Trò Chơi Đang Load

Chương 36: X, anh làm người đi!




Tạ Tịch chưa từ bỏ ý định.
Cậu không hề nghĩ tới chuyện mình sẽ có ngày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thế này.
Chưa nhìn thấy màu của thanh tiến độ thứ ba, cậu tuyệt đối không tin nhiệm vụ này là thu thập tình yêu của sáu hoàng tử.
Nhỡ đâu Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử là một người thì sao... Được rồi, chuyện này không có khả năng!
Tóm lại chính là... Cậu chưa từ bỏ, cậu không muốn tiếp nhận nhiệm vụ đáng sợ như vậy!
Tạ Tịch rúc vào xó nhà xây dựng tâm lý cả ngày.
Bánh Bao Xá Xíu dùng cái đầu lông xù cọ cọ cậu.
Lòng Tạ Tịch mềm nhũn, có chút hưởng thụ, cậu xoa đầu nó, vừa mới được an ủi xíu lại nhìn thấy "đôi mắt uyên ương" kia... Ừm...
Bánh Bao Xá Xíu bị xoay đầu cực khó hiểu: Làm sao vậy, bản miêu xấu thế sao?
Tạ Tịch hít vào một hơi, trong lòng nhẩm đọc khẩu lệnh của thuật dịch dung.
Lúc tiến vào thế giới này cậu do dự mãi, cuối cùng lựa chọn thuật dịch dung, quả thực miễn đau vết thương chí mạng có thể giúp cậu vượt qua trò chơi lừa đảo đầu tiên, nhưng Tạ Tịch tính đi tính lại, kiểu gì cũng cảm thấy thuật dịch dung không đơn giản.
Nếu như chết một lần có thể giải quyết vấn đề, vậy cần thuật dịch dung để làm gì?
Nhiệm vụ là thu thập tình yêu của sáu hoàng tử, vì sao lại cần thuật dịch dung?
Ban đầu Tạ Tịch hoài nghi ngoại hình của cậu không hợp khẩu vị Lục hoàng tử, phải dùng thuật dịch dung để đổi khuôn mặt, ví dụ như thêm nữ tính đi gì đó.
Hiện tại xem ra... dịch dung cái quỷ ấy, tác dụng lớn nhất của nó là để ve sầu thoát xác đúng không!
Dùng một khuôn mặt có thể trêu đùa với sáu người, nhưng muốn có được tình yêu của sáu người, ai có thể làm được? Ai có thể làm được van cầu anh lại đây làm nhiệm vụ này đi!
Tạ Tịch lại mắng X một câu.
Nhiều năm qua cậu vẫn luôn sinh hoạt một mình, khi còn bé dĩ nhiên thương mẹ nhất, sau đó bị mẹ bỏ rơi; coi Tôn Mục Thanh là bạn thân, cuối cùng chứng minh bản thân quá ngốc. Tới năm mười chín tuổi cậu không còn để ai trong lòng nữa, giờ thì hay rồi.
Tên X này, cậu ghim cả đời!
Tạ Tịch cắn răng nghiến lợi nghĩ.
Thử lại lần nữa. Lỡ như "hiểu lầm" y thì sao? Lỡ như nhà thiết kế lớn này còn muốn làm người!
Tạ Tịch lén mò trở lại nơi ở, đứng trước gương thử thuật dịch dung.
Đặc quyền này thuộc kỹ năng chủ động, có thể kích hoạt thông qua khẩu lệnh, sau khi kích hoạt dưới góc phải tầm nhìn sẽ có nhắc nhở, căn cứ nhắc nhở thao tác là được.
Có sử dụng thuật dịch dung hay không?
Tạ Tịch chọn có, chớp mắt sau đó cậu thấy mình đổi sang một gương mặt khác.
Kỹ năng này không quá sâu xa, chẳng qua là đổi kiểu lông mày, kéo dài đuôi mắt một chút, mũi và miệng cũng có chút điều chỉnh. Mặc dù thay đổi không lớn, nhưng Tạ Tịch lại biến thành một bộ dáng khác.
Tạ Tịch hỏi Bánh Bao Xã Xíu đang bay giữa không trung: "Đẹp không?" Bản thân cậu không cảm nhận được, ngoại trừ vẻ ngoài có chút lạ lẫm ra cũng chẳng cảm giác nhiều lắm.
Bánh Bao Xá Xíu vẻ mặt chuyên chú, chống cằm trầm ngâm: "...Xấu."
Tạ Tịch: "..."
Năng lực cầu sinh của Bánh Bao Xá Xíu rất mạnh: "Mẹ... à không, ba, dáng vẻ gì con cũng thích cả, xấu cũng không sao."
Tạ Tịch cũng chẳng được an ủi.
Cậu cẩn thận nhìn, cố gắng phân tích gương mặt này: Một đôi mắt, một cái mũi và một cái miệng, không phải mọi người đều như vậy cả sao? A, tên X ngu ngốc không giống, y có đôi mắt hai màu, dẫu sao cũng là mèo Ba Tư.
Trước màn nước Giang Tà nhìn thấy cảnh này liền giật mình, không khỏi khẽ ho nhẹ.
Kỳ thật thuật dịch dung này giống với hóa trang nhiều hơn, chẳng qua là tinh tế điều chỉnh khuôn mặt Tạ Tịch một chút, vẻ tuấn tú lúc đầu trở nên thành thục rất nhiều, nhất là đuôi mắt kéo dài kia, giống như muốn câu đi hồn phách người khác.
Tạ Tịch lại vô cùng bắt bẻ: Gương mặt này có thể tán tỉnh được đám biến thái kia không?
Bây giờ suy nghĩ một chút, sáu hoàng tử cậu đều gặp rồi, Ngũ hoàng tử đơn thuần dễ lừa, Lục hoàng tử nhìn cũng khá ngây thơ, gắng trao hơi ấm gửi yêu thương hẳn là có tác dụng.
Về phần mấy vị hoàng tử khác:
Tứ hoàng tử tiếp xúc không nhiều, tạm thời không đánh giá.
Đại hoàng tử là quản gia Randy, nhìn trầm mặc ít nói, ai biết nội tâm màu gì; Nhị hoàng tử là vampire Aix, ngoài miệng lời ngon tiếng ngọt, thanh tiến độ lại không nhúc nhích tí nào, là con cá cặn bã ngay cả tên cũng chưa hỏi đã tán tỉnh người ta.
Tam hoàng tử là hầu gái Gall, hơi thở bạo lực, tính tình nóng nảy, thanh tiến độ không thèm nhích tí ti, chẳng biết đến tột cùng đang suy nghĩ cái gì.
Gương mặt này có thể đả động bọn họ không?
Tạ Tịch chẳng tìm ra được lý do nào, đành phải đổi thử một khuôn mặt khác.
Cậu tiếp tục sử dụng thuật dịch dung, dáng vẻ trong gương của cậu lại thay đổi, lúc này cặp mắt to ra, màu môi nhạt đi nhiều, nhìn có chút ngây thơ.
Tạ Tịch cảm thấy gương mặt này hơi ngu ngốc, giống Bánh Bao Xá Xíu.
Lão tài xế nào đó khụ một tiếng, bị đáng yêu chết mất.
Bánh Bao Xá Xíu nào biết sự tồn tại của những thứ kia, nó chỉ thấy Tạ Tịch không ngừng "trang điểm", còn tưởng rằng do mình nói mẹ xấu khiến mẹ tự ti, thế là nó an ủi: "Không sao đâu, cặp mắt xinh đẹp có một không hai giống như con cực kỳ cực kỳ hiếm thấy, mẹ, à, ba không nên miễn cưỡng!"
Tạ Tịch: "..." Đương nhiên hiếm thấy, khắp bốn phương chỉ có hai người, một ngu ngốc, một là bánh bao xá xíu!
Thực sự chẳng còn sức lý sự với nhóc Xá Xíu nữa, Tạ Tịch thử đổi một khuôn mặt khác...
Ai ngờ dưới góc phải tầm mắt lại có nhắc nhở: "Khuôn mặt tự sáng tạo đã hết, có sử dụng khuôn mặt dự trữ không?"
Đây là cái gì? Tạ Tịch mơ hồ có dự cảm xấu.
Khuôn mặt tự sáng tạo đã hết là có ý gì? Còn khuôn mặt dự trữ là sao?
Tạ Tịch chọn sử dụng, dưới góc phải lại có nhắc nhở: Mời lựa chọn khuôn mặt.
Sau đó trước mặt cậu xuất hiện một đống khuôn mặt cậu đã từng thấy ở thế giới dưới đáy biển.
Có sáu vị hoàng tử, đội trưởng Thomas, còn có những thị vệ cùng huấn luyện, những quan lớn từng gặp ở điện nghị sự, thậm chí đám người qua đường lúc ở phòng kiểm tra cũng có luôn... Kỳ thật có những khuôn mặt chính Tạ Tịch cũng không nhớ rõ.
Tạ Tịch chọn đội trưởng Thomas, chớp mắt sau đó liền hoàn toàn biến thành dáng vẻ của anh ta, ngay cả quần áo cũng thay đổi theo, càng thần kỳ là điệu bộ cử chỉ cũng giống y hệt.
Tạ Tịch gọi: "Bánh Bao Xá Xíu."
Bánh Bao Xá Xíu ghét bỏ che lỗ tai: "Giọng nói thật khó nghe!"
Tạ Tịch không thấy vậy, giọng nói của đội trưởng Thomas khó nghe chỗ nào? Rất ổn, giọng nam phổ thông, mang chút khẩu âm không rõ vùng nào, vô cùng thân thiện.
Đúng vậy, không chỉ mặt cậu biến thành Thomas, mà ngay cả giọng nói cũng y như đúc.
Tạ Tịch cảm thấy thú vị, lần lượt thay đổi, phát hiện ngay cả thị nữ hôm nay nhìn thấy ở chỗ Ngũ hoàng tử cậu cũng có thể thoải mái biến hóa, kể cả dáng người. Dĩ nhiên Tạ Tịch không đi kiểm tra bộ dáng dưới lớp quần áo kia...
Thuật dịch dung này dùng khá tốt, có thể tùy ý biến thành dáng vẻ người mình đã từng gặp, thuận tiện cho hành động của cậu rất nhiều.
Sự oán giận của Tạ Tịch đối với X miễn cưỡng vơi đi một ít.
Chớp mắt sau đó, Tạ Tịch ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.
Khuôn mặt tự sáng tạo chỉ có hai thôi sao?
Tạ Tịch thu lại tâm tư chơi đùa, nghiêm túc kiểm tra...
Mới nhìn thì không sao, xem hết chỉ muốn giết X ngay.
Chỉ có hai khuôn mặt tự sáng tạo, có phải ngụ ý khuôn mặt dùng để thu thập tình yêu vỏn vẹn có hai cái đúng không? A, thêm mặt cậu nữa vừa khéo ba. Vì sao lại chỉ có ba? Rõ ràng có sáu người mà.
Chẳng nhẽ lại muốn cậu dùng ba khuôn mặt đi thu thập tình yêu của sáu người? Đây là tiết tấu nhất định phải bắt cá hai tay hả?
Lòng Tạ Tịch căng thẳng.
Cậu đã cố gắng tiếp thu sự thật là có sáu người chứ không phải một, chuẩn bị lợi dụng thuật dịch dung, mỗi khuôn mặt thu thập một người. Cậu có ba mạng từ Bánh Bao Xá Xíu, lại thêm hai mạng từ đồng phục, vừa vặn chết năm lần, có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng hiện ở nơi đáng chết này thuật dịch dung nói cho cậu biết chỉ có hai khuôn mặt tự sáng tạo, nói cách khác cậu nhất định phải dùng một khuôn mặt giải quyết hai vị hoàng tử.
Hừm... Lão tặc X ở đâu, mau ra nhận lấy cái chết!
Hiển nhiên, Tạ Tịch đã đánh giá thấp độ khó của Chuẩn Thế giới này, một thế giới có kết cấu hoàn chỉnh như vậy, độ hoàn thành cao, phẩm chất lại hàng đầu, cho dù có hồn ý che chở cũng làm sao có thể đễ dàng hoàn thành nhiệm vụ chính được?
Trong lúc Tạ Tịch thay đổi một số khuôn mặt, dưới góc phải lại xuất hiện nhắc nhở:
[Thời gian sử dụng khuôn mặt tự sáng tạo còn lại: 29 ngày 23 giờ 59 phút 10 giây.]
Tạ Tịch: "!"
Cậu lập tức đổi khuôn mặt số hai, dưới góc phải cũng xuất hiện đếm ngược như vậy.
Tạ Tịch bật ra một câu thô tục.
Bánh Bao Xá Xíu giật nảy mình: "Sao ba mắng con!"
Tạ Tịch: "..." Cậu thực sự chẳng còn hơi đâu đi dỗ con mèo nhỏ này, thời gian còn lại trước mắt khiến cậu tê cả da đầu.
Thuật dịch dung chỉ có hai khuôn mặt mới, mà chúng đều có đếm ngược, nói cách khác cậu nhất định phải thu được tình yêu của sáu vị hoàng tử trong ba mươi ngày sao?
Chờ tới khi thuật dịch dung không dùng được nữa, nhiệm vụ của cậu sẽ thất bại hả?
Không hoàn thành được nhiệm vụ sẽ bị vây ở trong thế giới có đám tâm thần này mãi mãi - Tạ Tịch tuyệt đối không muốn!
Tạ Tịch nhịn không được chuyển hướng suy nghĩ đến những khuôn mặt dự trữ, tuy đây đều là những người thực sự tồn tại trong thế giới này, có tỷ lệ bại lộ nhất định, nhưng cậu có thể kiếm người không có khả năng tiếp xúc với sáu vị hoàng tử, biến thành dáng vẻ của họ, như vậy có thể...
Ý nghĩ này vừa hiện lên, cậu cũng giật mình một cái.
Dưới khuôn mặt dự trữ thế mà cũng có đếm ngược!
[Thời gian sử dụng khuôn mặt dự trữ hiện tại còn lại: 30 phút.]
Một khuôn mặt dự trữ chỉ có thể dùng ba mươi phút. Ba mươi phút thu đầy tình yêu của một người, cho dù là thần tình yêu giáng thế cũng không làm được!
Tạ Tịch xem như hiểu ra cái bẫy của trò chơi này.
Đầu tiên là cách chơi chữ, cần thu thập tình yêu của sáu hoàng tử chứ không phải hoàng tử thứ sáu; tiếp theo là cạm bẫy trên đặc quyền, nếu như lựa chọn miễn đau vết thương chí mạng và gấp mười lần tiền thưởng, cơ hồ không thể hoàn thành nhiệm vụ; sau đó là hạn chế của thuật dịch dung, cho dù may mắn chọn đúng đặc quyền, cũng đừng tưởng dùng kế ve sầu thoát xác có thể nhẹ nhõm hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì chỉ cung cấp hai khuôn mặt; cuối cùng là giới hạn thời gian, khuôn mặt tự sáng tạo chỉ có thể dùng ba mươi ngày, cậu thậm chí không thể thu thập từng cặp từng cặp một, mà chỉ có thể tiến hành cùng lúc.
Cho dù cùng hành động, vẻn vẹn thời gian ba mươi ngày, cậu cũng phải gãy chân đó!
Tạ Tịch mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm đuôi cá, cậu cảm thấy mình không nên là nhân ngư mà phải là bạch tuộc.
Hai chân làm sao đủ? Ít nhất phải tám chân.
Sáu chân đạp thuyền, hai chân chèo thuyền.
- ---— ♥• •♥ —----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.