam. Phong cảnh nên thơ, cỏ cây tươi tốt, chiếm một khoảng yên tĩnh và thanh bình giữa phố xá sầm uất.
Có điều... bầu không khí bây giờ có chút quỷ dị.
Thanh niên khô gầy như que củi mở lớn mắt, tay cầm súng run rẩy không ngừng: "Giết chúng mày, nhất định phải giết chúng mày..."
Hắn ta là người hành hung mà còn sốt sắng hơn cả người bị nhốt trong lồng giam.
Tống Thích không dám thở mạnh một tiếng, mặc dù bọn họ tổ đội, nhưng đây rốt cuộc không phải trò chơi thật sự, không tồn tại thứ như kênh đội. Loại đạo cụ này chắc thương thành có bán, đáng tiếc cấp bậc của họ quá thấp nên chưa tiếp xúc đến.
Kỳ thật không cần trao đổi Tạ Tịch cũng có thể cảm nhận được sự khẩn trương của Tống Thích, mặc dù không biết vì sao thanh niên này lại muốn giết bọn họ, nhưng với trạng thái tinh thần này của hắn ta, khả năng nổ súng cực cao, mà một khi nổ súng, hai người bọn họ rất khó để né tránh trong không gian chật hẹp này.
Nếu trúng đạn sẽ phải tiêu hao bộ đồng phục miễn vết thương chí mạng dùng một lần, trước mắt, ngay cả manh mối nhiệm vụ bọn họ còn chưa thăm dò được mà đã mất "một mạng", sau này gặp nguy hiểm thì biết làm sao? Chẳng nhẽ sẽ giống như vô số người chơi trước đó, chết ở trong trò chơi này?
Tạ Tịch hít vào một hơi, cất tiếng hỏi: "Vì sao?"
Tiếng nói của cậu rất khẽ, rất bình tĩnh, vang lên trong địa lao ẩm ướt lạnh lẽo này không hiểu sao lại có cảm giác biến ảo khôn lường.
Tống Thích trợn mắt há hốc mồm, rất sợ thanh niên bên ngoài nổi điên.
Thanh niên kia rõ ràng hơi sửng sốt.
Tạ Tịch tiến lên một bước: "Tại sao phải giết chúng tôi?"
Câu hỏi này khiến thần kinh căng thẳng của tay thanh niên hỏng mất, tròng mắt hắn ta mở lớn, khuôn mặt gầy lộ rõ cả hình dạng xương hàm, bàn tay hắn ta run rẩy dữ dội, giọng nói điên cuồng: "Vì sao... Chúng mày vậy mà còn hỏi vì sao à... A, haha... Những tên tội ác tày trời nhà chúng mày..."
Thừa dịp hắn ta phân tâm, Tạ Tịch nhanh chóng ra tay, một luồng ánh sáng màu xanh lóe lên, thanh niên cứng ngắc bất động, súng cũng rơi cạch xuống đất.
Tạ Tịch khẽ thở phào.
Tống Thích chớp chớp mắt, kinh ngạc: "Định Thân Phù? Là Định Thân Phù bán 10.000 ngân tệ một sấp trong thương thành!"
"Chỉ có thể duy trì một phút," Tạ Tịch hỏi Tống Thích, "Cậu có biết dùng súng không?" Ánh mắt cậu rơi trên ổ khóa.
Tống Thích biết ý tứ của cậu, cũng không dám chậm trễ thời gian, nói: "Không thành vấn đề, anh dựa vào sau, những loại súng tự chế này rất dễ cướp cò."
Tạ Tịch đứng ở trong góc, Tống Thích cầm lấy súng, bang một tiếng, bắn thủng ổ khóa tồi tàn kia.
Cửa nhà lao mở ra, Tạ Tịch bước ra trước, nói với Tống Thích: "Lại giúp tôi một tay, nhốt hắn ta lại." Không thể mặc kệ tên này được, lỡ như hắn ta ra ngoài gọi người thì sẽ rất phiền phức.
Sức lực của Tống Thích lớn hơn cậu một chút, hai người vừa lôi vừa kéo, kiểu gì cũng phải nhốt hắn ta vào một phòng giam khác cho bằng được.
Mắt thấy hiệu quả của Định Thân Phù sắp hết, Tống Thích cắn răng một cái: "Xin lỗi!" Cậu ta dùng sức thật mạnh, lấy cùi chỏ nện lên gáy thanh niên, đánh hắn ta ngất xỉu.
Tạ Tịch liếc mắt nhìn cậu ta.
Tống Thích nói: "Tôi, tôi chọn kỹ năng cận chiến." Chỉ có chút ít, nhưng có còn hơn không.
Cột kỹ năng của Tạ Tịch vẫn trống không, phỏng chừng trò chơi qua cửa quá ít, còn chưa kích hoạt.
Hai người không dám kéo dài thời gian, chân trước chân sau lao ra khỏi địa lao. Rốt cuộc cũng được hít thở không khí bên ngoài, Tống Thích vô cùng sảng khoái: "Thiếu chút nữa tôi đã nghĩ mình sẽ bị nhốt cả đời!"
Những người chơi sau khi tiến vào Chuẩn Thế giới, tốc độ thời gian trôi qua sẽ tuân theo Chuẩn Thế giới, nếu như bị vây khốn cả đời, có thể là cả đời thật. Loại chuyện này cũng không hiếm gặp, có rất nhiều người chơi bởi vì không hoàn thành nhiệm vụ, sẽ bị vây ở Chuẩn Thế giới cho đến khi chết già.
Tạ Tịch không rảnh cảm khái, cậu đánh giá hoàn cảnh xung quanh, lông mày nhíu chặt.
"Người đi đâu hết rồi?" Cậu lẩm bẩm.
Tống Thích cũng lấy lại tinh thần, cảnh giác đi theo bên cạnh cậu.
Bọn họ đều là người thu thập, năng lực nhìn ban đêm rất giỏi, giữa một màu đen kịt vẫn có thể nhìn ra không kém lúc thường.
Chỗ này rõ ràng là khu dân cư, lại hoàn toàn tĩnh mịch. Tòa nhà nhỏ hai tầng xinh đẹp không có ánh đèn tô điểm mà lộ ra sự âm u lạnh lẽo, cỏ cây sinh trưởng tốt tươi che khuất những đóa hoa đẹp đẽ mềm mại, đã rất lâu rồi không có ai xử lý.
Tống Thích nhỏ giọng nói: "Miêu tả của trò chơi này có vấn đề, nói là thị trấn cổ tích mà? Sao tiêu điều thế này?" Cậu ta hơi sợ hãi, không dám so sánh giống như nhà ma.
Tạ Tịch thì thầm: "Đi theo tôi."
Tống Thích cảm thấy vô cùng an toàn: "Được!" Kỳ thực cậu ta cảm thấy Tạ Tịch có khả năng nhỏ tuổi hơn mình, gương mặt kia non nớt như một đóa hoa nhưng ngăn không được khí tràng hai mét tám của đại ca Tịch, rất đáng tin!
Hai người rón rén đi hơn mười phút thì thấy một khoảng sân rộng đèn đuốc sáng trưng.
Cả hai đồng thời dừng bước, nhãn lực của Tống Thích tốt hơn Tạ Tịch một chút, sau khi thấy rõ cậu ta kinh hãi nói: "Trên đống lửa trói một người!"
Tạ Tịch chỉ thấy có rất nhiều người, bọn họ chắc là cư dân của thị trấn, phần lớn đều xanh xao vàng vọt, cánh tay giơ bó đuốc giống như những nhánh cây khô héo, chi chít tụ lại một chỗ, có một loại cảm giác kinh dị khó mà hình dung nổi.
Sau khi Tạ Tịch nheo mắt lại cũng miễn cưỡng thấy rõ: "Bọn họ muốn thiêu chết anh ta?"
Tống Thích hơi ngưng lại: "...Thiêu người sống." Ngọn lửa được đốt lên, tiếng kêu thảm thiết của người kia khiến người ta tê cả da đầu.
Tạ Tịch nhíu chặt lông mày.
Lúc này, trong đám người truyền đến tiếng hoan hô dậy sóng, Tạ Tịch và Tống Thích đều cách xa, tuy nhìn mơ hồ nhưng lại nghe được rõ ràng, bởi vì bọn họ kêu quá lớn, quá đồng đều, giống như đã làm chuyện này rất nhiều lần.
"Thiêu chết hắn! Thiêu chết hắn!"
"Hiến hắn cho Long Thần!"
"Chỉ có hắn mới khiến lửa giận của Long Thần nguôi ngoai!"
Tiếng hét lớn chập trùng lên xuống giống như thủy triều đập vào mặt, mang theo cảm giác ngột ngạt khiến người ta hít thở không thông.
Tống Thích nhỏ giọng nói: "Bọn họ..."
Tạ Tịch nói: "Đi thôi, đến phía sau núi xem thử."
Nhiệm vụ của bọn họ là thu thập tim rồng, khẳng định phải đến phía sau núi, có lẽ nơi đó có một con rồng, có thể chính con rồng đó mang đến bao sự tàn bạo và thảm họa cho thị trấn vốn như truyện cổ tích này.
Thế nhưng tận đáy lòng Tạ Tịch lại nhịn không được vang lên một âm thanh khác – Sẽ đơn giản như vậy sao?
Tống Thích nói: "Đi, chúng ta đi giết ác long!" Trấn nhỏ này quá quỷ dị, cậu ta muốn mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Hai người vừa muốn đi, sau lưng lại truyền đến tiếng cười ngọt ngào.
"Anh Bạch Hạ." Cô gái có bộ dáng mười lăm mười sáu tuổi, cực kỳ gầy gò nhưng lại vô cùng xinh đẹp, trên làn da cô hiện lên vết roi xanh tím, nhìn thấy mà giật mình.
Tống Thích bị cô làm cho giật nảy.
Tạ Tịch vẫn còn nhớ tên thân thể cậu đang dùng gọi là Bạch Hạ.
Cô gái gầy đến mức một trận gió có thể thổi ngã đi tới, nhỏ nhẹ nói: "Anh Bạch Hạ, em đợi anh lâu lắm rồi, rốt cuộc anh cũng trở về... Vân Nhi rất nhớ anh."