Trò Chơi Đang Load

Chương 34: Sao thanh tiến độ lại có hai màu??




Mắt thấy thanh tiến độ vất vả lắm mới nhích lên được lại tụt xuống thành như vậy, Tạ Tịch đau lòng vô cùng.
Chẳng lẽ Lục hoàng tử không thích ăn? Chẳng lẽ cậu lại vừa khéo chọn trúng phần thức ăn anh ta không thích? Lục hoàng tử mặt ngoài khách sáo trong lòng ghét bỏ sao?
Tạ Tịch sợ thanh tiến độ màu cam tụt về 0, nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh, không mù quáng lôi kéo làm quen nữa.
Quả nhiên nhiệm vụ của tên biến thái X không đơn giản như vậy, xem ra vị thứ sáu này có tính cách rất lập dị.
Phải làm thế nào để một người đàn ông lập dị yêu mình? Tạ Tịch ngay cả kinh nghiệm yêu đương bình thường cũng không có, làm sao hiểu rõ được.
Cậu không dám nói chuyện với Lục hoàng tử nữa, lúc này mới lưu ý đến Ngũ hoàng tử ngồi bên cạnh cứ buồn bực không lên tiếng.
Cảm nhận của cậu với Ngũ hoàng tử khá tốt, căn cứ tâm tình có qua có lại, cậu đứng dậy giúp Ngũ hoàng tử rót đầy ly rượu.
Ngũ hoàng tử ngước mắt nhìn cậu, Tạ Tịch mỉm cười lễ phép với hắn ta.
Ngũ hoàng tử cứng nhắc xoay chuyển tầm mắt, nói: "Đây là việc của bọn tôi tới, cậu không cần làm."
Tạ Tịch hạ thấp giọng, dùng âm lượng chỉ hắn ta mới có thể nghe thấy nói: "Thuộc hạ vốn nên đứng bên cạnh rót rượu, nhờ điện hạ khoan dung độ lượng, thuộc hạ mới có cơ hội thưởng thức những món ngon này."
Ngũ hoàng tử kéo khóe miệng thành một nụ cười, đuôi mắt cũng cong lên chút: "Tộc Hall vốn tôn quý, cậu đừng tự coi nhẹ bản thân."
Đó là dòng chính, nhìn đuôi của Tạ Tịch liền biết dòng máu của cậu cực kỳ pha tạp, còn quý tộc gì chứ, phỏng chừng thân thể này vốn cũng không mang hộ Hall.
Tạ Tịch vừa nở nụ cười, đã trợn tròn con mắt.
Tiến độ nhiệm vụ từ 1% vèo một cái nhảy lên 3%...
Thanh tiến độ này là một đường thẳng dài, 3% tiến độ cực kỳ nhỏ, những bởi vì có màu cam tươi tắn nên đặc biệt dễ thấy, rất dễ dàng phát hiện sự thay đổi.
Vì sao lại tăng? Tạ Tịch liếc khóe mắt nhìn Lục hoàng tử.
Lục hoàng tử vững như núi Thái Sơn, đang nghiêm túc ăn cơm, ánh mắt chẳng chuyển loạn dù chỉ một thoáng.
Chẳng lẽ chỉ khi không để ý anh ta, độ thiện cảm mới có thể tăng?
Tạ Tịch không có năng lực lý giải, đầu óc của vị Lục hoàng tử này không phải quá nửa có vấn đề đấy chứ? Lại nghĩ đến chuyện đây là hồn ý của X, có khi đúng thế thật, chủ nhân đã thần kinh như vậy, hồn ý với tư cách là một sợi ý thức chưa thành thục, sẽ chỉ càng thêm thần kinh hơn...
Nếu điều này có thể làm tăng tiến độ, vậy thì Tạ Tịch không để ý tới anh ta nữa.
Tạ Tịch hoàn toàn không thèm nhìn Lục hoàng tử, cùng Ngũ hoàng tử cười cười nói nói.
Khiến cho Tạ Tịch dở khóc dở cười là, bữa ăn kết thúc, Tạ Tịch ngay cả liếc mắt cũng không bố thí cho Lục hoàng tử, thế mà thanh tiến độ lại tăng tới 8%!
Khi tiệc tàn, Ngũ hoàng tử nói với cậu: "Có thời gian thì tới tìm ta chơi."
Tạ Tịch đáp: "Vâng." Kỳ thật trong lòng chỉ cho có lệ: Anh không ở cùng chỗ với Lục hoàng tử, tôi tìm anh chơi làm gì.
Nhị hoàng tử là một kẻ quấy rối thâm niên đã thành tinh, gã nhìn Tạ Tịch rồi lại ngó thằng em thứ năm, mỉm cười nói: "Người đẹp phối với kẻ tài hoa, Seyin bé bỏng thật có mắt nhìn."
Tạ Tịch: "..." Cút mẹ anh đi, người đẹp cái quái gì!
Tam hoàng tử lướt qua, khắp người tràn ngập hơi thở tàn bạo: "Cái giống lẳng lơ."
Tạ Tịch: "???"
Cậu là một thanh niên tốt đẹp cỡ nào, cứ thế bị đám thần kinh này chọc thành nóng nảy!
Ngũ hoàng tử rất bảo vệ cậu, hắn ta nghiêm mặt nói: "Không được nói cậu ấy như vậy, Seyin là thị vệ hoàng tộc tuyển chọn, bản lĩnh hơn người..."
Hắn ta còn chưa nói xong, Nhị hoàng tử đã nói mát tiếp một câu: "Đúng vậy đó, đâu phải những hạng người cậy mặt hầu hạ bề trên."
Nghe nói mẹ của Tam hoàng tử vốn là người hầu cận bên cạnh hoàng hậu, nhờ khuôn mặt xinh đẹp vừa ý quốc vương mà được thu vào hậu cung, sau đó sinh ra gã ta.
Nhị hoàng tử vừa nói xong, Tam hoàng tử quả nhiên nổi giận, đôi mắt gã ta đỏ máu, môi mỏng mím thành một đường, gắt gao nhìn chằm chằm Aix và thằng em thứ năm, tiện thể vạ lây sang Tạ Tiểu Tịch.
Tạ Tịch: "..." Xéo đi, các anh đều cản trở Lục hoàng tử!
Tứ hoàng tử ho nhẹ một tiếng, đánh vỡ không khí giương cung bạt kiếm này: "Do em không tốt, chiêu đãi không chu đáo, khiến các anh không vui."
Nhị hoàng tử khẽ cười nói: "Sao lại nói thế? Chỗ của lão Tứ yên tĩnh xinh đẹp, sơn hào hải vị rượu ngon không ngừng, anh cực kỳ vui vẻ."
Tam hoàng tử trái lại cũng không bị Nhị hoàng tử châm ngòi gây náo loạn ở chỗ của Tứ hoàng tử, gã ta hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
Tam hoàng tử vừa đi, Nhị hoàng tử khẽ liếc nhìn Tạ Tịch một chút, mập mờ cười với cậu một tiếng sau đó cũng đi nốt.
Tạ Tịch không nhịn được oán thầm: Đồ loè loẹt!
Sau khi trở về, Tạ Tịch liền bị cắt đứt liên hệ với Lục hoàng tử, tiến độ nhiệm vụ cũng dừng lại ở mốc 8%.
Có điều Tạ Tịch cảm thấy tiến triển này đã rất tốt rồi, mới gặp mặt một lần như thế đã tăng gần 10%, đợi sau khi hoàn toàn quen thuộc, hoàn thành nhiệm vụ không phải trong tầm tay sao?
Tạ Tịch nhìn thanh tiến độ màu cam, vừa muốn nằm xuống nghỉ ngơi lại nhận được một nhắc nhở.
Trứng tinh linh nở thành công, xin mời nhận lấy.
Cuối cùng trứng ấp cũng nở rồi? Ánh mắt Tạ Tịch sáng lên, xếp bằng ngồi dậy.
Cậu thầm lên tiếng trong lòng: "Nhận." Sau đó ánh sáng lóe lên, một vật nhỏ trắng tinh rơi vào lòng bàn tay cậu.
Tạ Tịch chỉ cảm thấy lòng bàn tay mềm mại, tập trung nhìn lại, lập tức khóe miệng cong lên.
Vật nhỏ lông xù lớn chừng lòng bàn tay, trên bộ lông màu trắng mịn dường như điểm ánh sao, óng ánh rực rỡ.
Tạ Tịch vươn tay chọc chọc nó một chút.
Vật nhỏ vặn vẹo uốn éo, thân hình cuộn tròn lại từ từ giãn ra.
Dáng vẻ này...
Là mèo con?
Tạ Tịch vốn cho rằng tinh linh nhỏ này sẽ giống như mấy chủng người nhỏ bé trong phim hoạt hình, không ngờ tới là một động vật nhỏ.
Cậu thích động vật, đặc biệt không có sức chống sự đối với những loại có lông xù.
Cậu nhịn không được lại chọc nó một chút, ai ngờ trên lưng con mèo lại mọc ra một đôi cánh nhỏ trắng như tuyết.
Mèo nhỏ giương cánh bay lên, mẩu chân ngắn ngủn lửng lơ giữa không trung, đôi mắt hé mở.
Tạ Tịch: "!"
"Meo meo~ Mẹ!" Mèo con bi bô nhào và trong ngực Tạ Tịch.
Tạ Tịch: "..."
"Mẹ!" Mèo con ngẩng đầu, cặp mắt to trong veo như nước chờ mong nhìn chòng chọc cậu, "Ặc... Mẹ ơi khuôn mặt của mẹ trông hơi khó coi, có điều không sao, con không chê."
Tao ghét bỏ sự không chê của mày!
Tạ Tịch xách mèo nhỏ lên, nhìn chằm chằm nó một lúc lâu.
Đôi mắt của con mèo này, một bên xanh tựa bầu trời, một bên lại đỏ như ráng chiều, hợp cùng một chỗ...
Hay cho một con mèo Ba Tư lòe loẹt!
Tạ Tịch cố nhẫn nhịn mới không ném bay nó ra ngoài!
Mèo con không hề hay biết, còn chớp mắt hỏi cậu: "Mẹ, tên con là gì?"
Tạ Tịch: "..."
Mèo con: "Mẹ?"
Khóe miệng Tạ Tịch giật giật: "Xoa...(*)" X hẳn không phải phát âm như vậy, nhưng trong lòng cậu đều đọc thành "xoa"! (nĩa, cái xiên, dấu x, gạch chéo,...)
Mèo con: "Xoa?"
Tạ Tịch: "Bánh Bao Xá Xíu(*)!" (xoa thiêu bao)
Mèo con im lặng, giãy dụa vớt vát: "Có thể đổi tên khác được không, thật là khó nghe..."
Tạ Tịch lạnh lùng hà khắc: "Không được."
Mèo con nước mắt đầm đìa: "Mẹ~"
Nó không gọi còn tốt, vừa gọi Tạ Tịch càng kiên định hơn: "Tao tên là Tạ Tịch, giới tính nam, không phải mẹ mày."
Mèo con, à, bây giờ tên là Bánh Bao Xá Xíu, tủi thân mong mỏi: "Tinh linh rất hiếm thấy, không phải con người đều coi tinh linh là cục cưng sao..."
Tạ Tịch hỏi: "Bọn tao ấy hả?"
"Đúng vậy." Bánh Bao Xá Xíu khóc rưng rức, "Khóa huấn luyện ấp trứng đều ghi vậy mà, bọn con sẽ biến thành bộ dáng mẹ muốn, nhận hết cưng chiều, đời này chỉ cần ăn uống ngủ nghỉ rồi thỉnh thoảng làm nũng..." Chuyện này không hề giống trong khóa học!
Tạ Tịch: "..." Cậu mặc kệ khóa học ấp trứng chó má gì, trong đầu cậu chỉ tràn ngập một câu nói – sẽ biến thành bộ dáng mẹ muốn.
Cậu sao lại nghĩ đến con mèo Ba Tư lòe loẹt đó chứ? À, đúng là nghĩ thật, nghĩ muốn đánh chết y!
Tạ Tịch càng ngẫm càng tức giận, hỏi nó: "Mày làm được trò gì?"
Bánh Bao Xá Xíu trừng lớn mắt: "Con không đáng yêu sao? Con không khiến mọi người yêu thích à?" Nó còn xoay một vòng, bộ dáng lông xù quả thực là muốn bao nhiêu đáng yêu thì có bấy nhiêu, đáng tiếc mới mở miệng đã thành công cốc, "Không phải đây là dáng vẻ mẹ yêu thích nhất sao?"
Tạ Tịch: "..." Lôi con mèo xuống, nhét vào ổ chăn.
Cậu nhớ tới nhắc nhở trong cột đạo cụ: Phẩm cấp Vàng, tranh thủ thời gian bán đi lấy tiền còn lời hơn việc nuôi thứ đồ chơi này nhiều!
Đáng ra cậu nên bán nó lấy tiền, quả nhiên X sẽ không cho cậu thứ gì tốt!
Bánh Bao Xá Xíu rì rầm thò cái đầu nhỏ ra: "Ở mỗi Chuẩn Thế giới, con đều có thể giúp mẹ chống đỡ ba lần vết thương chí mạng." Người mẹ này không giống bình thường, nó nhất định phải đấu tranh để sống sót QAQ!
Tạ Tịch hỏi nó: "Còn gì nữa không?"
Bánh Bao Xá Xíu trừng lớn đôi mắt hai màu trong veo như nước: "Còn, còn biết tỏ vẻ đáng yêu..."
Tạ Tịch: "..."
Bánh Bao Xá Xíu khóc: Ra vẻ đáng yêu không được tính là bản lĩnh sao? Sao bảo chỉ cần tỏ ra moe moe, đi khắp thiên hạ cũng không sợ! Khóa huấn luyện đã làm hại nó mà!
Tạ Tịch buồn ngủ, ôm nó vào trong ngực, phát hiện đầu của nó bé quá, ngay cả làm gối ôm cũng không hợp.
Bánh Bao Xá Xíu chẳng dám nhúc nhích tí ti, mãi đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều của cậu, nó vừa định bò ra, liền nghe thấy lời mẹ nói: "... Sớm biết vậy đã bán lấy tiền."
Bánh Bao Xá Xíu rụt người lại, không dám động đậy: Câu này với lời trước đó khác nhau hoàn toàn TAT.
Cơ mà... Tinh linh phẩm chất Vàng không phải đồ của kẻ đặc biệt có tiền à? Sao lại cảm giác mẹ có chút nghèo...
Tạ Tịch dành hai ngày nghiên cứu để hiểu rõ về Bánh Bao Xá Xíu.
Tên đặt cho nó quả thực chính xác, tác dụng của con mèo nhỏ này cũng như xá xíu mà thôi.
Kỹ năng chủ động duy nhất: Miễn vết thương chí mạng ba lần, chỗ tốt là miễn vết thương còn kèm theo hiệu quả miễn đau. Hiệu ứng kỹ năng sẽ được reset lại sau khi rời khỏi Chuẩn Thế giới, nói cách khác, thế giới tiếp theo có thể sử dụng lại.
Còn một kỹ năng bị động là tàng hình trong Chuẩn Thế giới, chỉ cần Tạ Tịch không muốn, không một ai có thể nhìn thấy Bánh Bao Xá Xíu.
Về phần năng lực của nó... Nói lảm nhảm cũng coi là một loại năng lực đi!
Tạ Tịch ấp nở trứng cũng đồng thời ký hiệp ước phụ sinh với nó, cho nên nó ỷ lại Tạ Tịch vô điều kiện, nếu Tạ Tịch không cần thì nó không thể nào sinh tồn được.
Bánh Bao Xá Xíu sợ hãi: "Mẹ..."
Tạ Tịch liếc nó.
Bánh Bao Xá Xíu chữa lại: "Ba..."
Tạ Tịch mới mười chín, không muốn làm cha: "Gọi tên tao là được."
Bánh Bao Xá Xíu không dám, suy đi nghĩ lại mãi, bỏ qua cách xưng hô: "Bây giờ con còn nhỏ, sau khi lớn lên còn có thể tiến hóa."
"Tiến hóa?"
Bánh Bao Xá Xíu vội vàng nói: "Vâng, chỉ cần gắng nuôi thiệt tốt, có thể tiến hóa đến vô cùng lợi hại!"
Tạ Tịch hỏi: "Lợi hại kiểu gì?"
Bánh Bao Xá Xíu: "..." Trong khóa huấn luyện không có viết, chỉ viết cố tỏ ra thật moe moe, ăn ngon uống đã! Nhưng mẹ nó không thích trò giả nai này!
Bánh Bao Xá Xíu lắp bắp nói: "Tiến, tiến hóa rồi mới biết."
Tạ Tịch mỉm cười.
Bánh Bao Xá Xíu oa một tiếng khóc lên: "Thật... Thật sự sẽ trở nên lợi hại mà!"
Tạ Tịch xách nó nhét vào trong cổ áo của mình.
Cái đầu nhỏ của Bánh Bao Xá Xíu treo trên cổ áo cậu, cảm thấy ấm áp... Mặc dù mẹ có hơi hung dữ, nhưng hình như không tỏ ra chán ghét nó nha.
Tạ Tịch gặp được Thomas, ánh mắt Thomas sáng lên, gọi cậu lại nói: "Vừa khéo tôi có việc này muốn tìm người hỗ trợ."
Tạ Tịch vội vàng nói: "Đội trưởng nói đi ạ."
Thomas mỉm cười: "Sắp đến ngày Thánh Nhật rồi, bệ hạ chuẩn bị quà tặng cho các hoàng tử, cậu không bận thì giúp tôi đưa đi." Quốc vương sinh quá nhiều, đưa tặng cho từng đứa quả thực là khốn khổ.
Đây là một cơ hội! Tạ Tịch lập tức đáp: "Tôi đến giúp anh."
Thomas nói: "Được, vậy cậu coi rồi đi tặng đi, quà đều giống nhau, đưa xong để thẻ ở đó là được." Hoàng tử và công chúa trong hoàng tộc rất đông, ai nấy cũng đều bận bịu.
Tạ Tịch đáp ứng luôn.
Cậu cầm một phần quà, không hề nghĩ ngợi đi đến cung điện của Lục hoàng tử.
Có cơ hội thế này để xoát tiến độ nhiệm vụ, cậu sao có thể bỏ lỡ chứ?
Bởi vì có công việc, cho nên Tạ Tịch lĩnh thẻ, đó là một tấm thẻ công nghệ cao có kèm theo thiết bị dẫn đường, cậu đi thẳng theo chỉ dẫn là được.
Bánh Bao Bao Xá Xíu ngó dáo dác: "Mẹ... Khụ, chúng ta tính đi đâu vậy ạ?" Thêm chữ "ạ" có thành moe quá không nhỉ?
Tạ Tịch: "...Đi bán mày."
Bánh Bao Xá Xíu: "!!!" Mãi nó mới phản ứng kịp, đây là Chuẩn Thế giới, ai mua được nó? Hu hu hu, mẹ thật xấu QAQ!
Khóe miệng Tạ Tịch cong lên, vô ý cọ cọ lên bé ngốc lông xù này.
Bánh Bao Xá Xíu không dám lên tiếng.
Cung điện của Lục hoàng tử vô cùng tiêu điều, trên đường đi chẳng có bóng dáng nhân ngư nào, ngay cả binh lính cũng không thấy, giống một tòa cung điện bỏ hoang.
Tạ Tịch cũng mơ hồ biết một chút...
Mắt hai màu bị coi là dị thường, Lục hoàng tử vừa ra đời đã khắc chết mẹ, sau đó toàn bộ họ hàng bên ngoại rải rác từng người đều chết hết, thậm chí cả người chăm sóc và tôi tới cũng không sống được bao lâu.
Dần dà, toàn bộ hoàng tộc đều xa lánh anh ta, quốc vương với đống vợ đống con, lúc đầu cũng nhớ đến anh ta, sau đó không ai nhắc đến, ngay cả ông ta cũng quên luôn.
Mẹ mất, cha mặc kệ, có thể thấy tháng ngày Lục hoàng tử phải trải qua thê thảm đến nhường nào.
Sau khi biết được những chuyện này Tạ Tịch cực kỳ thương anh ta, cũng có thể hiểu được đôi phần tính cách quái gở của vị này.
Cũng chẳng dễ dàng gì.
Tạ Tịch đi thẳng tới, khẽ gọi: "Lục điện hạ..."
"Rắc" một tiếng, vật gì đó bị bẻ gãy, âm thanh này vang lên trong cung điện lạnh lẽo tối tăm quá mức chói tai.
Tạ Tịch nhìn thấy Lục hoàng tử đang ngồi trên bàn viết sách.
Lục hoàng tử ngồi thẳng tắp, mái tóc dài chưa buộc cực kỳ suôn mượt thả xuôi bên người, anh ta mặc một chiếc áo xanh vô cùng bình thường, ống tay áo chỗ cổ tay rũ xuống, lộ ra da thịt trắng ngần, lại không hiện lên vẻ gầy yếu.
Ngón tay thon dài của anh ta cầm một cây bút, mà lúc này bút đã gãy rồi.
Tạ Tịch hướng về phía anh ta hành lễ.
Lục hoàng tử nhìn cậu: "Có chuyện gì không?"
Tạ Tịch nâng quà lên quá đỉnh đầu: "Thánh Nhật sắp đến, bệ hạ chuẩn bị quà cho ngài."
Lục hoàng tử rõ ràng run lên, anh ta đứng dậy, đi xuống: "Cha, cha ta sao?"
Trái tim Tạ Tịch thắt lại, có loại ảo giác đây là lần đầu tiên Lục hoàng tử nhận được quà cáp.
"Vất vả cho cậu rồi." Lục hoàng tử đỡ Tạ Tịch dậy, giọng nói hơi khàn: "Mau đứng dậy đi."
Tạ Tịch ngẩng đầu, nhìn thẳng anh ta.
Nhìn quen đôi mắt này, cậu cảm thấy anh ta vô cùng đáng thương giống như Bánh Bao Xá Xíu vậy.
Lục hoàng tử giật mình: "Cậu là... thị vệ Seyin sao?"
Tạ Tịch cười đáp: "Trí nhớ của điện hạ thật tốt, còn nhớ rõ tên thuộc hạ."
Lục hoàng tử mỉm cười, chào hỏi cậu: "Ngồi đi, ta gọi người mang trà lên."
Tạ Tịch đang muốn nói không cần, lại bỗng nhiên khẽ giật mình.
Dưới góc phải tầm nhìn của cậu xuất hiện biến hóa.
Tiến độ nhiệm vụ tăng, từ 8% tăng lên 12%, nhưng màu lại thay đổi!
8% phía trước là màu cam, 4% phía sau lại là màu lam.
Tại sao lại có hai màu?
Lục hoàng tử nhận ra sự khác thường của cậu: "Thị vệ Seyin?"
Tạ Tịch bỗng nhiên hoàn hồn, miễn cưỡng gượng cười: "Thuộc hạ không làm phiền điện hạ nữa."
Vẻ mặt Lục hoàng tử bình tĩnh: "Được."
Tiến độ 4% lại tụt một điểm.
Tạ Tịch ngăn suy nghĩ hoang đường dâng lên tận sâu trong lòng, nói: "Thuộc hạ còn phải đi nơi khác đưa quà, kính mong điện hạ thứ lỗi."
Đôi mắt Lục hoàng tử hơi sáng: "Cậu còn chưa đến chỗ các anh của ta à?"
"Vâng." Tạ Tịch bất chấp nói, "Tới chỗ điện hạ trước tiên."
Cậu trơ mắt nhìn thanh tiến độ màu lam lại tăng một điểm.
Lục hoàng tử nói: "Mau đi đi, đừng làm lỡ việc."
Tạ Tịch hành lễ, sau khi rời đi cả người đều ở trong trạng thái lạc vào cõi tiên.
Vì sao lại có hai màu.
Màu cam 8%, màu lam 4%.
Điều này đại biểu cho cái gì?
Tạ Tịch có một suy nghĩ vô cùng hoang đường...
Chẳng lẽ tiến độ màu cam kia không phải do Lục hoàng tử cho cậu? Vậy sẽ là của ai?
Trên bữa tiệc, Ngũ hoàng tử rất nồng nhiệt với cậu.
Không thể nào.
Trong lòng Tạ Tịch bồn chồn, không lừa đảo đến mức này chứ?
Nhiệm vụ viết rõ ràng, là Lục hoàng tử không sai!
Bánh Bao Xá Xíu cảm giác được cảm xúc của mẹ bất thường, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ có lạnh không?" Nói rồi dán chặt cơ thể nho nhỏ kè sát cậu.
Tạ Tịch bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
Có phải sự thật hay không, rất dễ dàng liền có thể kiểm tra ra.
Cậu chỉ cần lần lượt đưa quà cáp cho từng người là được rồi...
- ---— ♥• •♥ —----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.