Trò Chơi Đang Load

Chương 92: Vì sao anh lại thích hoa tường vi?




Đối mặt với vẻ dại ra của cả đám, Giang Tà hỏi: “Sao thế?”
Nhóm bốn thanh niên tàn phế đáp lại bằng một nụ cười mỉm đầy lúng túng nhưng không thiếu phần lễ phép: Dù gì cũng là đại ca, thôi thì nể mặt chút vậy.
Hiếm khi Tạ Tịch lại không rủa thầm y, bởi vì cậu nghĩ có khi kỹ năng của X nhiều vô số kể thật.
Lần này Giang Tà không nói láo mà thực sự chỉ trần thuật lại một sự thật, đáng tiếc tất cả mọi người đều không tin.
Thời gian cho phép lựa chọn kỹ năng cũng có hạn, Giang Tà lưỡng lự nhìn kỹ năng kiểm tra độ thiện cảm một hồi, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Không thể dùng thứ này, không phô bày ra được còn rất khó giải thích.
Nhỡ bạn nhỏ quay sang hỏi “Anh chọn mở kỹ năng nào thế?”, chả nhẽ y lại đáp là “Kỹ năng kiểm tra độ thiện cảm của em với anh”?
Bạn nhỏ lại hỏi: “Anh vậy mà có thể nhìn ra tôi có bao nhiêu thiện cảm với anhi?”
Xoành xoạch, độ thiện cảm vất vả lắm mới tăng lên 365 vèo cái thêm dấu trừ đằng trước.
Hmm…
Giang Tà bình tĩnh tự an ủi mình, đàn ông chín chắn không cần xem độ thiện cảm, thế là y chọn đổi thứ khác.
Tạ Tịch hiếu kì hỏi: “Anh chọn gì vậy?”
Giang Tà không đáp lại, chỉ vươn tay lên nắm nhẹ giữa không trung như bắt lấy thứ gì đó, dùng hành động thay cho câu trả lời.
Ngón tay y bình thường thon dài thẳng tắp, dáng tay cũng đẹp, động tác còn đẹp mắt hơn, tất cả mọi người đều đã được chứng kiến thực lực của y, cực kỳ tò mò muốn biết y chọn kỹ năng ngầu lòi gì.
Nhất là tổ bốn thanh niên tàn phế, trong mắt bọn họ lấp lánh ánh sáng chờ mong.
Chớp mắt sau, Giang Tà xòe bàn tay ra, một đóa tường vi trắng đột nhiên xuất hiện.
Mọi người: “… … … … …”
Tạ Tịch thế mà còn rất bình tĩnh.
Giang Tà đưa đóa tường vi cho cậu: “Kỹ năng này có thể biến vật chết thậm chí là không khí bản thân chạm vào thành hoa tường vi, song chỉ có thể duy trì một phút.”
Cõi lòng nhóm bốn thanh niên tàn phế gào thét: Ông lựa đến lựa đi nửa ngày, cuối cùng chỉ để chọn kỹ năng tán tỉnh màu mè này thôi hả?
Giang Tà hỏi Tạ Tịch: “Đẹp không?”
Tạ Tịch đơ mặt, thậm chí trong đầu đã nảy lên ý nghĩ đến chuyện muốn đấm cho sư phụ một trận tơi bời.
Sự thật chứng minh đồng chí lão Tà không chọn kỹ năng xem độ thiện cảm là đúng, nếu không y sẽ sụp đổ khi nhìn thấy một màn -1 đỏ máu rớt xuống như mưa.
“Này thì thế nào?”
Y lại vung tay lên vẽ một vòng tròn giữa không trung, sau đó vô số đóa tường vi trắng bung nở trên bầu trời, giống như mưa phùn lác đác rơi xuống mặt đất, căn phòng trống trải nháy mắt phủ đầy hoa tươi, dưới sự điểm tô của hòm châu báu dát ánh vàng lung linh, cảnh tượng mộng mơ như một câu truyện cổ tích.
Ba nam thanh niên Chu Lê, Tào Quảng và Trác Liễu đều bị phương thức show ân ái của đại ca dọa ngốc, lặng lẽ rút lui.
Trang Nghĩa mới biến thành mỹ nữ đứng bên cổ vũ nhiệt tình, hắn ta bưng lấy mặt mình cảm thán: “Aaa, lãng mạn quá đi!”
Tạ Tịch: “…”
Cậu đến cả sức lực để chửi bậy cũng không có… Đánh không đánh lại được thì biết phải làm sao? Chỉ có thể quay đầu rời đi.
Giang Tà vội vàng đuổi theo giải thích: “Tôi mặc dù có nhiều kỹ năng nhưng đều rất vô bổ, chỉ mỗi thứ này có chỗ hữu dụng.”
Kỳ thực Giang Tà chọn kỹ năng gì chẳng liên quan đến Tạ Tịch, y xuất hiện ở đây đã là bug lớn nhất trong Thế Giới Mở rồi.
Kỹ năng biến ra biển hoa tường vi này… Đúng là… Một lời khó nói hết!
Giang Tà lại nói: “Nơi này nhiều cương thi, em ghét nhìn bọn chúng, tôi có thể biến chúng thành hoa tường vi.”
Tạ Tịch ngẩn người.
Giang Tà tranh thủ nói tiếp: “Cả lúc em gắn tay chân cho người ta cũng dùng được, kỹ năng này chỉ là thủ thuật che mắt, bản chất của sự vật không thay đổi, một phút sau sẽ mất hiệu lực.”
Tạ Tịch vốn đang nghẹn một bụng chửi thề bị lời nói của Giang Tà làm dậy sóng.
Lồng ngực cậu chưa bao giờ cảm thấy ấm áp đến vậy, cả giọng nói cũng thay đổi: “Tôi… Tôi không hề chán ghét!”
Giang Tà cười đáp: “Ừ, em chỉ không thích nhìn mà thôi.”
Tạ Tịch: “…”
Cổ họng cậu nghẹn ứ, thế mà không biết nên đáp lại sao cho phải.
Giang Tà thuận tiện vươn tay làm động tác bắt, một đóa hoa tường vi màu lam nhạt xuất hiện trong tay.
Tạ Tịch đưa mắt nhìn sang, đầu ngón tay run run cầm lấy nó, cẩn thận quan sát đóa hoa xinh đẹp này rồi nhẹ giọng nói: “Vì sao anh lại thích hoa tường vi?” – Trong vườn hoa của y đều trồng loại hoa này.
Giang Tà đáp: “Không biết nữa, chỉ là nhìn thấy nó sẽ cảm thấy bình yên, như thể trước đây tôi cũng đợi chờ ở một nơi muôn sắc tường vi như vậy.”
Tạ Tịch nhìn về phía y: “Là vườn hoa nhà anh à?”
Giang Tà lắc đầu: “Vườn hoa Trung Ương chỉ là ảnh phản chiếu tinh thần của tôi mà thôi, nó không có thực.” – Cho nên sau khi y bị thương, những khóm hoa tường vi kia mới khô héo.
Tạ Tịch nhìn chăm chú đóa hoa tường vi trong tay, nghiêm túc quan sát một hồi lâu mới khẽ nói: “Rất đẹp!”
Giọng cậu nhỏ như tiếng muỗi song Giang Tà vẫn nghe được, chỉ có điều y cứ cố tình hỏi lại: “Gì cơ?” – Tư chất cấp Thần cũng có thể giả đò lãng tai nhé.
Vành tai Tạ Tịch phiếm hồng, cậu lấp liếm: “Không có gì!”
Giang Tà giả điếc giả ngu: “Lúc trước con gà trống kia gáy vang quá, tôi hơi ù tai, giờ thính lực không còn tốt như trước nữa.”
Tạ Tịch tin là thật, nhìn lỗ tai y hỏi: “Nghiêm trọng lắm hả?”
Giang Tà đáp: “Vẫn ổn, chỉ cần em nói to hơn chút là được.”
Y không nghe thấy thật hả? Tạ Tịch không chắc chắn lắm.
Giang Tà vì một chút mật ngọt mà tận sức đến cùng: “Rốt cuộc mới rồi em nói gì thế?”
Tạ Tịch: “…”
Giang Tà chuyển sang lạt mềm buộc chặt: “Không sao, em không muốn nói thì thôi.”
Suy cho cùng Tạ Tịch vẫn muốn y nghe thấy, cậu thoáng ngập ngừng, hơi nâng âm lượng lên: “Tôi nói là… nhìn rất đẹp!”
Giang Tà được đằng chân lân đằng đầu: “Cái gì nhìn rất đẹp cơ?”
“Hoa tường vi…” – Cậu lí nhí nói, sau đó chợt nghĩ tai Giang Tà đã bị tổn thương, thế là lại cố gắng nâng âm lượng lên: “Hoa tường vi nhìn rất đẹp!”
Nghe thêm lần nữa quả nhiên vui vẻ chết đi được, Giang Lão Tà vô cùng vừa lòng: “Tôi còn tưởng em nói trông tôi rất đẹp.”
Từ bé đến lớn cậu chưa từng gặp ai mặt dày vô sỉ đến nhường này!
Vừa nói chuyện bọn họ vừa di chuyển đến khu vực nghỉ ngơi của hạng mục.
Gà Con Tổng Động Viên và Tôi Yêu Em Vs Không Biết Xấu Hổ thuộc hai thể loại trò chơi hoàn toàn khác nhau, không thể nói là bên nào khó hơn được.
Giá trị vũ lực cao dĩ nhiên có xu hướng thiên về Gà Con Tổng Động Viên, mà giá trị vũ lực bình thường khả năng chờ mong trò Tôi Yêu Em Vs Không Biết Xấu Hổ hơn, dẫu sao vế sau là tự tìm đường chết còn vế trước là tạch cả nhóm.
Người có thể rời khỏi đây đều có thân thủ tốt, về cơ bản đều đi được đến giai đoạn mở kho báu cuối cùng, chỉ không biết họ mở ra gì thôi.
Nhóm bốn thanh niên tàn phế bắt đầu màn biểu diễn phô trương của bọn họ.
Tào Quảng giống người diễn xiếc nhất, anh ta đứng trung bình tấn, ngửa cổ lên trời hét thật to: “Hà…!”
Tạ Tịch bị dọa giật bắn.
Tiếng rống vừa dứt, một ngọn lửa đỏ rực từ miệng Tào Quảng phun ra, lực sát thương thế nào không biết song hiệu ứng chắc chắn là vô cùng nổi bật.
Hành động của Tào Quảng lập tức thu hút sự chú ý của nhiều người, sau khi thấy anh ta phun ra được lửa ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, có người còn khẽ hô ra tiếng: “Kia là đặc quyền sân chơi à?”
Người ra sân thứ hai chính là Chu Lê, gã nhặt một cụ đá lên, sau khi cục đá bị ném đi và rơi xuống đất thì phát nổ, kỹ năng này trông hiện đại hơn thuật phun lửa nhiều.
Đám người vây xem ngớ ra, thi nhau xì xào bàn tán: “Hai tên kia mở ra sân chơi hở?”
“Đặc quyền gì mà tệ quá vậy?”
Nào chỉ tệ không, căn bản là quá bủn xỉn!
Bấy giờ Trác Liễu cũng sử dụng thuật lơ lửng, hắn bay thấp quá nên không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra.
Tào Quảng ráng thuyết minh thay bạn mình: “Anh bạn à, thuật lơ lửng của ông hay phết nhở, khỏi cần cầu cũng bay được qua vách núi luôn.”
Anh ta vừa dứt lời, Trác Liễu đã thở hồng hộc đáp đất, lau mồ hôi nói: “Khụ, khoảng cách rộng hơn một mét thì tôi chịu.”
Vách núi rộng hơn một mét thì nhảy qua là được rồi, bày vẽ dùng thuật lơ lửng làm chi?
Bên phía Trang Nghĩa đã chuẩn bị xong, kỹ năng của hắn gây kích thích thị giác nhất, dù sao cũng từ một thằng đàn ông vai u thịt bắp biến thành mỹ nữ mà, hơn nữa còn là một mỹ nữ vô cùng gợi cảm, nóng bỏng mắt.
Chu Lê chạy lại tâng bốc: “Uầy ông bạn này… Này…” – Gã suy nghĩ hồi lâu cuối cùng cũng nghĩ ra nên khen khía cạnh nào: “…Ngực to thật!”
Trang Nghĩa: “…” – Chỉ muốn nhấc giày cao gót đạp cho Chu Lê một phát vào mông.
“Đồ lưu manh!” – Ngoại hình Trang Nghĩa biến thành mỹ nữ nhưng giọng nói vẫn là của đàn ông.
Màn phô trương như biểu diễn xiếc của bọn họ khiến người xung quanh nhìn muốn rớt tròng mắt.
“Chuyện gì thế này? Sao cả bốn người đều có đặc quyền?”
“Không thể nào, thông báo nói chỉ có hai người được đặc quyền thôi mà?”
“Mấy ông bị ngu à, sao đặc quyền có thể là kỹ năng cấp thấp được?”
“Nhưng thế giới này cấm dùng kỹ năng mà, vì sao bọn họ lại…”
Có người kịp phản ứng lại, ngạc nhiên thốt lên: “Chẳng lẽ đạt được nhờ mở hòm kho báu à?”
“Vãi, đùa nhau hả? Trong hòm kho báu giấu đồ tốt vậy sao?”
“Bọn này mỗi người được một khẩu súng lục.”
“Bọn tôi là hiệu quả trị liệu toàn đội, các vết thương đều lành lại.”
“Bọn tôi mỗi người được một bánh bao nhân thịt…”
Anh bạn cuối cùng thành công thu hút sự chú ý của mọi người: “Bánh bao thịt bình thường à?”
Thanh niên bèn lôi chiếc bánh bao vẫn còn nóng hôi hổi ra, cắn một miếng rồi bình tĩnh nói: “Mùi vị còn chẳng bằng bánh bao bình thường, cảm giác cứ có mùi cương thi phảng phất ấy.”
Trong lòng mọi người lập tức cân bằng lại – Số thanh niên này thực sự quá nhọ!
Nhóm bốn thanh niên tàn phế kỳ thực không cần thiết phải để lộ kỹ năng của mình, bọn họ làm vậy hoàn toàn là vì Tạ Tịch.
Tạ Tịch cảm thấy vô cùng ấm áp, cậu khẽ nói: “Cám ơn!”
Bọn họ nhỏ giọng đáp lại: “Đại ca nói gì thế, nếu không có đại ca thì bọn em chết chắc lâu rồi.”
Tạ Tịch mỉm cười, không nói thêm gì nữa.
Mục đích cậu cứu người không hề cao thượng như vậy, trên cả là vì qua ải, nhưng có thể cứu được bốn người này cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.
Bấy giờ, thanh nhiệm vụ phụ vẫn luôn im ắng của Tạ Tịch đột nhiên xuất hiện chỉ dẫn mới – (10) Chữa trị cho một trăm người.
Tạ Tịch giật mình, vội chia sẻ nhiệm vụ với Giang Tà.
Giang Tà ghé sát vào tai cậu thì thầm: “May mà em là người mở hòm kho báu đấy.”
Nếu không mở ra kho báu kia, nhiệm vụ phụ này của Tạ Tịch đúng là chẳng dễ hoàn thành, chữa trị cho một trăm người không khó nhưng số lượng nhiều như vậy khó mà đảm bảo trong đó không xuất hiện mấy loại người lòng tham không đáy như nhóm Vân Điệp, đến lúc đó cứu người không được ngược lại còn hại chính mình.
Hiện tại thì không sợ nữa rồi, có màn phô diễn của nhóm bốn thanh niên tàn phế, bọn họ lại đi ra cùng nhau, ai cũng ngầm hiểu thuật trị liệu là phần thưởng kho báu.
Chỉ cần không có tiền đề giết người sẽ được kế thừa đặc quyền, ai cũng không dám tổn thương Tạ Tịch.
Vú em có một không ai, ngu gì mà tự chặn mất đường lui của mình?
Giang Tà nói: “Em đợi anh một lát!” – Mũi y thính vô cùng, mùi gì cũng ngửi được, kể cả mùi thi thể.
Chẳng bao lâu sau Giang Tà đã quay lại, trong tay cầm một bó hoa tường vi.
Tạ Tịch biết kia là thứ gì, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, nói: “Tôi không yếu ớt như anh nghĩ đâu.”
Giang Tà đáp lại một cách đương nhiên: “Có kỹ năng thì sao không dùng chứ?”
Tạ Tịch cong mắt cười: “Cảm ơn!”
Giang Tà nói: “Không cần cảm ơn.”
Cõi lòng Tạ Tịch ấm áp, đồng chí Giang Tà lại dựa vào thực lực tự hạ điểm bản thân: “Hôn cái là được.”
Nụ cười trên môi cậu cứng đờ, cầm lấy hoa tường vi trắng quay ngoắt đi nối tay chân cho người khác.
Người chơi đi ra từ trò Gà Con Tổng Động Viên thương tật rất nhiều, dù sao toàn bộ hành trình đều phải chiến đấu kịch liệt.
Tạ Tịch lại gần khiến bọn họ vô cùng cảnh giác, nhưng sau khi cậu trình bày rõ ý định, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm một cách khó tin.
Bọn họ cũng nhìn thấy màn trình diễn của nhóm Chu Lê, song cụt tay cụt chân nên không muốn xúm vào góp vui.
Tạ Tịch nói rõ ràng xong, bọn họ đều vô cùng kích động: “Cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Tạ Tịch lắc đầu nói: “Tiện tay cứu giúp mà thôi!” – Cậu chỉ đang làm nhiệm vụ, không cần bọn họ cảm kích.
Khu nghỉ ngơi không đông người lắm, cậu nối lại bộ phận cơ thể cho cả thảy mười hai người.
Nhóm Chu Lê đều rất xúc động: “Đại ca đúng là người tốt!”
Tào Quảng cảm thán: “Chẳng trách đại ca may mắn thế!”
Trác Liễu nói: “Một tấm gương sống hành thiện tích đức sờ sờ ngay trước mắt!”
Góc nhìn của Trang Nghĩa bao giờ cũng đặc biệt: “Lớn lên còn đẹp nữa chứ…”
Người được cứu giúp đều thi nhau quỳ xuống gọi ba, người không được giúp cũng muốn chen lại xem mặt, lỡ sau này cụt tay cụt chân còn dễ tìm đại sư nối lại cho.
Nhiệm vụ của Tạ Tịch còn thiếu tám mươi tám người nữa, ước gì bây giờ bọn họ tháo tay ra lắp vào cái mới…
Khụ, cậu tùy tiện nghĩ vậy thôi.
Nơi này ít người cần chữa trị cũng không cần phải cuống, dù sao đợi qua hạng mục thứ ba, tiến vào mê cung dưới lòng đất, người cụt tay chân khẳng định không chỉ có bấy nhiêu, tùy tiện gắn tí cũng đủ hoàn thành nhiệm vụ.
Tạ Tịch nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nhóm bốn thanh niên tàn phế không muốn tách ra chút nào: “Đại ca…”
Tạ Tịch bảo: “Còn nốt hạng mục cuối, cố gắng lên, hẹn gặp nhau ở mê cung dưới lòng đất.”
Câu nói này khiến bốn người tỉnh táo lại, rối rít nói: “Được, hẹn gặp nhau ở mê cung dưới lòng đất.”
Cũng hạng mục cuối cùng rồi, Giang Tà đàng hoàng hẳn: “Em lên rút thăm đi.”
Tạ Tịch nào dám để y động tay, cậu chỉ động lên rút thẻ.
Tên trò chơi cuối cùng vẫn không bình thường như trước.
Tạ Tịch nhỏ giọng đọc lên: “Giấc Mơ Hóa Thực?”
Trò chơi gì đây?
Giang Tà cũng ngó đầu nhìn sang: “Nghe không tệ nha!”
Bấy giờ thiếu niên cương thi phụ trách khu rút thẻ lên tiếng: “Đây là hạng mục đôi, tổ đội có hiệu lực, lập tức tiến vào trò chơi.”
Lại là hạng mục đôi à?
Tạ Tịch hơi khẩn trương, cậu nhìn về phía Giang Tà, hỏi: “Liệu có phải là kiểu đối chiến không?”
Giang Tà trấn an: “Không sao đâu, chúng ta có đặc quyền mà.”
Đặc quyền bọn họ được cho khi mở ra sân chơi là miễn dịch vết thương trí mạng, đồng nghĩa với việc mỗi người nhiều hơn một cái mạng, kể cả đây là trò chơi đối kháng cũng không sao, Giang Tà hoàn toàn có thể đưa mạng mình cho Tạ Tịch.
Tạ Tịch thở phào: “Cũng đúng, nếu là kiểu đối chiến, anh chỉ cần giết tôi rồi thông quan trực tiếp là được, cùng lắm tôi lại đi rút thăm thêm một hạng mục nữa.”
Giang Tà giật mình, khóe miệng nhịn không được cong lên: “Không có khả năng, chỉ có thể là em giết tôi.”
Tạ Tịch rất không đồng tình: “Tay anh đen như vậy, lỡ rút trúng hạng mục trò chơi khó nhằn nhất thì phải làm sao?”
Cõi lòng Giang Tà mềm nhũn, y nói: “Trước khi gặp em, mỗi lần rút thăm tôi đều chọn trúng mục khó nhất.” – Nhưng vẫn thuận lợi đi đến tận giờ.
Trái tim Tạ Tịch thắt lại, không dám nghĩ sâu xem ông anh này từng trải qua những chuyện gì…
Giang Tà lại nói: “Tôi cảm thấy hai ta suy nghĩ nhiều rồi, trò chơi em rút sẽ không quá tệ.”
Tạ Tịch vẫn cảm thấy lo lắng, dù sao hai trò chơi trước chẳng mấy tốt lành gì.
Truyền tống bắt đầu, bọn họ cùng tiến vào trò chơi.
Tiếng thông báo vang lên: “Trò chơi sắp bắt đầu, mời bước vào khoang con nhộng!”
Tạ Tịch liếc mắt nhìn thấy hai khoang con nhộng được đặt song song.
Giang Tà nhận xét: “Bất hợp lý ghê, không phải ngủ thì nên nằm trên giường sao?”
Giường đôi, chung một chiếc chăn, cởi sạch sẽ.
Tạ Tịch: “…” – Nhanh chân bước vào khoang con nhộng trước.
Cửa khoang khép lại, trò chơi chính thức bắt đầu, Tạ Tịch cảm thấy mí mắt nặng trĩu.
Giấc Mơ Hóa Thực…
Ý là muốn cậu nằm mơ sao? Nhưng nếu tự mình mơ thì cần gì hạng mục đôi?
Tạ Tịch nhắm mắt lại, dần chìm vào giấc mộng đẹp.
Đợi đến lúc mở mắt ra, Tạ Tịch sững người.
Cậu ngồi trong một phòng học rộng rãi, đầu óc thì rối bời, cứ có cảm giác sai sai đâu đấy nhưng lại không biết được là sai ở đâu.
Cậu đang ngồi trên giảng đường đại học sao? Nhưng không phải cậu…
Cậu làm sao? Hình như không có gì bất thường cả.
Đúng vậy, cậu vất vả lắm mới tích cóp đủ tiền học phí, vất vả lắm mới thi được vào chuyên nghành mình mong muốn, nhập học đã được nửa năm rồi, có gì sai đâu?
Tạ Tịch đè tay lên huyệt thái dương, bình tĩnh lại.
Bấy giờ tiếng chuông báo đột ngột vang lên, cả lớp xôn xao tiếng bàn tán.
“Nghe nói thầy giáo mới đẹp trai lắm đó!”
“Tuổi còn trẻ mà đã lên chức giáo sư, trâu bò thật!”
“Giáo sư đã là gì? Thầy còn chủ trì một hạng mục nghiên cứu khoa học có thể thay đổi cả thế giới kìa!”
“Đẹp trai lắm hả? Có thật là đẹp trai lắm không?”
“Bà gặp là biết á!”
Tạ Tịch rất yên lặng, cậu khẽ đẩy cặp kính, cúi đầu đọc sách.
Cửa phòng mở ra, có người bước vào, giảng đường được thiết kế theo dạng bậc thang vốn đang ồn ào náo nhiệt đột nhiên lặng ngắt như tờ, yên lặng đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi.
Sao thế?
Tạ Tịch ngẩng đầu lên, tò mò nhìn sang…
Một thanh niên đứng trên bục giảng, người mặc chiếc áo sơ mi màu xám tro, ống tay áo xắn đến khuỷu tay, cánh tay thon dài và mạnh mẽ chống lên thành bục.
Giọng nói của y trầm thấp, bất ngờ vang lên giữa giảng đường yên tĩnh như tiếng đàn Cello độc tấu ngân vang trong buổi hòa nhạc.
“Chào các bạn sinh viên, tôi là giảng viên phụ trách môn chuyên ngành kỹ thuật phần mềm của các bạn trong học kỳ này. Tôi tên Giang Tà.”
Tạ Tịch ngẩng đầu, tầm mắt rơi vào đôi con ngươi dị sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.