Trò Chơi Đang Load

Chương 42: -1 và +1 cùng nhảy lên, sắc đỏ và sắc xanh một màu




Nhiệm vụ của đội đặc vụ hoàng tộc thất bại, Lục hoàng tử không bị thương chút nào, tình huống này rất vi diệu.
Tạ Tịch khuyên anh ta một câu, đáng tiếc lời nói này ngay cả cậu cũng cảm thấy bất lực.
Không phải như Sirius nghĩ thì là như thế nào?
Trừ mấy người thân của anh ta, ai có khả năng phái nhiều người trong đội đặc vụ tới đây như vậy?
Khác nhau chỉ là cha hay anh trai mà thôi, điều này đối với Lục hoàng tử mà nói kỳ thực cũng như nhau.
Tạ Tịch nhìn về phía Lục hoàng tử: "Điện hạ, chúng ta có trở về không?"
Đều đã trở mặt rồi, Sirius còn muốn trở lại đáy biển không? Bị người nhà ruồng bỏ rồi anh ta còn muốn về vương cung nữa không đây?
Nếu Lục hoàng tử không trở về, cậu nên làm gì? Cậu còn có một đống nhiệm vụ trên người, ôi chao!
"Về." Lục hoàng tử đáp.
Tạ Tịch ngẩng đầu nhìn anh ta.
Dáng vẻ của Lục hoàng tử khác hoàn toàn so với trước kia, trong giọng nói mơ hồ giấu đi phần quái gở và non nớt, thay vào đó là sự kiên định và cố chấp: "Vì sao lại không trở về? Đó là nhà của chúng ta, là nơi chúng ta sinh sống."
Tạ Tịch ý thức được Lục điện hạ trước mắt đã lột xác.
Lục hoàng tử nhìn về phía cậu nói: "Seyin, cám ơn cậu. Ta sẽ không trốn tránh nữa, sẽ không nhát gan, ta sẽ đối mặt với hết thảy, sẽ không từ bỏ chính mình lần nữa."
Lòng Tạ Tịch tràn ngập vui mừng, hốc mắt cậu nóng lên, gật đầu đáp: "Điện hạ có thể phấn chấn trở lại, thật sự quá tốt!"
Sirius yên lặng mười chín năm, không chút tiếng tăm mười chín năm, không tranh không đoạt mười chín năm, bây giờ rốt cuộc có tình cảm mình muốn bảo vệ, có một người bất kể như thế nào cũng muốn bảo vệ...
Điều này mở ra cho anh ta một cuộc đời mới, cho anh ta can đảm để đối mặt với tất thảy.
Anh ta không muốn làm một quân cờ tiện tay là bị vứt bỏ, không muốn để mặc cho người ta chi phối, không muốn để người mình quý trọng gặp phải chút nguy hiểm nào!
Tạ Tịch nói: "Phải giải quyết đám thi thể này, thuộc hạ lên thuyền nhìn xem có dụng cụ nào hay không."
Sirius nói: "Khoang sau có túi chứa đồ, chúng ta mang bọn họ về."
Thi thể của người đáy biển mà lưu lại trên bờ sẽ dẫn tới những phiền toái khác.
Tạ Tịch đáp: "Vâng, để thuộc hạ đi lấy."
Sirius sợ những đặc vụ này chưa chết, có ý để Tạ Tịch đi còn anh ta ở lại xử lý một chút, thế là gật đầu đồng ý.
Tạ Tịch bây giờ hai chân linh hoạt, đi đường cũng không khó, chẳng mấy chốc cậu đã trở lại thuyền, vừa mở khoang sau ra...
Ầm một tiếng!
Ánh sáng mãnh liệt lóe lên, Tạ Tịch mơ hồ, bên tai truyền đến tiếng kêu sợ hãi của Bánh Bao Xá Xíu: "Là thuốc nổ!"
Đáng tiếc đã chậm, Tạ Tịch đối diện trực tiếp, thân thể bị tạc thành mảnh vụn.
Sau đó cậu mới ý thức được rằng... Con thuyền này đã bị động tay động chân, nếu như đội đặc vụ thất bại, Lục hoàng tử lúc trở về cũng sẽ bị nổ tan xác.
Trở lại cần nhiên liệu đặt ở khoang sau, Lục hoàng tử muốn quay về thì nhất định sẽ phải mở nơi này, loại thuốc nổ này đặc biệt nhắm vào người đáy biển, cho dù Lục hoàng tử có bản lĩnh tày trời thì cũng chỉ có một chữ "chết".
Hung thủ sau màn thật tàn nhẫn!
Tiếng nổ giống như kim châm đâm vào thần kinh Sirius, anh ta đột ngột quay đầu lại, chỉ nhìn thấy một mảnh khói lửa ngót trời.
"Seyin..." Sắc mặt Sirius trắng bệch, anh ta lảo đảo đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
Tiếc rằng quá muộn rồi, cả con thuyền đều cháy thành tro bụi, làm gì còn bóng người nào nữa.
Sirius ngây người, trong mắt một mảnh trống rỗng, hoàn toàn không lý giải không được tình huống trước mắt.
"Không... Seyin, không thể nào... Không thể nào..."
Anh ta lẩm bẩm như mê sảng, cơ thể tản ra sương mù màu đỏ, như từng tầng từng tầng sương máu, bao phủ cả cơ thể.
"Seyin, Seyin, Seyin..."
Giọng nói của anh ta càng ngày càng lớn.
"Trả lời ta!" Sau tiếng thét gắng sức đến lạc giọng này, nước biển phía sau anh ta trực tiếp vọt thẳng lên, một bức tường nước cao hơn mười mét ầm ầm đổ ập xuống.
Con thuyền đang cháy bị dội tắt ngấm, đáng tiếc ngoại trừ xác thuyền đen kịt, khói bụi trơ trọi bốc lên cũng không thấy chút hơi thở người sống nào.
Sirius nhào tới, cánh tay điên cuồng đào bới trong đống sắt vụn cháy xém này.
"Seyin, Seyin, cậu ở đâu, nói cho ta biết, cậu ở đâu rồi!"
Anh ta hò hét gần như điên cuồng, giống như kẻ điên vậy, cố tìm kiếm hy vọng giữa một mảnh tuyệt vọng.
Tạ Tịch quả thực bị nổ thành mảnh vụn, nhưng cậu sẽ không chết.
Bánh Bao Xá Xíu phán đoán vết thương chí mạng này có cấp độ quá lớn nên ưu tiên phát động kỹ năng chủ động của nó.
Ba mạng của Bánh Bao Xá Xíu còn miễn đau đớn cho nên Tạ Tịch không những không chết mà còn không đau đớn chút nào.
Cậu chìm xuống đáy nước, nhìn mảnh vụn thân thể từ từ hợp lại, tâm tình hết sức phức tạp.
Cậu nghe được tiếng kêu của Sirius, cảm nhận được sự thống khổ của anh ta.
Tiếc rằng cậu không có cách nào gặp mặt.
Bị nổ thành như thế mà còn mạnh khỏe xuất hiện trước mặt anh ta cũng quá khó giải thích.
Hơn nữa sau khi giải quyết đội đặc vụ hoàng tộc điểm save đã biến mất, không thể load lại.
Cho nên Seyin Hall chết.
Người chết không thể sống lại.
Bánh Bao Xá Xíu khóc bù lu bù loa, bay ra ngoài dùng cái đầu lông xù cọ cọ Sirius, vụng về an ủi anh ta.
Đáng tiếc Sirius không cảm giác được, anh ta không ngừng đào bới đống hỗn độn, như thể làm vậy có thể tìm lại Seyin Hall của mình.
Tạ Tịch không đành lòng nhìn tiếp.
Dưới góc phải tầm mắt của cậu có thay đổi.
Thanh tiến độ màu lam tượng trưng cho Lục hoàng tử tăng vọt lên 16.66666... %.
Tạ Tịch biết đây là con số cực hạn, bởi vì khoảng màu lam này đã biến thành màu lá xanh đầy ắp.
Màu này Tạ Tịch từng nhìn thấy, ở thế giới thứ nhất, sau khi sinh tồn đủ số ngày thanh tiến độ màu xanh cũng biến thành như vậy.
Mỗi màu sắc tượng trưng cho một hoàng tử, biến thành màu xanh lá hẳn đại biểu tình yêu của hoàng tử này được thu thập đầy rồi.
Hồi trước Tạ Tịch còn có thể vui đùa nói ve sầu thoát xác, bây giờ lại không nói lên lời
Cái chết.
Thật sự rất tàn khốc.
Cơ thể Tạ Tịch khôi phục xong, có thể cử động, Bánh Bao Xá Xíu bay lại, khóc lóc: "Ba mau lại xem anh ta một chút đi, nhìn anh ta đau lòng quá!"
Tạ Tịch dùng thuật dịch dung, đổi lại mặt số 1.
Bánh Bao Xá Xíu phản ứng lại: "Ba không cần anh ta nữa sao?"
Trái tim Tạ Tịch nhói lên, hít vào một hơi: "Với anh ta như vậy cũng tốt."
Cậu yêu mến Sirius, coi anh ta là bạn, nhưng tình cảm của Sirius với cậu không giống vậy.
Cậu đã định trước không đáp lại được tình cảm của anh ta, vậy thì dứt khoát chặt đứt cũng tốt.
Người đã chết rồi, không còn tưởng niệm gì nữa.
Thời gian có thể xóa nhòa tất cả.
Tuy nói vậy, nhưng mà...
X rác rưởi, nhiệm vụ rác rưởi!
Hồn ý không phải ý thức của anh sao, thật là ngu ngốc, ngay cả bản thân cũng muốn hành hạ!
Tạ Tịch thực sự muốn tóm lấy X đánh cho một trận tơi bời!
Bánh Bao Xá Xíu cảm giác được tâm trạng rất tồi tệ của Tạ Tịch, nó uyển chuyển nói: "Chúng ta thật sự không quay về sao? Không đi cùng Sirius thì làm sao trở về đáy biển?"
Với thể trạng nhỏ yếu của Tạ Tịch, bơi về được đáy biển sợ là gái trinh cũng biến thành đàn bà cả rồi.
Đây là còn chưa nói đến chuyện Tạ Tịch không biết đường, mù mờ bơi lung tung, trời mới biết có thể bơi đến nơi đâu.
Tạ Tịch biết Bánh Bao Xá Xíu vẫn còn hy vọng xa vời chuyện Seyin Hall sống lại.
Nhưng Seyin Hall không thể sống lại được nữa.
Tạ Tịch không thuộc về thế giới này, cậu tới đây vì qua cửa mà không phải muốn vây chết bản thân ở đây.
Làm sao để trở lại thế giới dưới đáy biển? Không thể tìm Sirius giúp đỡ mà còn phải dùng thời gian ngắn nhất để trở về.
Trong lòng Tạ Tịch khẽ động, nghĩ đến – Cậu có thể triệu hồi phân thân X.
Kỹ năng này có thời gian làm lạnh, sau lần trước bây giờ cũng đã có thể sử dụng lại.
Tạ Tịch thầm đọc kỹ năng trong lòng, quả nhiên thuật triệu hồi X hiển thị có thể sử dụng.
X đã có thể thiết kế ra thế giới dưới đáy biển chắc sẽ không sợ nước đâu nhỉ?
Sợ nước thì tự anh ta xui xẻo.
Tạ Tịch cười lạnh, chỉ muốn dìm tên X vào trong nước cho cá ăn!
Cậu dùng kỹ năng, X xuất hiện, kỹ năng bơi của y rất tốt, chút xíu dáng vẻ chật vật cũng không có, còn cúi người hành lễ: "Chủ nhân."
Tạ Tịch vốn nổi nóng trong lòng, lúc nhìn tới đôi mắt hai màu của y, sự tức giận lại nguôi đi hơn nửa.
Sirius không hổ là hồn ý của y, thực sự là giống đến không biên giới.
Nhất là đôi mắt...
Cậu nghĩ tới Lục hoàng tử tội nghiệp, đối với X hận đến nghiến răng nghiến lợi lại nhịn không được có chút đau lòng.
Ngu ngốc, thật là ngu ngốc!
Sau khi được triệu hồi Giang Tà liền không nhìn thấy độ thiện cảm, nếu không y nhất định có thể thấy được cảnh tượng hiếm có sắc đỏ và xanh bay lên.
Số -1 và +1 cùng nhảy lên, sắc đỏ và sắc xanh một màu, thật là kích thích!
Tạ Tịch lạnh mặt nói: "Đưa tôi về đáy biển."
X đáp: "Vâng."
Tạ Tịch nhạy cảm nói: "Anh biết đáy biển ở đâu không?"
Giang Tà đáp không kẽ hở: "Hướng sâu xuống dưới."
Tạ Tịch nhìn y chằm chằm một lát, bởi vì rất dễ khiến mình nhớ tới Sirius, cậu không kiên nhẫn dò xét nữa, nói: "Có vương quốc đáy biển, anh có thể đưa tôi đến trong ba phút không?" Đưa hơn phân nửa cũng được, còn lại cậu tự mình bơi.
Giang Tà hỏi: "Nơi đó có vật sở hữu của ngài không?"
Tạ Tịch dừng một chút, nói: "Tôi đang ở đó." Vật sở hữu có không ít.
Giang Tà đáp: "Vâng, có thể đưa ngài về nơi ở."
Kỹ năng này gọi là gì? Mũi chó truy tung sao? Trong lòng Tạ Tịch hơi ngạc nhiên, cảm thấy X thật không đơn giản.
Giang Tà tới gần cậu: "Mạo phạm."
Tạ Tịch liền giật mình: "Anh tính làm gì..."
Cậu còn chưa nói xong, Giang Tà đã dễ dàng ôm ngang cậu lên.
Tạ Tịch: "!"
Giang Tà nói khẽ: "Tốc độ rất nhanh, ngài sẽ cảm thấy khó chịu một chút."
Tạ Tịch bị tư thế này làm mất tự nhiên, chẳng qua cậu không so đo được nhiều như vậy, ba phút đến đáy biển, tốc độ khẳng định cực nhanh, chỉ dắt tay thôi phỏng chừng sẽ bị văng ra.
"Đừng lãng phí thời gian." Tạ Tịch nghĩ đến Lục hoàng tử vô cùng đáng thương, không muốn cho y sắc mặt tốt.
Giang Tà lại nói: "Không nên miễn cưỡng, không chịu được có thể ngủ một giấc."
Tạ Tịch trừng y: "Đi!" Lảm nhảm hoài, sao mà không chịu được, còn ngủ một giấc gì chứ, cậu ngủ được chắc!
Giang Tà cụp mắt nhìn cậu, môi mỏng khe khẽ giương lên.
Tạ Tịch còn chưa kịp suy nghĩ hàm nghĩa trong nụ cười của y thì đã bị tốc độ đột ngột gia tăng làm cho chấn động đến choáng váng.
Nhanh, nhanh, nhanh quá!
Khoảng cách xa như vậy chỉ mất ba phút, quả nhiên tốc độ nhanh đến đáng sợ, Tạ Tịch vốn đang kéo khoảng cách với lồng ngực của X, giờ đây trực tiếp nắm chặt quần áo y, dán lên sít sao.
Không để ý được nhiều chuyện như vậy, đầu đều sắp bị quấy thành bột nhão rồi.
Ba mươi giây sau đó, Tạ Tịch hiểu ra vì sao X lại nói: "Chịu không được liền ngủ một giấc."
Ngủ một giấc ở chỗ nào? Căn bản là hôn mê luôn rồi!
Đúng vậy, Tạ Tiểu Tịch nghiêng đầu một cái, choáng.
Giang Tà chỉ mất một phút đã trở về đáy biển, y nghênh ngang tiến vào hoàng cung Atlantis, hộ vệ giống như đều bị mù hết, căn bản không nhìn thấy y.
Tạ Tịch ngủ say như chết, ngón tay trắng nõn còn đang nắm chặt quần áo của y.
Sau khi Giang Tà tiến vào Chuẩn Thế giới sẽ có cộng hưởng với hồn ý, toàn bộ nỗi đau thấu tim gan của Lục hoàng tử quẩn quanh trong lòng y.
Người mình thích chết ngay trước mắt, cảm thụ này không cách nào hình dung nổi.
May mà em ấy sẽ không chết, vẫn đang yên ổn ngủ trong ngực y.
Sự mừng rỡ khi mất đi mà có lại khiến người ta mê muội.
Giang Tà cúi đầu, hôn khẽ lên vầng trán trắng nõn của cậu: Rất cẩn thận, sợ làm cậu tỉnh giấc.
"Ngủ một giấc thật ngon nhé." Giang Tà chạm nhẹ lên trán cậu, để cậu chìm sâu vào giấc ngủ.
Bàn tay Tạ Tịch nắm lấy y buông lỏng, mặt mày lại khẽ nhíu, cậu khép chặt đôi mắt, môi mỏng giật giật: "Xin lỗi."
Giang Tà khẽ giật mình.
Tiếng nói mê của Tạ Tịch bay vào nơi mềm mại nhất trong tim y: "...Sirius, xin lỗi."
Nhóc con này thật dịu dàng.
Khóe miệng Giang Tà giương lên, đôi mắt không chớp nhìn cậu.
Nếu như y gặp được Tạ Tịch sớm một chút...
Không, hiện tại cũng không muộn.
Lúc thời gian thuật triệu hồi sắp kết thúc, Giang Tà nhìn về phía tiểu linh linh: "Lại đây."
Bánh Bao Xá Xíu còn chưa biết y là ai, cẩn thận hỏi: "Đại soái ca ơi, anh là ai?"
Giang Tà: "Cha nhóc."
Bánh Bao Xá Xíu: "!"
Cha nó không có khả năng đẹp trai như vậy, a phi, cha nó phải đẹp trai như vậy!
"Chuyện gì ạ?" Bánh Bao Xá Xíu sát lại gần.
Giang Tà xách nó lên, vỗ nhẹ phần lưng nho nhỏ của nó.
Động tác này cực nhẹ, tựa như đang chơi đùa, nhưng Bánh Bao Xá Xíu lại giống như bị dính Như Lai Thần Chưởng, meow meow điên cuồng.
Aaaaaaaa...
Mèo con kêu thảm thiết bị Giang Tà tóm lại, ném ra bên ngoài mấy dặm, không cho ầm ĩ đến Tạ Tịch.
Bánh Bao Xá Xíu cho rằng cuộc đời làm mèo của nó đã kết thúc, cứ thế về chầu trời, ai ngờ mười mấy giây sau nó cảm thấy trong cơ thể có một lực lượng mênh mông cuộn trào.
Chuyện gì đã xảy ra?
Giang Tà nói: "Chờ Tạ Tịch tỉnh, nhóc đòi em ấy chút nước thuốc thể lực, uống vào sẽ tiến hóa."
Mèo con chớp chớp mắt.
Nó muốn hỏi lại, nhưng vị cha đẹp trai rạng ngời suýt chút nữa giết chết nó đã biến mất không thấy tăm hơi.
Tạ Tịch ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại có chút mơ hồ không rõ mình đang ở đâu...
À, cậu triệu hồi X, để y đưa cậu về đáy biển.
Sau đó... Cậu bị hôn mê vì tốc độ gia tăng điên cuồng.
Mình còn thật vô dụng mà, Tạ Tịch càng khát vọng trở lại Trung Ương, hoàn thành ba thế giới cậu nhất định phải tăng tố chất căn bản của mình!
Cậu trở lại đáy biển, cuộc chiến đấu ác liệt vừa mới bắt đầu.
Seyin Hall đã chết.
Còn lại năm vị hoàng tử.
Từ chỗ Lục hoàng tử có thể biết được, nhiệm vụ không cho phép cậu chỉ xoát riêng một vị hoàng tử, nhất định phải thu thập toàn bộ tình yêu của sáu vị.
Còn nhiệm vụ phụ. Ha, vứt mịa nhiệm vụ phụ đi, cậu chỉ muốn rời khỏi nơi này!
Bánh Bao Xá Xíu giống như con ruồi vo ve bay quanh: "Ba, ba ơi, con đói quá!"
Tạ Tịch sửng sốt một chút, nhìn về phía nó: "Sao thế?"
Mèo nhỏ sải cánh, lượn vòng tại chỗ: "Đói đói đói, thật đói thật đói thật đói!"
Tạ Tịch mặt ngoài ghét bỏ nó nhưng kỳ thật rất thương, thấy nó như vậy liền có chút hoảng: "Sao bỗng nhiên lại đói bụng?"
Trước đó mèo nhỏ cũng chưa từng ăn gì.
Bánh Bao Xá Xíu quả thực vừa đói lại vừa khát, nó meo meo gọi bậy, nước mắt đầm đìa: "Khó chịu quá, ba ơi, con khó chịu quá."
Tạ Tịch vươn tay mò được nó, sốt ruột hỏi: "Mày có thể ăn cái gì? Nói cho tao, tao làm cho mày."
Bánh Bao Xá Xíu nhớ kỹ lời đại soái ca, gấp gáp nói: "Thuốc thể lực, thuốc thể lực là được."
Lần này Tạ Tịch mang theo thuốc thể lực thật. Loại thuốc này cấp bậc rất thấp, hiệu quả cũng coi như tạm được, nhưng lợi ở chỗ có thể xếp chồng, một lần có thể mang rất nhiều bình.
Tạ Tịch tranh thủ thời gian lấy ra, đút cho Bánh Bao Xá Xíu.
Mèo nhỏ ôm thuốc thể lực tu ừng ực ừng ực, uống đến độ tràn ra cả khóe miệng.
Tạ Tịch nói: "Chầm chậm thôi, đừng để bị nghẹn."
Bánh Bao Xá Xíu xử lý xong một bình vẫn cảm thấy khát, Tạ Tịch vội vàng cho nó thêm mấy bình.
Sau khi uống ròng rã sáu bình, Bánh Bao Xá Xíu rốt cuộc yên tĩnh lại.
Trán Tạ Tịch lấm tấm mồ hôi: "Khá hơn chút nào chưa?"
Trên người Bánh Bao Xá Xíu lóe lên ánh vàng, dưới góc phải tầm mắt Tạ Tịch xuất hiện nhắc nhở.
[Chúc mừng ngài, tinh linh nhỏ Bánh Bao Xá Xíu tiến hóa đến sơ cấp, kích hoạt kỹ năng: Thuật nhập mộng.]
- ---— ♥• •♥ —----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.