Trò Chơi Đang Load

Chương 22: Tôi muốn qua cửa thế giới này




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trò chơi: Thị trấn cổ tích (06)
Chương 022: Tôi muốn qua cửa thế giới này.

(K: Trong quá trình đọc, mọi người nếu thấy có lỗi type, sai chính tả hoặc có cách diễn đạt hay hơn thì cảm phiền cmt cho mình biết với nhé, mình muốn sửa bản edit cho chỉn chu hơn nhưng thời gian hơi hạn hẹp. Cảm ơn mọi người vì đã đọc mấy dòng này (●'з')♡)
___
Đến thế giới này đều là người chơi sơ cấp, có được một bộ đồng phục phòng thân đã là cực hạn, đâu còn có một cái mạng nữa.
Phát súng này vừa bắn ra, người kia liền chết hẳn.
Tạ Tịch và Tống Thích chưa kịp làm điều gì.
Thôn dân đồng thời tiến lên, không thèm để ý máu tươi lênh láng đầy đất, ba chân bốn cẳng nâng xác chết lên, trong miệng hô to: "Hiến cho Long Thần, hiến cho Long Thần!"
Bọn họ đi rồi, thần kinh buộc chặt của Tạ Tịch và Tống Thích mới hơi nới lỏng.
Trán Tống Thích toát đầy mồ hôi lạnh: "Mịa nó, đây không phải là thế giới cấp D sao? Sao lại hung hiểm như thế!"
Tạ Tịch rũ mắt: "Người tối qua bị thiêu chết chắc cũng là người chơi."
Lúc đó bọn họ ở rất xa, chứng kiến cảnh người kia bị lửa bao kín người, chỉ có thể nghe được tiếng kêu thống khổ và thảm thiết của anh ta.
Tống Thích tê cả da đầu: "...Bởi vì mặc đồng phục nên mới đốt lâu như vậy sao?" Chuyện này quá tàn khốc, miễn vết thương chí mạng không có nghĩa là miễn đau đớn, anh ta phải thừa nhận sự thống khổ khi bị lửa thiêu, vất vả lắm mới chết lại có thêm một cái mạng, lại trải nghiệm một lần nữa...
Tạ Tịch nói: "Những thôn dân này hiểu rất rõ người chơi."
Tống Thích đâu còn nghĩ được mấy chuyện đó, cậu ta sợ muốn chết: "Anh Tịch, chúng ta vẫn nên tranh thủ thời gian hoàn thành nhiệm vụ rồi mau chóng rời khỏi đây thôi!"
Tạ Tịch nhìn về phía cậu ta: "Muốn giải tán tiểu đội không?"
Tống Thích phản ứng không kịp.
Tạ Tịch bình tĩnh nói: "Nhiệm vụ của tôi không có manh mối, khẳng định phải trì hoãn một thời gian, nhiệm vụ của cậu còn có khả năng hoàn thành, tôi còn Định Thân Phù và Kính Tìm Kiếm, có thể cho cậu dùng."
Định Thân Phù là đạo cụ chồng, mười tấm một bộ, chỉ chiếm một ô, mà Kính Tìm Kiếm thì hạn chế số lần sử dụng, còn lại bốn lần.
Tống Thích bị lời nói của cậu làm cho khiếp sợ.
Quả thực chỉ cần có Kính Tìm Kiếm và Định Thân Phù, nhiệm vụ này của cậu ta... có thể hoàn thành vô cùng nhẹ nhàng.
Cậu ta không nhất thiết phải trộm quần lót người ta đang mặc, hoàn toàn có thể dùng Kính Tìm Kiếm định vị, cố gắng tìm một phòng trống rồi lẩn vào, nếu như bị phát hiện, còn có Định Thân Phù để kéo dài thời gian, một phút mà nói đủ để cậu ta rời khỏi thế giới này. Về phần nhiệm vụ phụ, vốn cũng không thể hoàn thành.
Mặc dù nhiệm vụ này của cậu có phẩm cấp rất thấp, nhưng độ khó lại không cao. Nhiệm vụ của Tạ Tịch cấp bậc cao, đồng nghĩa với việc độ khó cũng cao. Nếu như thế giới này rất nguy hiểm, cũng khó mà nói ai may mắn hơn.
Tống Thích hỏi cậu: "Anh thì phải làm sao?"
Tạ Tịch nói: "Tự tôi có thể hoàn thành." Trò chơi rác rưởi như "Tình yêu bên trái hay là bên phải" mà cậu còn vượt qua được, vấn đề này không lớn.
Tống Thích cắn răng nói: "Không được, tôi không thể mặc kệ anh!"
Tạ Tịch khẽ giật mình.
Tống Thích nói: "Mặc dù tôi không có bản lĩnh gì, nhưng nhiều người nhiều tai mắt, chung quy có thể giúp anh trông chừng phía sau."
Tạ Tịch nhắc nhở cậu ta: "Trấn nhỏ này rất nguy hiểm, thôn dân vô cùng hiểu rõ người chơi, hơn nữa đang tổ chức săn giết."
"Vậy tôi càng không thể bỏ đi!" Tống Thích nói, "Nếu không nhờ anh thì tôi còn bị nhốt ở địa lao, ai biết sau đó bọn họ có bắt tôi hiến tế hay không!"
Tạ Tịch quen độc lai độc vãng, cũng không ngại tự mình làm nhiệm vụ: "Cậu không cần thiết..."
Tống Thích ngắt lời Tạ Tịch: "Cầu phú quý trong nguy hiểm, tôi muốn hoàn thành nhiệm vụ phụ!" Tống Thích đã nói như vậy, Tạ Tịch sẽ không lấy lý do khuyên cậu ta rời đi nữa.
Tạ Tịch nhìn về phía cậu ta, nói rõ đầu đuôi: "Tôi muốn qua cửa thế giới này."
Giọng nói bình tĩnh của cậu lại giống như một chiếc búa tạ nện vào đầu óc Tống Thích.
Cậu ta hiểu được ý tứ của Tạ Tịch.
Qua cửa không chỉ đơn giản là hoàn thành nhiệm vụ, qua cửa là phong tỏa thế giới này, để người chơi không cách nào tiến vào được nữa.
Bất kể thôn dân vì nguyên nhân gì mà săn giết người chơi, chỉ cần qua cửa thế giới này, sẽ không có người chơi tiến vào và có thể ngăn chặn giết chóc!
Cùng lúc đó, một luồng nhiệt huyết khó mà hình dung nổi trào dâng trong lồng ngực Tống Thích, cậu ta chưa bao giờ cảm thấy phấn khích như vậy: "Tôi giúp anh, giúp anh qua cửa thế giới này!"
Nhiệm vụ chính của Tạ Tịch có thể là nhiệm vụ nòng cốt, chỉ cần hoàn thành cả nhiệm vụ phụ thì khả năng qua cửa cao tới 80%.
Đáng giá thử một lần! Tống Thích mù quáng tin tưởng, nếu như là Tạ Tịch, nhất định có thể qua cửa!
"Đi thôi, trước tiên chúng ta phải tìm..." Tạ Tịch còn chưa dứt lời, đột nhiên ngừng lại.
Một người đàn ông tiến lại phía sau bọn họ với tốc độ cực nhanh, Tống Thích từng cường hóa thân thể, cậu ta đột nhiên giật mình, đang muốn phòng bị.
Tạ Tịch nhanh chóng mở miệng: "Anh Kim."
Người tới chính là Trọng Kim, anh ta nhìn thấy Tạ Tịch thì thở phào một hơi: "Tìm được cậu rồi."
Tạ Tịch cũng thở phào: "May mà anh không có việc gì."
Trọng Kim cười nói: "Có đồng phục, không chết được!"
Tạ Tịch cũng cười theo.
Lúc này Tống Thích quay đầu lại, sau khi nhìn thấy Trọng Kim, cậu ta hơi sửng sốt: "Anh Lưu?"
Tạ Tịch nhìn chằm chằm Trọng Kim, nhạy bén thấy được tia kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt anh ta, thoáng qua cực nhanh, cho dù cậu thấy cũng nhịn không được hoài nghi chỉ là ảo giác.
"Cậu là?" Trên mặt Trọng Kim hiện lên vẻ nghi hoặc, anh ta hỏi lại.
Tống Thích nói: "Là em này, Tiểu Tống, vừa tới thế giới này em từng nếm qua xiên thịt nướng của anh đó!"
"Thịt nướng?" Trọng Kim cười to nói, "Lâu nay tôi toàn uống dịch dinh dưỡng, làm gì có chuyện ăn thịt nướng."
Tống Thích chớp chớp mắt.
Tạ Tịch nói: "Chắc là nhận lầm người rồi, anh Kim và tôi cùng nhau tiến vào trò chơi."
Tống Thích nói: "Vậy chắc là tôi nhận lầm rồi, chúng ta ở hai nhóm khác nhau."
Trọng Kim kinh ngạc nói: "Cậu là người chơi lúc trước?"
Tống Thích gật đầu nói: "Đúng vậy, tôi ở đây khoảng ba bốn ngày rồi."
Trọng Kim cau mày nói: "Mới ba bốn ngày... mà tỉ lệ tử vong của nhóm các cậu đã cao hơn 80% sao?"
Tống Thích khá căng thẳng: "Có lẽ chỉ còn lại một mình tôi."
Lông mày Trọng Kim nhíu lại càng chặt hơn: "Nói đến đây, thế giới này quả thực có vấn đề." Anh ta quay đầu nhìn về phía Tạ Tịch, hỏi, "Nhiệm vụ của cậu là gì?"
Tạ Tịch cười khổ nói: "Thu thập gậy nanh sói của thím Tôn."
Trọng Kim sững sờ, cũng cười: "Này..."
Tống Thích phản ứng rất nhanh, cậu ta nhăn mặt nói: "Tôi còn thảm hại hơn, nhiệm vụ của tôi là thu thập quần lót thiếu nữ..."
Trọng Kim "phụt" một tiếng bật cười: "Mấy nhiệm vụ của các cậu..."
Tạ Tịch nói: "Đúng vậy, vì sao lại có loại nhiệm vụ kỳ cục vậy chứ?"
Trọng Kim cười nửa ngày mới nói: "Nhiệm vụ của người thu thập là vậy đó, khá cổ quái, có điều nhiệm vụ như vậy cũng tốt, khá dễ hoàn thành."
Tống Thích bực bội bĩu môi nói: "Mới không dễ đâu, lần đầu tiên tôi đi trộm đã bị giam vào địa lao."
Trọng Kim nói: "Không có việc gì, tôi giúp các cậu, rất dễ hoàn thành nhiệm vụ, như vậy các cậu có thể rời khỏi thế giới này."
Tống Thích hỏi: "Nhiệm vụ của anh Kim là gì?"
Trọng Kim nghiêm mặt nói: "Tôi là nhà thám hiểm, nhận được nhiệm vụ thăm dò hang động phía sau núi."
Tống Thích "oa" một tiếng nói: "Nhiệm vụ của anh Kim khẳng định có phẩm cấp rất cao."
"Cũng không hẳn là chuyện tốt." Trọng Kim nói, "Phẩm cấp cao độ khó càng lớn, sợ là tôi không dễ dàng rời đi."
Tạ Tịch nói: "Chỉ là thăm dò hang động, chắc không khó lắm đâu nhỉ?"
Trọng Kim lắc đầu nói: "Thăm dò không phải cứ vào xem là được, phải thăm dò đến tận cùng, tôi hoài nghi nơi đó ẩn giấu một con rồng hung ác."
Tống Thích nói tiếp: "Là Long Thần trong miệng bọn họ sao?"
"Rất có khả năng." Trọng Kim nói với bọn họ, "Các cậu nhất định phải cẩn thận, trấn nhỏ này rất bất thường, cư dân đều nổi điên, chỉ cần thấy người ngoài sẽ giết chết làm tế phẩm hiến cho ác long."
Trong lòng Tống Thích vẫn còn sợ hãi: "Chúng tôi vừa nhìn thấy một người bị giết chết."
Vẻ mặt Trọng Kim ngưng trọng, nói: "Đừng lãng phí thời gian, trước tiên tôi dẫn các cậu đi hoàn thành nhiệm vụ."
Tạ Tịch nói: "Nhiệm vụ của anh Kim còn khó hơn, vẫn là đừng lãng phí thời gian giúp đỡ chúng tôi."
Trọng Kim lắc đầu nói: "Các cậu đều không có kinh nghiệm gì, tôi không yên lòng."
Tống Thích trộm liếc nhìn Tạ Tịch.
Tạ Tịch nói: "Chuyện này không hay lắm."
Trọng Kim nói: "Khách sáo làm gì? Đều là người bị chọn trúng, hỗ trợ lẫn nhau là điều hiển nhiên. "
Tạ Tịch cười cười.
"Đi thôi!" Trọng Kim nói, "Trước tiên tôi dẫn cậu đến nhà thím Tôn tìm gậy nanh sói."
Bọn họ cùng đi ra, Trọng Kim nói: "Đừng khẩn trương quá, càng khẩn trương càng dễ dàng bại lộ bản thân, tự nhiên một chút."
Tạ Tịch hỏi: "Người chơi bị thôn dân nhận ra đều là vì quá khẩn trương sao?"
Trọng Kim nói: "Phần lớn là vậy."
Tống Thích nhíu chặt khuôn mặt nhỏ: "Xong rồi, các anh nói kiểu này tôi càng khẩn trương hơn!"
Trọng Kim cười nói: "Nếu không cậu đợi ở đây, trước tiên tôi giúp Tạ Tịch tìm gậy nanh sói, sau đó lại giúp cậu..."
Tống Thích lắc đầu nói: "Không được không được, tôi không muốn đợi một mình, thật là đáng sợ."
Tròng mắt Trọng Kim lóe lên, nói: "Đi thôi, có lẽ nhà thím Tôn có đạo cụ nhiệm vụ của cậu."
Tống Thích gạt bỏ khả năng này: "Thím Tôn khẳng định không phải thiếu nữ, dĩ nhiên có thể bà ấy có cháu gái gì đó..."
Quả nhiên bị miệng quạ đen của Tống Thích nói trúng.
Trọng Kim thản nhiên hơn so với bọn họ, còn dám hỏi đường thôn dân, có lẽ thật sự là do vấn đề thái độ, thôn dân đối xử với Trọng Kim khá tốt, chỉ đường cho anh ta.
Bọn họ dễ dàng tìm được nhà thím Tôn.
Nhiệm vụ của Tạ Tịch dĩ nhiên không phải tìm gậy nanh sói. Cậu nói nhiệm vụ này cũng không phải vô căn cứ, trước đó Tống Thích ca cẩm có nói với cậu từng xoát hơn một trăm nhiệm vụ phụ, trong đó có một nhiệm vụ là thu thập gậy nanh sói của thím Tôn.
Cho nên có đi vào nhà thím Tôn thật cũng không phải hoảng hốt, nhiệm vụ này thực sự tồn tại nên không sợ lộ tẩy.
Ai ngờ vừa tới, một người phụ nữ khô gầy như que củi, làn da mỏng nhăn nheo cầm dao phay lao ra: "Bạch Hạ! Thằng xấu xa nhà mày còn dám bước vào nhà tao!"
Tống Thích giật mình, Tạ Tịch lại nhanh chóng nhìn về phía Trọng Kim, sắc mặt Trọng Kim hơi tái, lui về phía sau một bước.
Rõ ràng thím Tôn mắng Bạch Hạ, quay về phía Tạ Tịch mà Trọng Kim lại hốt hoảng như vậy...
Chẳng trách cậu cảm thấy Bạch Hạ trong bức ảnh nhìn rất quen mắt.
Thím Tôn kêu to: "Cái thằng ăn cháo đá bát nhà mày, lòng dạ đem cho chó gặm hết rồi, làm bẩn sự trong sạch của Vân Nhi còn bỏ đi không nói một câu, hôm nay tao phải chết chung với mày!"
Bà ta đánh tới, Tạ Tịch cố ý chạy ra sau Trọng Kim tránh né, thím Tôn lao về phía Trọng Kim.
Vẻ mặt Trọng Kim biến sắc.
Thím Tôn vô cùng tức giận: "Trả Vân Nhi lại cho tao, thằng cặn bã này, trả Vân Nhi lại cho tao!"
Một giọng nói nhỏ khẽ vang lên: "Mẹ! Đừng làm bị thương anh Bạch Hạ!" Thiếu nữ gầy như tờ giấy mỏng nhào tới, gắt gao ôm lấy tay bà thím kia.
Cơ mặt lỏng lẻo của thím Tôn run rẩy kịch liệt: "Đứa nhỏ ngốc này, con là một đứa ngốc!"
Tôn Vân Nhi khóc nói: "Anh Bạch Hạ tới đón con, anh ấy muốn dẫn con đi cùng, anh ấy đồng ý rồi, sẽ dẫn con đến thế giới của anh ấy, mẹ, chúng ta đều có thể đi thần..."
Nghe đến đây, tròng mắt Tạ Tịch lạnh xuống.
Trọng Kim giữ chặt Tạ Tịch và Tống Thích nói: "Rời đi trước đã!"
Tạ Tịch và Tống Thích theo sát phía sau, ba người cùng ra khỏi thị trấn, dừng lại ở một nơi yên tĩnh.
Trọng Kim khẽ thở phì phò.
Tạ Tịch ngẩng đầu nhìn anh ta: "Bạch Hạ là ai?"
Kỳ thực ngay từ lúc bọn họ tiến vào thế giới này, những thôn dân kia đã gọi tên Bạch Hạ, lúc ấy Trọng Kim chịu vết thương chí mạng, phỏng chừng không thừa hơi nghe đám người đó nói, dù sao đồng phục miễn vết thương chí mạng cũng không tránh khỏi đau đớn.
Lúc ấy tình cảnh hỗn loạn, nhiều người nói chuyện nhốn nháo, anh ta đang khôi phục lại thân thể, nghe không rõ cũng là chuyện thường tình.
Trọng Kim hơi biến sắc.
Tạ Tịch ép hỏi anh ta: "Bạch Hạ là anh hả?"
Trọng Kim quay đầu nhìn cậu, sự ấm áp và cởi mở trong mắt dần dần rút đi.
Tạ Tịch tiếp tục nói: "Quả nhiên đây là lần thứ hai anh tiến vào thế giới này."
"Cậu đã nghi ngờ từ trước rồi đúng không?" Trọng Kim tháo lớp ngụy trang, lộ ra khuôn mặt thật lãnh khốc và tàn nhẫn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.