Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 11: Đánh không lại, vậy vào chung team với bọn họ là được




Dịch: Vivian Nhinhi
Biên: Niệm Di

***
“Không, mẹ chú không thể nào giết người được!” Mạnh Trường Thọ nói với giọng cương quyết: “Pháp y cũng đã đưa ra kết luận, về cơ bản mẹ chú không thể nào là hung thủ được. Vả lại cùng ngày hôm đó, mẹ chú và con trai chú, Mạnh Thần, cũng đều mất tích luôn.”
Mạnh Trường Thọ tựa lưng vào ghế sô pha, khi hồi tưởng lại những điều này, dường như ông ta đã không còn chút sức lực nào nữa. Ông ta kể tiếp với bộ dạng cực kì khổ sở: “Mấy ngày sau, cảnh sát phát hiện ra mẹ chú và Thần Thần nằm trong quầy hàng của một cửa hàng chuyên bán đồ tươi sống ở khu phố cổ. Theo tư thế cuối cùng lúc tử vong của hai bà cháu thì thấy, mẹ chú vẫn luôn che chở cho Thần Thần. Nói cách khác, lúc ấy còn một người thứ ba có mặt, kẻ đó mới là hung thủ thực sự!”
“Bà ấy không phải hung thủ, nhưng bà ấy biết trong tủ đông của tiệm mình có giấu thi thể lại cố ý giấu diếm. Điều này chứng minh bà ấy chắc chắn có biết hung thủ, thậm chí còn rất quen thuộc nữa là đằng khác.” Rất nhanh chóng, Lệ Tuyết đã nắm được trọng điểm: “Theo như những gì chú nói, cháu cảm thấy trong lòng chú bà ấy là người cực kì hiền lành. Hung thủ có thể khiến cho một người như vậy làm trái với nguyên tắc của mình thì chắc hẳn phải là người thân thiết nhất của bà. Thu nhỏ phạm vi lại hơn nữa, có khả năng hung thủ là một trong ba anh em chú đấy.”
“Nếu như bà ấy đơn giản chỉ muốn giấu diếm việc này thôi thì cuối cùng hẳn là bà sẽ không bị hại.” Hàn Phi ra hiệu cho Lệ Tuyết không nên hạ kết luận sớm như vậy: “Cháu cảm thấy, dường như bà đang muốn cho hung thủ một cơ hội hối cải làm lại từ đầu. Bà ấy hi vọng hung thủ có thể đi tự thú. Bà cho hung thủ một tuần lễ, nhưng lại hoàn toàn đánh giá thấp cái ác trong lòng tên hung thủ kia.”
“Trước đây cảnh sát cũng từng nghĩ giống như những gì hai cô cậu vừa nói, nhưng bọn họ không tìm ra được bất cứ chứng cớ gì. Có điều, sau khi mẹ chú qua đời không lâu, thằng hai Mạnh Trường Hỉ cũng mất tích luôn. Không ai biết nó đi đâu rồi, sống không thấy người, chết không thấy xác. Hàng xóm láng giềng đều đoán già đoán non bảo nó là hung thủ.” Người đàn ông trung niên lắc đầu đầy thống khổ: “Thằng hai mặc dù có tính cách hướng nội, âm trầm thật, nhưng chú biết nó tuyệt đối không có khả năng làm chuyện như vậy. Thực tế mà nói, cả ba anh em nhà chú không ai có thể làm ra chuyện như vậy được! Rõ ràng là bọn chú mất đi người thân thiết nhất, vậy mà cuối cùng kẻ phải chịu sự hoài nghi vẫn là chú và hai người anh em!”
Cảm xúc của người đàn ông trung niên này bắt đầu kích động lên. Vừa dứt lời, ông ta bắt đầu ho sặc sụa, sau đó thò tay xuống dưới mặt bàn trà rồi lôi ra một túi thuốc to.
“Mạnh Trường Hỉ cứ thế biến mất luôn, nếu như chúng ta có thể tìm ra thi thể của ông ta thì phạm vi kẻ tình nghi sẽ được thu nhỏ thêm một vòng. Còn nếu không thể tìm được thi thể của ông ấy, vậy rất có khả năng ông ta sẽ phải gánh tội danh giết người này mãi mãi.” Thấy Mạnh Trường Thọ muốn uống thuốc, Lệ Tuyết rót cho ông một chén nước: “Ngược lại, tôi cho rằng chú hai Mạnh Trường Hỉ rất không có khả năng là hung thủ giết người, ý anh sao?”
“Không biết nữa.” Hàn Phi còn một câu nữa chưa nói ra, đó là hắn đang chuẩn bị đêm nay tự mình đi hỏi bà lão thử xem.
Nhìn tấm ảnh đen trắng của bà lão trên bàn thờ, trong đầu Hàn Phi lại hiện lên trò chơi kia.
Hắn không thể nào lấy định nghĩa người tốt và người xấu ra để đánh giá Mạnh Thi một cách qua loa. Giờ khắc này, hắn đã thấm thía sự phức tạp của nhân tính một cách sâu sắc.
Sức khỏe của Mạnh Trường Thọ không được tốt lắm, Hàn Phi với Lệ Tuyết cũng không quấy rầy nữa, hai người họ thức thời mà rời đi ngay.
Vụ án dang dở từ 10 năm trước lại bị lật ra; vụ trọng án từng chấn động một thời khi ấy, giờ đây ngoài người nhà của nạn nhân và cảnh sát phụ trách phá án ra đã không còn mấy người nhớ rõ nữa.
“Cô còn có việc nữa à?”
“Hôm nay lúc sàng lọc số liệu giúp anh, tôi phát hiện một điểm rất trùng hợp, nhà của nạn nhân Mạnh Thi và nhà của nạn nhân một vụ án khác lại nằm trong cùng một tòa. Một điểm trùng hợp nữa là hai vụ án giết người này đều xảy ra ở 10 năm trước.” Vừa dứt lời, Lệ Tuyết bèn đi ngay lên lầu.
Mạnh Thi ở tầng 3, Lệ Tuyết dẫn Hàn Phi đến tầng 4: “Anh từng nghe đến vụ án chặt thây - ghép xác mười năm trước bao giờ chưa?”
“Đừng bảo là khéo thế nhé?” Hàn Phi bỗng nhiên nhớ đến đạo diễn Khương, vốn dĩ đoàn làm phim muốn quay ở ngay hiện trường vụ án nhưng bị chủ nhà từ chối nên sau đó bọn họ mới chuyển đến căn nhà số 15 phố Bắc.
“Hung thủ vụ chặt thây - ghép xác kia đến nay còn chưa sa lưới. Hai nạn nhân đầu tiên trong vụ này được phát hiện ở tầng 4 khu tập thể số 15, là một cặp vợ chồng rất thương yêu nhau.” Lệ Tuyết dừng lại trước cửa của một căn phòng: “10 năm trước, cũng từng có cảnh sát hoài nghi hung thủ của vụ chặt thây - ghép xác và vụ giấu xác trong tủ đông là cùng một người, nhưng thủ pháp gây án trong hai vụ này lại khác nhau hoàn toàn. Nếu như hung thủ trong vụ giấu xác là kẻ có tâm lý biến thái vặn vẹo thì hung thủ của vụ chặt thây - ghép xác này là một tên ác ma từ đầu chí cuối.”
Lệ Tuyết gõ cửa phòng. Mười mấy giây sau, cửa chống trộm mới được mở ra một cái khe nhỏ.
Một ông lão gầy còm xuất hiện phía sau cánh cửa. Ông nhíu mày nhìn Lệ Tuyết và Hàn Phi đứng bên ngoài: “Cô cậu tìm ai?”
“Cháu là cảnh sát.” Lệ Tuyết giơ thẻ chứng minh cảnh sát quận tạm thời của mình ra. Thực ra, dùng cái thẻ chứng minh này không thể vào nhà lục soát được, nhưng dường như ông lão không hiểu mấy thứ này nên rốt cuộc vẫn mở cửa cho bọn họ vào với thái độ có vẻ rất không tình nguyện.
Trong căn phòng hơn 70 mét vuông, tất cả đồ đạc đều được bày biện rất ngăn nắp, có lẽ ông lão ngày nào cũng quét tước sạch sẽ.
Trên bức tường trong phòng khách có treo rất nhiều ảnh chụp, trong ảnh ông lão trông có da có thịt, khỏe mạnh rắn rỏi, trên mặt là nụ cười xán lạn. Thật khó mà tin được người trong ảnh với ông lão gầy còm trước mắt này là cùng một người.
Ngoài ông lão ra thì nhân vật xuất hiện nhiều nhất trong mấy tấm ảnh là một cặp vợ chồng trẻ. Người chồng trông chất phác, thành thật; người vợ lại hiền lành dịu dàng. Trông bọn họ vô cùng yêu thương nhau, mỗi tấm ảnh đều tràn đầy hạnh phúc.
Bên cạnh chỗ tường treo ảnh là một cái tủ kính, bên trong là rất nhiều mô hình LEGO.
“Năm nào tôi cũng chạy đến đồn cảnh sát hỏi, 10 năm nay không biết đã chạy đi chạy lại bao nhiêu lần, cô cậu bắt được hung thủ rồi à?” Trong giọng nói của ông lão ẩn chứa sự tuyệt vọng. Sờ tay lên khung ảnh đặt trên bàn, dường như đến tận bây giờ ông còn chưa chấp nhận được sự thật tàn khốc kia.
“Thực ra cháu có mấy vấn đề muốn hỏi ông.” Lệ Tuyết lấy điện thoại di động ra, liên tục mở ra mấy ứng dụng chuyên dùng của cảnh sát.
Cô ta thao tác thuần thục, vừa không ngừng đặt ra câu hỏi để dẫn dắt ông lão hồi tưởng lại, vừa không khiến ông lão cảm thấy quá thống khổ. Cách đặt câu hỏi và kĩ thuật điều tra của cô ta chuyên nghiệp hơn hẳn Trương Tiểu Thiên và Triệu Minh.
Trong khi Lệ Tuyết hỏi chuyện ông lão, Hàn Phi ngồi bên cạnh, lẳng lặng quan sát từng tấm hình trên tường.
Người trong tấm ảnh chính là Ngụy Hữu Phúc, người mà hắn phải đóng vai.
Trong “Cuộc Sống Hoàn Hảo”, bà lão ở tầng 3, Hàn Phi ở tầng 4.
Ở hiện thực, bà lão cũng ở tầng 3, mà căn nhà ma nơi hai vợ chồng Ngụy Hữu Phúc bị sát hại lại ở tầng 4.
Mặc dù bố cục kiến trúc không giống nhau cho lắm nhưng sự trùng hợp kinh người này làm Hàn Phi ý thức được một điều. Hắn đang cực kì hoài nghi con quỷ mà tối qua hắn gặp ở trong game chính là vợ của Ngụy Hữu Phúc, người phụ nữ bị hung thủ sát hại trong nhà vệ sinh kia.
Vào giờ khắc này, những manh mối thoạt nhìn có vẻ chẳng liên quan lại giao hội với nhau, mà điểm giao hội này chính là bản thân Hàn Phi.
Thông qua những câu hỏi của Lệ Tuyết, Hàn Phi dần hiểu rõ về gia đình Ngụy Hữu Phúc, có thể nói bọn họ đều là người tốt tuân thủ pháp luật.
Nếu như không gặp phải chuyện ngoài ý muốn thế này, chắc chắn bọn họ sẽ sống rất hạnh phúc.
”Bọn họ lúc sinh thời không phải loại người tràn đầy ác ý kia.”
Trong lòng Hàn Phi dần dần xuất hiện một ý tưởng cực kì táo bạo:
“Nếu mình muốn sống sót trong cái trò chơi võng du chốn âm phủ đầy rẫy ma quỷ và quái vật kia, trước tiên mình phải có một căn nhà an toàn mới được. Nếu có thể làm vợ chồng Ngụy Hữu Phúc chấp nhận, mình có thể sống chung với bọn họ trong căn nhà ma đó! Như vậy, xem như tình thế vốn đã tuyệt vọng trước mắt của mình đã có một con đường sống rồi!”
Người đáng lẽ đã chết từ lâu lại xuất hiện trong trò chơi, không cần biết bọn họ là người hay là quỷ, Hàn Phi cũng quyết định phải dung nhập bản thân vào đó.
Mắt Hàn Phi sáng lên, hắn đứng dậy, bước sang ngồi xuống bên cạnh ông lão.
Trong ánh mắt tò mò không hiểu của ông lão và Lệ Tuyết, Hàn Phi quay sang nhìn ông lão và bảo: “Dạ thưa bác, thực ra cháu với anh Hữu Phúc là bạn bè thân thiết, bác có thể nói cho cháu biết anh ấy còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành được không ạ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.