Dịch: Vincy Nguyen
Tiếng bước chân trên hành lang xuất hiện rất đột ngột, Hàn Phi không rõ người bên kia có phải đang đi về phía mình hay không.
Để an toàn, hắn đặt tất cả chìa khóa và tờ đăng ký cư trú của khách sạn vào trong đàn tế.
Đậy lại cái nắp đầy vết nứt, Hàn Phi thận trọng đi tới cửa phòng.
"Đông đông đông!"
Cánh cửa bị gõ vang, đối phương dừng ở cửa phòng 202.
Cửa phòng khách sạn không có mắt mèo nên Hàn Phi đành phải nhìn ra ngoài qua khe cửa, một người phụ nữ mặc áo khoác màu xanh cũ nát đang đứng ngoài cửa phòng 202.
Sắc mặt chị ta u ám, trong mắt có rất nhiều tơ máu, trên cổ có một vết bớt lớn.
Tóc được thắt nút và còn có thể nhìn thấy một ít bùn trên tóc.
"Chiếc nhẫn của người chủ nhà không có phản ứng gì. Người phụ nữ này giấu đi khí tức của mình sao?"
Hàn Phi chậm rãi mở ra một khe hở: "Chị có chuyện gì sao?"
"Thầy có phải là thầy giáo Mạnh Trường An không? Tôi vừa nhận được cuộc gọi của chủ khách sạn, anh ta nói rằng thầy muốn nhận làm gia sư." Giọng người phụ nữ có chút cứng nhắc và uể oải, chị ta có vẻ như đang ở trong trạng thái tinh thần tồi tệ, cảm giác rất mệt mỏi.
“Đúng vậy, tôi là Mạnh Trường An.” Hàn Phi mở cửa ra: “Vào trong nói chuyện đã, vừa vặn tôi có một số chuyện muốn hỏi chị.”
Người phụ nữ do dự ở trước cửa một chút, nhưng vẫn bước vào phòng 202.
Hàn Phi nhiệt tình rót một cốc nước cho người phụ nữ và hỏi: "Con của chị từng là học sinh của trường Học viện tư thục Ích Dân à?"
“Chà, con tôi trước đây rất thông minh, học hành cũng vô cùng nghiêm túc. Sau này, tôi không biết chuyện gì đã xảy ra mà thành tích học tập của cháu ngày càng sa sút, tính tình thì trở nên kỳ quặc, động một chút là kêu khóc và ném đồ đạc."
"Áp lực học tập của cháu nó quá lớn, đừng ép cháu tiếp tục học vào lúc này, cần kết hợp học tập và nghỉ ngơi để cháu được thư giãn."
"Bây giờ mà để nó thoải mái, sau này nó nhất định sẽ hận tôi! Hơn nữa không phải là cháu không muốn học, mà hình như là bị ảnh hưởng bởi thứ gì đó." Người phụ nữ nhớ lại: "Có một thằng nhóc ở cùng ký túc xá với con tôi rất xấu xa, nó thường xuyên kể cho con tôi nghe những chuyện kinh khủng, tôi nghi ngờ rằng con tôi đã bị ảnh hưởng bởi thằng súc sinh đó."
“Kể chuyện kinh khủng sao?” Hàn Phi thu nhỏ con ngươi lại: “Chị có thể cho tôi biết tên của cậu bé đó được không?”
"Nó tên là Kim Sinh, Kim trong kim thiên (hôm nay, hiện tại), Sinh trong sinh nhật."
“Kim Sinh? Kim Sinh?” Hàn Phi không ngờ tới ở cái khách sạn bên cạnh trường học lại nghe được cái tên này, hắn càng không đành lòng để cho vị phụ huynh này rời đi: “Làm cha mẹ chúng ta nhiều khi cũng không hiểu rõ con mình thực sự và thiếu cách giao tiếp hiệu quả, chị có thể kể cho tôi nghe những điều mà con chị gặp phải ở trường không? Hãy để tôi giúp chị phân tích nguyên nhân dẫn đến tình trạng học hành sa sút của cháu.”
Vốn không quen biết lại sẵn lòng lắng nghe và giúp đỡ, điều này khiến người phụ nữ cảm thấy Hàn Phi rất đáng tin cậy.
"Trường Học viện tư thục Ích Dân là trường nội trú, tôi chỉ có thể gặp con sáu tháng một lần. Trước đây con tôi vẫn khỏe mạnh bình thường, nhưng cách đây sáu tháng khi tôi đến đón con, cháu nó đột nhiên nói rằng nó bị đau đầu, ngoài ra còn có một số vết thương nhỏ khó lành như là dị ứng."
"Sau đó thì sao?"
"Tôi hỏi nó rằng ở trường nó có bị bắt nạt không, nó bảo không, nó chỉ cầu xin tôi đưa nó đi." Người phụ nữ nắm chặt chiếc áo khoác cũ nát của mình: "Gia đình tôi không có điều kiện, cho cháu vào trường này đã là quá sức rồi, tôi chỉ muốn trong tương lai nó có thể nổi bật, ai mà biết được bây giờ nó lại thành ra như thế này."
"Nói cách khác là đến tận bây giờ chị vẫn không biết vì sao cháu bỏ học à? Chị làm mẹ mà cũng vô trách nhiệm quá đi." Hàn Phi lấy ra thẻ giáo viên của mình: "Tôi là một giáo viên chuyên nghiệp với nhiều năm kinh nghiệm về giáo dục, nếu chị tin tưởng tôi, hãy đưa tôi đến gặp thằng bé ngay bây giờ."
“Thầy Mạnh à làm phiền thầy rồi.” Người phụ nữ đút tay vào túi, có chút xấu hổ nói thêm: “Hiện tại tôi không có nhiều tiền...”
"Tiền học phụ đạo sẽ bàn sau, nếu không lập tức tiến hành chữa trị vấn đề tâm lý của cháu, tôi sợ nó sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của cháu trong tương lai." Hàn Phi nhấc đàn tế ở trên giường lên: “Giáo dục không chỉ là để các em thành thạo các kỹ năng và khả năng kiếm sống, mà còn để các em hiểu được giá trị và ý nghĩa của đạo làm người.”
Chỉ trong vài câu nói, Hàn Phi đã lấy được lòng tin của người phụ nữ, chị ta dẫn Hàn Phi lên tầng ba.
Đẩy cửa phòng 301 ra, một mùi tanh tưởi ập đến, hình ảnh trước mặt có chút dọa người.
Cửa sổ của khách sạn được che phủ bởi một lớp vải đen rất dày, ánh đèn mờ phản chiếu những mảnh giấy lộn bẩn khắp sàn nhà.
Giữa phòng có treo một tấm ga trải giường ẩm ướt, bên trong căn phòng được ngăn cách bởi tấm ga trải giường, mơ hồ có thể nhìn thấy một cái đầu người to lớn.
Thằng bé đang ngồi gục trên bàn với một cơ thể tương đối gầy gò so với cái đầu của mình, nó dường như không thể đỡ nổi cái đầu đó nữa.
Mùi thối gay mũi bốc ra từ đứa trẻ dị dạng kia, nó cầm cây bút trên tay và không ngừng lặp đi lặp lại những gì đã viết trên giấy.
"Đã gần hai giờ sáng rồi, sao cháu nó còn đang học? Thức khuya như vậy thì hiệu quả không cao lắm, nỗ lực là phải được trả bằng kết quả thực tế, chứ không thể cứ dùng hành động của bản thân là xong."
Chiếc nhẫn của người chủ nhà truyền đến một chút hơi lạnh, Hàn Phi tay cầm đàn tế bước vào phòng, vén tấm ga trải giường ở giữa phòng ra, càng có thêm mùi thối nồng đậm phát tán ra ngoài.
Quan sát ở khoảng cách gần, Hàn Phi phát hiện thằng bé quả thực rất đáng sợ, có thể nhìn thấy từng mạch máu đen trên cái đầu to lớn của nó, bên trong mạch máu dường như có thứ gì đó đang cuộn trào.
Hàn Phi còn loáng thoáng nghe thấy một giọng nói phát ra từ trong đầu của thằng bé, như thể đang gọi nó trở lại trường Học viện tư thục Ích Dân.
“Em tên gì?” Mùi gay xộc vào khoang mũi, sắc mặt Hàn Phi không chút thay đổi, cứ như là mất đi khứu giác vậy.
Cái đầu to lớn từ từ quay lại, phía trên mí mắt của nó là mạch máu đang đập, tròng mắt thì đỏ hoe, dường như mạch máu có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
Hai tròng mắt nhìn Hàn Phi chằm chằm, trong mắt cậu thiếu niên tràn đầy ác ý, cầm bút trong tay mà như cầm dao.
"Sao em không đi ngủ một lát?" Hàn Phi nhìn cuốn sách bài tập trước mặt thằng bé, trên đó viết đầy những cái tên khác nhau bằng bút đỏ: "Đây đều là bạn học của em sao?"
Mạch máu trên đầu thằng bé ngày càng lộ rõ, vẻ mặt trở nên gớm ghiếc dị thường.
"Giao tiếp cần phải có phương pháp." Hàn Phi mỉm cười vẫy tay về phía người phụ nữ ở cửa: "Chị cứ ra ngoài trước đi, tôi muốn trò chuyện với đứa trẻ này một mình."
Người phụ nữ ngập ngừng rồi quay lưng rời đi.
“Cậu học trò này, mẹ em bây giờ đã đi rồi, em có biết điều này có ý nghĩa gì không?” Hàn Phi nhìn chằm chằm vào thằng bé, mỉm cười hỏi.
Thằng bé cảm thấy một chút nguy hiểm từ nụ cười của Hàn Phi, lần đầu tiên trong miệng nó phát ra âm thanh: "Thầy dám chạm vào tôi thử xem?"
"Khá là táo bạo đấy, tôi là thầy giáo, thầy giáo sao có thể đánh một học sinh được?" Hàn Phi lấy ra bài tập bị nguyền rủa từ trong ô vật phẩm và đặt nó trước mặt thằng bé, trước đó hắn đã thử nghiệm trên Khóc, vật bị nguyền rủa này sẽ tác động đến một người một cách vô tri vô giác và từ từ khống chế suy nghĩ của người đó.
"Nếu em đã không muốn đi ngủ, vậy thì làm bài đi, bắt đầu từ bài toán trung học đơn giản." Hàn Phi đặt bài tập trước mặt thằng bé, sau đó dùng năng lực Chạm vào bí mật ẩn sâu tận linh hồn, đè đầu thằng bé xuống, bắt nó phải nhìn vào sách bài tập: "So với em người thông minh hơn còn phải nỗ lực, em có tư cách gì mà không phấn đấu? Nếu hôm nay không chịu vùi đầu vào thì sao ngày mai ngẩng đầu lên được?"
Lật giở sách bài tập, những dòng chữ dày đặc lặng lẽ hiện ra, như một vòng xoáy vô hình từ từ kéo linh hồn thằng bé.
Cho phương trình x: x ^ 2 + (2m + 4) x + m ^ 2 + 5m = 0 không có nghiệm nguyên. (1) Tìm khoảng giá trị của m; (2) Nếu phương trình bậc hai một ẩn x: mx ^ 2 + (n-2) x + m-3 = 0 có nghiệm nguyên, hãy chứng minh: phương trình có hai nghiệm cùng dấu; (3) Giả sử hai nghiệm nguyên của phương trình (2) lần lượt là α và β, nếu α: β = 1: 2, n là một số nguyên, hãy tìm giá trị nguyên nhỏ nhất của m ……