Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 127: Tôi chỉ là nhân viên tạm thời




Dịch: Vincy Nguyen
Trên thế giới này có cả người tốt và người xấu.
Ở thế giới tầng sâu cũng như vậy, một số lệ quỷ khi còn là con người thì xấu xa độc ác, sau khi chết chúng trở nên tồi tệ hơn và trở thành những ác quỷ gieo rắc nỗi tuyệt vọng; nhưng cũng có những oan hồn vì oan sai mà chết, trong lòng chúng vẫn giữ được thiện tâm.
"Em tên gì? Khi nào có cơ hội, anh sẽ dẫn em đi gặp anh trai."
"Em là Đom Đóm, mẹ em bảo trên thế giới này có một loại côn trùng có thể phát sáng trong bóng tối, nó được gọi là đom đóm đấy, nhưng em chưa nhìn thấy nó bao giờ."
“Bố mẹ mong con trai thành rồng thì nhiều, nhưng mong con trở thành côn trùng thì là lần đầu anh thấy đấy.” Hàn Phi yêu cầu đứa trẻ mau chóng cầm quả bóng rời đi: "Em đừng đến đây chơi nữa, cho anh biết địa chỉ nhà em, anh sẽ đến tìm."
"Mẹ con em ở khách sạn bên cạnh cửa hàng tiện lợi. Mẹ không chịu đi, hình như là đợi anh trai trở về."
Đứa trẻ có vẻ hơi khó nói, sau khi chủ động cho Hàn Phi biết địa chỉ nhà liền cầm quả bóng chạy đi.
"Thằng bé này thật là thú vị..." Nhìn lại bức tường ở con ngõ một lúc lâu, Hàn Phi thật sự quan tâm đến những bóng đen trên tường hơn, tất cả những "người" đã từng làm nhân viên bán hàng ở đây dường như cuối cùng đều bị giết chết, còn tàn hồn thì bị giam cầm ở trên bức tường này.
Theo thời gian, trên tường dày đặc những bóng hình người mờ nhạt, và mỗi bóng hình người tượng trưng cho một nhân viên.
"Đây có lẽ không phải là lần đầu tiên Đom Đóm chạy vào ngõ chơi, nhưng những con quỷ trên tường không những không giết chết và chiếm đoạt linh hồn của nó, mà họ còn chủ động chơi đùa cùng nó."
"Khi mình vừa mở cửa, quỷ trên tường dường như muốn giúp Đom Đóm ẩn náu, không ai có bất kỳ thay đổi nào để làm lộ vị trí của nó."
Những tàn hồn trên tường rất cố gắng bảo vệ Đom Đóm, từ góc độ này, Hàn Phi cảm thấy những tàn hồn đó có thể trở thành bằng hữu của mình.
"Xem ra hầu hết các đồng nghiệp và tiền bối của mình đều là người tốt nha!"
Nhìn bức tường ở con ngõ sau, Hàn Phi khẽ cúi đầu: "Đây là ngày đầu tiên tôi đi làm, xin các tiền bối chiếu cố nhé."
Hắn thấy trên tường vẫn không có gì khác thường liền vào nhà, vừa định đóng cửa lại thì mơ hồ nhìn thấy trên tường có bóng dáng người chậm rãi chuyển động, dường như mọi người đang bàn luận gì đó.
"Những nhân viên bán hàng trước đây đều bị phong ấn trong tường, mình tò mò tại sao quản lý cửa hàng lại không giết họ vĩnh viễn để loại trừ hậu họa? Quản lý cửa hàng vẫn cần tàn hồn của họ để kiểm soát sức mạnh của họ sao?"
Sức mạnh linh hồn của loại trong lòng còn mang tiếc nuối không phải là đặc biệt mạnh, nhưng khi hàng trăm tiếc nuối tập hợp lại với nhau thì đó là một sức mạnh vô cùng kinh khủng.
"Leng keng!"
Chuông gọi hồn ở cửa lại vang lên, Hàn Phi đang định bước vào nhà thì chiếc nhẫn của người chủ nhà trên ngón tay truyền đến một cơn ớn lạnh.
Khẽ vuốt vết nứt trên chiếc nhẫn, Hàn Phi trốn ở trong phòng xử lý rác thải liếc mắt nhìn ra bên ngoài.
Anh chàng nhân viên một mắt đứng trong quầy thu ngân, trước mặt anh ta là một người phụ nữ mặc đồ đỏ cao gần hai mét rưỡi.
Người phụ nữ trùm một chiếc khăn cô dâu màu đỏ như máu và mặc một chiếc váy cưới lớn màu đỏ, nhưng trên ngực lại đeo một bông hoa màu trắng.
Gần như cùng lúc người phụ nữ đó xuất hiện, nhiệt độ trong cửa hàng tiện lợi giảm xuống mức đóng băng, nhân viên một mắt trở nên rất lịch sự, nghiêm túc tiếp đón người kia.
Hầu hết thời gian đều là nhân viên một mắt đặt câu hỏi, người phụ nữ chỉ thỉnh thoảng gật đầu, Hàn Phi hoàn toàn không nghe rõ cuộc đối thoại giữa họ, chỉ mơ hồ nghe thấy cái gì mà cúng tuần, hồi hồn, tòa nhà chết chóc, số 144 v.v.
Vài phút sau, nhân viên một mắt bước ra khỏi quầy thu ngân và ra hiệu cho người phụ nữ đi theo anh ta vào nhà kho.
Khi người phụ nữ cao hơn hai mét xoay người, cô ta dừng lại một chút hướng về phía phòng xử lý rác nơi Hàn Phi đang ẩn náu, khăn trùm đầu bị gió thổi bay, Hàn Phi nhìn thấy cái miệng nứt ra.
"Cô ta phát hiện ra mình sao?"
Người phụ nữ không làm khó Hàn Phi, cô ta từ từ tiến vào nhà kho với một gói hàng đầy máu trên tay.
Không có tiếng động bất thường nào phát ra, chỉ là ánh sáng trong nhà kho đột nhiên mờ đi rất nhiều.
Tiếng ho khan vang lên, nhân viên một mắt bước ra khỏi nhà kho, trên lưng mang theo một người giấy có chiều cao tương đương người thường, người giấy kia mang một nụ cười trên mặt, hai tay che mắt nhân viên bán hàng.
Người phụ nữ mặc váy cưới cũng bước ra, nhưng gói hàng dính máu trên tay đã không còn nữa.
Chuông gọi hồn vang lên, nhân viên một mắt cõng người đàn ông giấy, cùng người phụ nữ mặc váy cưới rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
"Người giấy mà một mắt cõng đi hoàn toàn khác với người giấy bình thường, biểu cảm trên khuôn mặt giống như người sống vậy, liệu đây có phải là chủ cửa hàng không nhỉ?"
Nhiệt độ trong cửa hàng đã trở lại bình thường, Hàn Phi lặng lẽ đi tới cửa kho, bên trong nhà kho sáp trắng đã tắt, tối đen như mực.
"Cho dù người giấy được một mắt cõng đi không phải là chủ cửa hàng thì cũng có một phần ý thức của ông chủ. Dù sao thì biểu hiện của người giấy này cũng gần như là không có gì khác biệt so với người sống, nó còn biết che mắt của nhân viên, có vẻ như là lo lắng một mắt sẽ nhìn thấy gì đó."
Hàn Phi không tin một người giấy bình thường lại thông minh như vậy, phỏng chừng là chủ cửa hàng đang điều khiển nó.
"Thực lực của người phụ nữ mặc váy cưới rất mạnh, mình cảm thấy còn đáng sợ hơn cả Từ Cầm. Cô ta dường như muốn nhờ chủ cửa hàng giúp đỡ, cái gói hàng kia chắc là thù lao."
Lần theo vết máu trên mặt đất, Hàn Phi đi đến kệ hàng cuối cùng trong nhà kho.
Cảm giác thật khó chịu khi bị những người giấy nhìn chằm chằm, nhưng sau khi vừa quay lại đây Hàn Phi cũng nhận ra một điều.
Khi hắn đến đây lần đầu tiên, ánh mắt của những người giấy đó không khác gì những người sống, và chứa đựng nhiều cảm xúc khác nhau.
Còn lần này đi vào, ánh mắt của những người giấy đó rất đờ đẫn, tựa như là mất đi linh hồn vậy.
“Vết máu dừng ở đây.” Hàn Phi nhìn chằm chằm một người giấy trước mặt, bỏ nó xuống.
Giữa người giấy và bức tường có một khoảng trống, Hàn Phi nhìn vào trong thì thấy một chiếc quan tài được giấu sau kệ hàng cuối cùng.
"Thật là bí ẩn." Hàn Phi nhớ kỹ vị trí của tất cả người giấy, sau đó bỏ ra một vài người giấy rồi chui vào kệ hàng.
Khi hai tay của hắn chạm vào nắp quan tài, quỷ văn thét lên một tiếng thấu tim, đau đến không chịu nổi, vấn đề là không phải chính Hàn Phi bị đau.
"Người anh em à, chịu đựng một chút thôi."
Gói hàng do người phụ nữ mặc váy cưới gửi đến đã được mở ra, tấm vải đỏ dính máu rơi xuống một bên, Hàn Phi dùng hai tay đẩy nắp quan tài ra.
Bên trong quan tài là thi thể của những người khác nhau, và ở giữa những cỗ thi thể được ghép lại, có một người giấy đỏ như máu, to bằng lòng bàn tay.
Người giấy nhắm mắt lại như thể anh ta đang ngủ vậy.
Nếu như nhìn kỹ sẽ phát hiện trên người giấy có vô số khuôn mặt oan hồn đau khổ gào thét, trong đó có rất nhiều gương mặt Hàn Phi đã từng nhìn thấy trong ảnh chụp ở phòng chuẩn bị nhân viên.
"Người giấy này muốn có thân thể thật sao?"
Hàn Phi đang hết sức chăm chú và căng thẳng thì trong phòng đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Cứu tôi với, cứu tôi với..."
Hàn Phi giật nảy cả mình, suýt chút nữa thì ngã vào quan tài rồi.
Hắn mở to mắt nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện giọng nói đó phát ra từ sáp trắng.
Ngồi xổm bên cạnh ngọn nến, Hàn Phi nhìn chằm chằm đối phương, trên mặt nó giống như là viết ra bốn chữ giết người diệt khẩu vậy.
"Anh là nhân viên mới à? Nguyền rủa trên người anh hiện tại còn chưa sâu, anh mau tranh thủ đưa tôi ra khỏi đây đi, tôi sẽ trả ơn anh!" Mặt người trên sáp trắng vô cùng mơ hồ, nó cố gắng hết sức để tạo ra âm thanh: "Người giấy đi rồi, nó rất hiếm khi rời khỏi cửa hàng, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy."
"Chỉ là một ngọn nến mà muốn thuyết phục tao sao? Tao tuyệt đối trung thành với quản lý cửa hàng, mày không thể làm lung lay được tao chỉ bằng vài lời nói." Ánh mắt Hàn Phi tràn đầy sát khí.
"Anh đã cậy nắp quan tài của quản lý cửa hàng vào ngày đầu tiên đi làm, đây mà là tuyệt đối trung thành hả?"
"Tao chỉ muốn tìm hiểu thêm về nó thôi."
"Anh là một người thông minh, chúng ta đừng lãng phí thời gian nữa." Khuôn mặt trên ngọn nến không ngừng kêu khóc: "Anh có biết tại sao những ngọn nến trong cửa hàng này có thể cháy suốt đêm không? Anh có biết tại sao ánh sáng từ những ngọn nến này lại khiến những cô hồn dã quỷ đi qua cảm thấy dễ chịu không?"
"Tại sao?"
"Tất cả những ngọn nến trong nhà kho đều là thi sáp. Tất cả đều được tạo ra từ thân thể quái vật và tàn niệm của nhân viên bán hàng. Nó thích nghe tiếng kêu khóc của tàn niệm khi bị đốt lửa." Khuôn mặt trên ngọn nến bắt đầu trở nên méo mó: "Anh không đi nhanh lên thì sớm muộn gì cũng sẽ bị biến thành ngọn nến thôi! Tôi biết cách giải trừ nguyền rủa, anh mau dẫn tôi đi cùng, tôi sẽ giúp anh giải trừ nguyền rủa!"
"Mày hình như là biết rất rõ về quản lý cửa hàng nhỉ?"
"Tôi đã từng là nhân viên bán hàng ở đây. Bản thể của quản lý cửa hàng chính là người giấy màu máu trong quan tài. Nó là một vật phẩm bị nguyền rủa đặc biệt, bởi vì nó không ngừng hấp thu oán niệm và từ từ có ý nghĩ của riêng mình. Tất cả những ai bước vào cửa hàng đều sẽ trở thành mục tiêu của nó. Nếu như không trở thành một món hàng thì cũng sẽ trở thành một nhân viên bán hàng, rồi cuối cùng đều sẽ không có kết cục tốt đẹp gì cả! Nhân viên của cửa hàng chúng ta đều chết! Hơn nữa cái chết còn không được yên bình, nhân tính còn sót lại sẽ bị người giấy hấp thu và trở thành một phần của nó." Khuôn mặt trong ngọn nến nói bằng tiếng khóc nức nở.
"Nhân tính của toàn bộ nhân viên cửa hàng đều bị người giấy màu máu hấp thu sao?"
"Đúng thế." Khuôn mặt trong nến liếc nhìn chiếc quan tài sau kệ hàng: "Nó càng ngày càng hấp thu nhiều nhân tính và oán niệm, dần dần hình thành ý thức của chính mình. Thường thì nó sẽ giấu ý thức vào một người giấy nào đó, để bản thể của mình trong quan tài và nuôi dưỡng bằng máu thịt. Tất cả những người giấy trong cửa hàng này có thể đều là bản sao của nó..."
"Nói như vậy, chẳng phải là chúng ta đều bị nó nhìn thấy sao?"
"Nhưng đêm nay khác! Nữ quỷ mặc váy cưới kia đã mang đến trái tim và cái đầu người quan trọng nhất cho người giấy quản lý cửa hàng làm thù lao, với điều kiện người giấy cần phải giúp nữ quỷ đó giết một người." Khuôn mặt trên sáp trắng biết rất nhiều chuyện, nó được bày ở trên kệ hàng nên nghe trộm được rất nhiều thứ: "Người đó sống trong tòa nhà chết chóc. Điều này vô cùng nguy hiểm. Quản lý cửa hàng phải tập hợp tất cả oán niệm và sức mạnh thì mới có cơ hội thành công để giết chết đối thủ. Một khi tiêu diệt đối thủ thành công, nó có thể thu được nhiều thứ hơn và tăng tốc độ phát triển của mình. Đến lúc đó chúng ta có muốn trốn cũng không trốn nổi đâu."
"Nói như vậy thì đêm nay là cơ hội duy nhất à?"
"Mau tận dụng cơ hội đi, nó sẽ không bao giờ đến nữa đâu!" Khuôn mặt trên sáp trắng điên cuồng thuyết phục: "Nguyền rủa của quản lý cửa hàng sẽ ngăn cản anh tiếp cận bản thể của nó và cấm anh rời khỏi cửa hàng tiện lợi, một khi anh bị kích hoạt nguyền rủa thì anh sẽ phải chịu đựng rất nhiều đau đớn. Nhưng nếu như nó bị trọng thương thì nguyền rủa sẽ bị suy yếu, và sự đau đớn mà anh phải chịu đựng cũng sẽ yếu đi. Thế nên đừng có đắn đo nữa, hãy đưa tôi đi cùng với anh đi! Đây là cơ hội duy nhất để chúng ta trốn thoát, và tôi sẽ chỉ cho anh cách giải trừ nguyền rủa."
"Chờ một chút, nếu như quản lý cửa hàng bị trọng thương, vậy thì tại sao chúng ta phải rời đi?"
"Một khi đã bị nó nguyền rủa thì trước mặt nó sẽ không có sức phản kháng đâu! Van xin anh đấy, hãy nghe lời tôi đi! Mau đưa tôi cùng đi đi."
"Đừng nóng vội, hiện tại tao có một ý tưởng hay hơn đấy." Hàn Phi nhìn chằm chằm quan tài sau kệ hàng với vẻ mặt kỳ quái: "Nếu ngày đầu tiên đi làm mà tao đã làm cửa hàng đóng cửa rồi thì sau này làm gì còn ai thuê tao nữa chứ?"
Hàn Phi liếc nhìn bảng nhiệm vụ, hắn mơ hồ hiểu được tại sao nhiệm vụ lại yêu cầu mình phải sống sót qua một đêm, bởi vì sau đêm này, cửa hàng có thể sẽ không còn nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.