Giang Tà chỉ cần một nhánh cây cũng có thể quét ngang ngàn quân huống hồ lúc này còn cho y một thanh trường đao, y chém cương thi như xắt củ cải, đao vung lên, cương thi đứt làm hai khúc, cảnh tượng vô cùng hung tàn, khiến cương thi mất đi năng lực hành động nhưng vẫn đảm bảo tay chân nguyên vẹn.
Cương thi phổ thông rất khó tự hồi phục cơ thể, Tạ Tịch cảm giác con cương thi cắn Trần Khánh không hề đơn giản.
Cương thi ngã ra đất, gà con cưỡi trên lưng nó cũng mất đi sức chiến đấu, từng con một quang quác rơi xuống, bị những con cương thi khác giẫm thành thịt nát. Nhưng nhóm trước ngã xuống vẫn còn nhóm sau, số lượng cương thi và gà nhiều không đếm xuể.
Tổ bốn thanh niên tàn phế choáng váng đến ngu người. Bọn họ nhìn ra được Giang Tà rất mạnh nhưng nào biết y mạnh đến nhường này.
Cấm dùng kỹ năng và đạo cụ rồi mà thân thủ vẫn ghê gớm như vậy, người này… người này rốt cuộc là ai?
Tạ Tịch tận dụng triệt để thời gian, nhấc một cánh tay cương thi đến bên cạnh thanh niên cụt tay.
Thanh niên kia vẫn dùng cánh tay lành lặn còn lại để chém cương thi, động tác đâu ra đấy, chắc hẳn lúc chưa bị thương anh ta cũng là một người tài giỏi.
“Có chuyện gì thế?”
Tạ Tịch thình lình lại đây khiến anh ta chả hiểu ra làm sao.
Cậu trực tiếp hỏi: “Anh để bụng chuyện có một cánh tay cương thi không?”
Thanh niên cụt tay: “???”
Tạ Tịch hỏi trước một câu cho lễ phép vậy thôi chứ ở thời điểm hiện tại còn ai quan tâm chuyện anh ta có muốn hay không, không muốn cũng phải dùng, bằng không cứ đi mà làm mồi cho cương thi.
Tạ Tịch sử dụng thuật trị liệu sơ cấp, cánh tay cương thi lấy một góc độ cực kỳ quái dị nối vào khớp vai của thanh niên.
Tạ Tịch: “…”
Giang Tà một mình ôm đồm ba phương hướng vẫn có thời gian rảnh rỗi nhìn lén, y không thèm khách sáo bật cười ra tiếng.
Tạ Tịch nóng mặt, trong đầu đã nhảy ra ý muốn khi sư diệt tổ.
Thôi nào, không phải chỉ là gắn ngược thôi à? Tháo ra lắp lại đúng chiều là được!
Cậu vung đao chém đứt cánh tay cương thi lành lặn kia xuống…
Thanh niên cụt tay nhìn đến ngu người, hoàn toàn không kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra.
Sao cánh tay cương thi kia mọc được trên bả vai anh ta vậy? Sao cậu bạn này lại chặt nó đi? Sao… Tại sao lại mọc dài trở lại rồi?
Tạ Tịch hắng giọng bảo: “Anh dùng tạm đi, còn sống ra được ngoài thì mình tính tiếp.”
Thanh niên cụt tay giật giật cánh tay cương thi, gương mặt nom vô cùng sốc: “Tôi, tôi, tôi…”
Đột nhiên một con cương thi đánh tới, cắn một phát vào cánh tay anh ta.
Thanh niên cụt tay thoáng sửng sốt, nửa ngày sau mới phản ứng lại – Cánh tay không hề đau, hơn nữa còn rất sung sức. Anh ta vung mạnh tay lên, trực tiếp hất văng con cương thi.
Tạ Tịch giật mình ngạc nhiên trước sức lực của anh ta song trên mặt vẫn giữ vẻ tỉnh táo: “Sử dụng được là ổn rồi, không cần coi trọng quá đâu, hỏng thì đổi cái khác.”
Thanh niên cụt tay hoạt động cánh tay một chút, kích động nói: “Tôi tên là Tào Quảng, từ nay về sau cậu chính là đại ca của tôi!”
Tạ Tịch khả năng ít hơn người ta tận mười tuổi thực sự không muốn nhận đàn em này.
Bọn họ cùng ngồi trên một chiếc xe, động tĩnh bên này căn bản không giấu được. Cánh tay cương thi gắn lên người còn dùng đến khỏe mạnh như vậy, quả thực là…
Quá tuyệt!
Đúng vậy, không phải kinh hãi mà là quá tuyệt!
Bọn họ nào phải người bình thường, dám đến Thế Giới Mở xông xáo chứng tỏ đều có kiến thức. Trong Trung Ương kỹ năng hiếm lạ nào mà chẳng có? Gắn tay chân cương thi cho người gì đó… Ừm… Rất thuận tiện!
Tào Quảng hăng hái dùng cánh tay cương thi quật cương thi khiến cõi lòng ba người còn lại dậy sóng.
Tạ Tịch chọn dùng thuật trị liệu thì tuyệt đối không có chuyện nhất bên trọng nhất bên khinh, đã gắn thì gắn cả ba.
Giang Tà nhanh nhẹn cực kỳ, y đã sớm chuẩn bị tốt tay chân, Tạ Tịch đi lên loạch xoạch hai phát đã gắn được chân cho Trác Liễu và tay cho Trang Nghĩa.
Gã đàn ông tóc húi cua tên Chu Lê trước đó mở mồm nói không ít lời xúi quẩy đã sớm nhìn đến ngớ người, hiện tại nhớ lại mấy câu ngu xuẩn mình nói mà hối hận gần chết.
Nếu Tạ Tịch vì giận mà không thèm gắn chân cho gã, vậy thì gã… gã…
Lúc Tạ Tịch bước đến trước mặt Chu Lê, gã lắp bắp nói: “Trước đó tôi…”
Không chờ Chu Lê dứt lời Tạ Tịch đã gắn chân cho gã.
Hốc mắt Chu Lê đỏ ửng, gã ngẩng đầu lên thật mạnh.
Tạ Tịch nói: “Bớt nói mấy lời nhảm nhí đi, có sức chẳng bằng giữ lại chém thêm cương thi.”
Dứt lời cậu xoay người, cầm lấy trường đao của chính mình đâm thẳng vào ngực một con cương thi đang nhào tới.
Tạ Tịch mặc dù là một người chơi mới toanh nhưng không thiếu tiền, mới trải qua ba thế giới mà đã nâng max điểm tư chất sơ cấp nên tố chất thân thể cũng không tệ.
Song tác chiến không chỉ cần mỗi tố chất thân thể mà còn cần kỹ xảo và kinh nghiệm thực chiến, phương diện này Tạ Tịch rất thiếu nên dù có sức lực lớn, thân thể cũng rất linh hoạt nhưng ứng phó lại không quá trôi chảy.
Ngồi cạnh cậu chính là Giang Tà, y vẫn luôn chú ý bên này, tuyệt đối sẽ không để cậu bị thương.
Kỳ thực trò chơi này quá đỗi đơn giản với Giang Tà, cho dù dẫn theo bạn nhỏ và bốn người tàn phế vẫn chẳng nhằm nhò vào đâu.
Hạn chế kỹ năng và đạo cụ đối với một số người mà nói là sát thương trí mạng, tuyệt đường những thành phần không giỏi cận chiến giống như Nhan Triết vậy, đi đến đây phỏng chừng chỉ còn nước dựa mặt mà sống.
Nhưng chuyện này đối với Giang Tà mà nói vẫn còn tốt chán, dẫu sao kỹ năng chiến đấu và kinh nghiệm đã ăn sâu vào máu thịt y, tố chất thân thể cũng thuộc hàng đầu, không có kỹ năng chỉ đơn giản là từ dời non lấp bể hạ xuống thành lựu đạn cỡ nhỏ, song ở thế giới này, trình độ “lựu đạn cỡ nhỏ” cũng đủ ngang với dời non lấp bể rồi.
Y hoàn toàn có thể băng băng quét sạch một đường, không cần tốn bao nhiêu sức lực.
Nhưng cứ vậy Tạ Tịch sẽ sinh rảnh rỗi.
Y tới đây không phải để thông quan mà chủ yếu là theo bầu bạn.
Y muốn chăm sóc Tạ Tịch, coi cậu như một chồi non, dõi theo quá trình cậu chầm chậm trưởng thành.
Chu Lê đổi chân xong như biến thành một người khác, trước đó gã như chó nhà có tang chán nản ủ ê, giờ chẳng khác nào mãnh hổ xuống núi.
Đại khái gã kìm nén lâu rồi, một khi khôi phục năng lực hành động, nhiệt huyết lập tức tràn đầy, trở nên hung hãn vô cùng.
“Đại ca!” – Chu Lê hô lên với Tạ Tịch: “Đại ca nghỉ ngơi đi, nơi này cứ giao lại cho bọn em!”
Tạ Tịch: “???” – Anh đang kêu ai đấy?
Chu Lê một tay xách đao, múa may sung sướng: “Đại ca vào giữa đứng đi, bảo vệ tốt bản thân là được rồi, bọn em gãy tay gãy chân còn cần đại ca tới cứu, anh mà bị thương là phiền phức to đấy!”
Gã vừa cất lời, Tào Quảng lập tức phụ họa theo sau: “Đúng đấy đại ca! Anh gắn tay chân cho bọn em chắc tốn sức lắm, mau nghỉ ngơi lấy lại sức đi!”
Hai người còn lại cũng hơi dịch vị trí, đồng thanh nói: “Anh yên tâm, bọn em gánh được!”
Tạ Tịch bị đẩy vào giữa, được các anh em bảo vệ xung quanh: “…”
Giang Tà nhếch miệng cười: “Bảo vệ tốt vú em bên ta!”
Tạ Tịch lườm y.
Giang Tà giật giật khóe miệng, thầm nghĩ: Đây cũng là một loại thực lực.
Không phải ai cũng có năng lực khiến đồng đội cam tâm tình nguyện bảo vệ mình, và không phải ai cũng có khả năng nhận được nhiều sự ủng hộ cùng lúc đến vậy.
Mặc dù Giang Tà có lòng rèn luyện kinh nghiệm đối địch của Tạ Tịch nhưng loại kinh nghiệm này không giới hạn ở việc cầm đao giết địch, từ khi Tạ Tịch quyết định sử dụng thuật trị liệu, cậu đã bắt đầu tích lũy kinh nghiệm rồi.
Nhưng nếu không có Giang Tà, Tạ Tịch phải làm sao? Cậu ắt phải dùng đến kỹ năng này. Thử đọc tгuyện không quảng cáo tại ﹙ Tгù 𝘮Tгuyện.ⅴn ﹚
Về phần sau đó sẽ phát sinh chuyện gì cũng chỉ có thể căng đầu ứng phó.
Nhóm năm người trụ vững trước từng đợt tấn công của cương thi, nửa đường cánh tay giả của Tào Quảng bị thương, càng ngày càng bất tiện, cuối cùng bị cương thi cắn đứt…
Tào Quảng tự chuẩn bị cánh tay mới, lùi về nói: “Anh Tạ, làm phiền anh rồi!”
Tạ Tịch mười chín tuổi bị một thanh niên ba mươi mấy tuổi gọi là anh Tạ…
“Không cần phải gọi tôi thế đâu!”
Tào Quảng lập tức đổi xưng hô: “Đại ca!”
Tạ Tịch run tay, suýt chút nữa lại lắp ngược tay cho anh ta.
Tạ Tịch quan sát cẩn thận rồi, bọn họ mặc dù dùng tay chân của cương thi nhưng không có bất cứ năng lực tự hồi phục nào cả, không hề giống Trần Khánh, bị đạp nát bấy vẫn khôi phục lại nguyên trạng.
Trần Khánh bất tử có lẽ do từng bị cắn. Tạ Tịch khá để ý con cương thi đã cắn hắn, nếu nó có cơ thể bất tử thì chuyện vượt qua mê cung dưới lòng đất không mấy nhẹ nhàng rồi.
Tuy nói nhóm bốn người tàn phế không có cơ thể bất tử nhưng còn Tạ Tịch ở đây, chỉ cần không bị thương đến thân thể, tứ chi gì đó tùy tiện kiếm là được. Giống như Tào Quảng đã lĩnh ngộ được chiêu thức bán tay, dầu gì mất tay vẫn đổi được, tay cương thi đã bị anh ta coi thành vật phẩm tiêu hao.
Càng về sau mấy người kia càng thành thạo hơn, lời nói càng không lọt tai nổi.
Tào Quảng bảo: “Lão Chu, cái chân này được này! Ông muốn không tôi lấy cho?”
Chu Lê đáp: “Thôi, tôi nhìn trúng một cái chân khác rắn chắc hơn rồi, vừa thô vừa to, vô cùng xứng đôi với tôi.”
Tào Quảng nói: “Lắp vào ông sẽ thành chân cao chân thấp đó.”
Chu Lê: “Đừng có đùa, chân tôi vốn đã rất dài rồi!”
Bên cạnh tương thân tương ái còn có cạnh tranh khốc liệt.
Tào Quảng kêu to: “Trác Liễu! Cánh tay kia là của tôi, ông đừng hòng cướp!”
Trác Liễu: “Ông điên rồi à? Ông cần hai tay phải làm chi? Tay phải thú vị lắm hả?”
Tào Quảng: “Tôi thuận tay phải, gắn thêm một cánh tay phải nữa không biết chừng có thể phát huy hai trăm phần trăm sức mạnh đó!”
Trác Liễu: “Mơ đi, tôi xí cánh tay kia trước rồi!”
Tào Quảng: “Ai chém được thì là của người đó!”
Tạ Tịch yên lặng đứng giữa vây xem: “…”
Mấy người có thể dành chút tôn trọng cho hội anh em cương thi vất vả tập kích mình không hả?
Trang Nghĩa tưởng trầm mặc ít nói còn ái hơn.
Tạ Tịch mặt không cảm xúc: “Đây là chân cương thi nữ.”
Trang Nghĩa ngượng ngùng nói: “Tôi vẫn luôn cảm thấy mình đáng nhẽ ra nên là một cô gái…”
Tạ Tịch: “… … … … …”
Bệnh tâm thần ở đâu ra thế này?
Hay cho một trò chơi cương thi tàn khốc, đẫm máu, đầy khẩn trương và kích thích, cuối cùng lại bị đám cương thi gà mờ này “chơi” thành một trò hề.
Phía đội bọn họ nhẹ nhàng kiếm điểm, bên xe số 1 lại sửng sốt toàn tập.
Con số trên bảng tính điểm điên cuồng nhảy lên, mỗi một cương thi tính bằng một điểm, chốc lát thế mà đã nhảy vèo lên 44 điểm.
Điểm số kia như thể đang giễu cợt thành viên xe số 1.
Chu Vũ Vệ không tin nổi vào mắt mình: “Vô lý, khẳng định có vấn đề ở đâu rồi, sao bọn họ có thể giết được nhiều cương thi thế được?”
Nhóm năm người bọn họ dốc hết sức chín trâu hai hổ mới kiếm được 22 điểm, bên kia toàn một đám vớ va vớ vẩn sao đã được 44 điểm rồi?
Vân Điệp cắn môi nói: “Người đàn ông kia quả nhiên không đơn giản.”
Chu Vũ Vệ không tin: “Máy tính đếm sai chắc luôn, không biết chừng là thủ thuật che mắt nào đó, cố ý lừa chúng ta…”
“Lại tăng tiếp kìa!” – Có người hoảng sợ la lên: “Tám mươi tám điểm!”
Làm sao có thể! Mới nhoáng cái mà bọn họ đã giết được tám mươi tám cương thi rồi sao? Chuyện này… chuyện này…
Chu Vũ Vệ nói: “Chuyện này rất là vô lý, tuyệt đối không có khả năng, trong Thế Giới Mở không thể sử dụng kỹ năng và đạo cụ, cho dù là một người chơi cấp cao đã tăng max điểm tư chất cũng không có khả năng giết được nhiều cương thi trong khoảng thời gian ngắn đến vậy! Huống chi người chơi cấp cao chui vào thế giới nhỏ tin hin này làm chi?”
Tới đây không phải người chơi cấp cao, mà là cấp Thần.
Hơn nữa người thiết kế cấp Thần biếng nhác kia chỉ giết hơn hai mươi cương thi lúc mới đầu, số còn lại đều do đám cương thi gà mờ máu nóng xông não xử lý hết…
Thanh niên cụt tay trên xe số 1 mới thật thê thảm, anh ta vốn tưởng mình bước lên tàu Noah (1), trở thành người sống sót cuối cùng, ai biết đâu đây là tàu giả, chiếc tàu hỏng phe đối diện mới thực sự là tàu vũ trụ.
Người đàn bà tóc đen nói: “Cứ tiếp tục thế này chúng ta sẽ thua vòng đầu mất.”
Vân Điệp bừng tỉnh lại, cô ta động viên: “Vẫn còn thời gian, nhanh chóng kiếm điểm đi nào! Bên phía bọn họ chi có một người đang ráng chống đỡ, chờ y kiệt sức chắc chắn tốc độ sẽ chậm lại.”
Cô ta nghĩ như vậy cũng hợp lí hợp tình, với tổ đội bốn người tàn phế và một tên nhóc tay chân trói gà không chặt (Tạ Tịch:?), dẫu cho người đàn ông kia có mạnh đến đâu cũng có lúc xoay sở không kịp.
Chu Vũ Vệ cũng lấy lại tinh thần, cất tiếng: “Đúng vậy! Đừng để bọn chúng dọa sợ, tình trạng này chỉ là tạm thời thôi, hiện tại đám tàn phế còn có thể giúp đỡ tên kia một phần, chờ bọn chúng kiệt sức, tên đó bị bốn phía vây công, có bản lĩnh bằng trời cũng đừng hòng nghĩ chuyện chống đỡ đến cùng.”
Còn gần bốn mươi phút nữa mới kết thúc vòng thi đấu thứ nhất, một người không thể chống đỡ lâu như vậy được. Mấy tên tàn phế kia khẳng định không trụ nổi, chờ bọn chúng chậm lại, bọn họ sẽ nhanh chóng san bằng tỉ số.
Nhưng theo thời gian thấm thoát trôi qua, bên không chống đỡ nổi ngược lại là xe số 1.
Quá mệt mỏi, cương thi nhiều vô số kể, sáu người dốc hết toàn lực cũng chỉ miễn cưỡng tự vệ thôi, đâu thừa tinh lực mà giết nhiều cương thi để kiếm điểm.
Con số trên bảng tính điểm vẫn nhảy không ngừng.
Xe bọn họ 30 điểm, xe bên kia 130 điểm; Xe bọn họ 40 điểm, bên kia 200 điểm; Bọn họ…
Không ai dám hé một lời nào, có nghĩ nát óc cũng chẳng thể giải thích nổi, cho dù người xe số 2 chết hết, bọn họ cũng không bắt kịp sự chênh lệch điểm số đáng sợ này.
Vân Điệp giận điên lên: “Y rõ là nhằm vào chúng ta! Với cái đội hình nát bét kia cho dù có được phần thưởng vòng đầu tiên thì sao? Căn bản cũng không qua nổi vòng hai!”
Không ai tiếp lời cô ta.
Vân Điệp lại nói: “Rõ ràng tôi đã ngỏ lời mời y, chính y không thèm sang, giờ thì bất chấp kéo bên ta xuống nước! Thực sự quá đáng!”
Lời này mà để thành viên xe số 2 nghe được…
Tổ bốn anh em tàn phế chắc chắn sẽ phun nước bọt dìm chết cô ta: “Bệnh công chúa là bệnh nặng, phải trị!”
Mười phút trước khi vòng thi đầu kết thúc, điểm của xe số 2 rốt cuộc chậm lại…
Thành viên xe số 1 đã rơi vào tình trạng kiệt sức, chỉ có thể miễn cương ngăn thế công của cương thi.
Ánh mắt Chu Vũ Vệ sáng lên: “Bọn chúng khẳng định xảy ra chuyện rồi!”
Thanh niên cụt tay xanh mặt: “Vậy thì sao, chênh lệch lớn vậy chúng ta cũng đuổi không kịp.”
Tỷ số hiện trên bảng điểm: Xe số 1 122 điểm, xe số 2 600 điểm.
Chênh lệch quá xa, không có khả năng đuổi kịp.
Chu Vũ Vệ cười lạnh nói: “Bọn chúng thắng thì sao? Có sống sót khẳng định cũng chồng chất vết thương. Vòng thi thứ hai vô cùng nguy hiểm, nhất định phải đủ sáu người mới trụ vững nổi, nếu không tuyệt đối không có phần thắng!”
Thành viên xe số 2 đúng là “chồng chất vết thương” thật.
Tào Quảng nói: “Tôi phát hiện cánh tay không còn cường tráng nữa, dễ xài thì mọi việc mới như ý.”
(1)Tàu Noah là con thuyền được nhắc đến ở chương 6 đến chương 9 của Sách Sáng thế trong Kinh Thánh. Văn bản đó mô tả việc ông Noah đóng con tàu này theo ý Chúa là để cứu ông và gia đình cùng các loài động vật nhằm khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủy của Thiên Chúa.