Trò Chơi Hệ Chữa Trị Của Tôi

Chương 42: Mày có xứng làm diễn viên chính không?




Dịch: Laoshu
Biên: Niệm Di

***
Giọng Hàn Phi rất nhỏ, đạo diễn Khương không nghe rõ được. Có điều, hiện giờ ông ấy cũng không có tâm trạng để ý xem Hàn Phi nói cái gì.
Thân nhân của những người bị hại xông thẳng vào phim trường, cản trở việc quay phim. Nếu không xử lý tốt, việc này sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực đến bộ phim ngay.
“Xin mọi người hãy bình tĩnh! Bên phía cảnh sát đã bắt đầu điều tra lại vụ án Chặt thây – ghép xác này! Đoán chừng không bao lâu nữa là có thể tóm gọn hung thủ rồi!”
Đạo diễn Khương Nghĩa lớn tiếng hô. Ông ta hy vọng mọi người sẽ bình tĩnh lại, ai dè cơn thịnh nộ của thân nhân những người bị hại đã bị khơi dậy.
“Mỗi ngày, chúng tôi phải ép buộc bản thân không được nghĩ đến nỗi đau đớn ấy nữa. Nếu bộ phim này được công chiếu, cũng đồng nghĩa với việc phơi bày nỗi thống khổ ấy của tất cả chúng tôi ra trước ánh sáng.” Một người phụ nữ trung niên, ước chừng bốn mươi mấy tuổi, chỉ thẳng vào nhân viên công tác trong phim trường mà mắng: “Chỉ bởi vì các người nói nếu được lên phim thì sẽ nâng cao tầm ảnh hưởng, có thể kêu gọi được càng nhiều sự chú ý. Cho nên chúng tôi mới không màng đến đau khổ của bản thân, bằng lòng giao phó cho các người đoạn ký ức tuyệt vọng nhất này của mình! Thế nhưng hãy xem xem, các người đã làm những gì?!”
Bà ta giơ cao máy tính bảng của mình lên, điều chỉnh âm lượng đến mức maximum, sau đó phát lại một đoạn video.
Đây là phân đoạn người cảnh sát trẻ - do cậu Thành đóng vai chính - diễn lời thoại đầy đạo đức giả, tiến hành suy luận một cách vụng về; thậm chí, trong quá trình truy đuổi hung thủ còn gặt hái được một mối tình nữa.
Cuối đoạn video, nữ chính đã hy sinh tính mạng của mình để mở cho nam chính một cơ hội, nhờ thế chàng cảnh sát trẻ đã hoàn thành được màn tiêu diệt sát nhân một cách kỳ diệu. Tiếp đến lại là một màn khóc lóc đậm chất điện ảnh nhưng trông đầy xấu hổ.
“Đây chính là đáp án mà các người dành cho nhóm thân nhân của người bị hại chúng tôi đấy ư? Các người đúng thật là đang sỉ nhục những đau khổ mà 10 năm nay chúng tôi phải chịu đựng đấy!” Giọng mắng của người phụ nữ trung niên kia rất lớn, bà ta nói đến câu cuối cùng thì nước mắt cũng lã chã tuôn rơi.
“Thật xin lỗi vì đã phụ sự tin tưởng của mọi người. Tôi thân là đạo diễn của phim quả thật phải tạ tội với mọi người vậy. Tôi sẽ cố gắng hết sức có thể để sửa chữa thiếu sót. Có điều… hy vọng mọi người có thể thông cảm cho những người quay phim chúng tôi. Một bộ phim rất khó có thể tái hiện lại hiện thực một cách trọn vẹn. Hơn nữa, phân cảnh của nam, nữ chính cần phải chiếm tỉ lệ nhất định, đây là yêu cầu của nhà đầu tư.” Bộ phim này của Khương Nghĩa chủ yếu do 2 công ty điện ảnh đầu tư, gồm: công ty điện ảnh Hàn Quang mà nam chính là cậu Thành hiện đang đầu quân, và công ty đang đỡ đầu cho nữ chính là Văn Hóa Du Long, trong đó Văn Hóa Du Long đầu tư số tiền lớn nhất. Chủ yếu là bọn họ muốn nâng đỡ nữ diễn viên của công ty mình lên.
“Tôi không cần biết mấy người quay cái gì. Nhưng rõ ràng, còn chưa bắt được hung thủ, tại sao các người lại tạo ra kết cục như vậy?”
“Chúng tôi đồng ý giúp các người tăng sức ảnh hưởng của vụ án đã coi như có nhân có nghĩa lắm rồi. Các người còn tiếp tục quấy rối, náo loạn nữa thì chúng tôi sẽ báo cảnh sát đấy!”
“Vẫn còn mặt mũi đi báo cảnh sát cơ á? Các người đúng là đồ lừa đảo!”
“Nói chuyện cho đàng hoàng, đừng chỉ bậy chỉ bạ!”
Tâm trạng của thân nhân mấy người bị hại càng ngày càng kích động, hai bên đều mỗi người mỗi ý, thậm chí còn bắt đầu đùn đẩy lẫn nhau.
Không nhận được lời phúc đáp mình muốn, phía gia đình người bị hại bèn giơ biểu ngữ lên, không cho đoàn phim tiếp tục quay. Gã tên cậu Thành kia đứng ngay phía trước cũng nghẹn một bụng tức giận vì mấy gia đình người bị hại bắt phải quay lại tình tiết phim.
Trong quá trình tranh chấp cãi vã, không biết là bên nào ra tay trước dẫn đến cha của Ngụy Hữu Phúc bị đẩy ngã.
Vốn dĩ phim trường đã rất chật chội, lại bày biện rất nhiều thiết bị, đạo cụ quay phim. Sau khi ông cụ bị ngã thì tâm trạng người nhà nạn nhân hoàn toàn bùng nổ, bọn họ cũng chen ngã luôn gã tên Thành đang đứng ngay phía trước kia.
Một kẻ bình thường luôn xuất hiện với thân phận là thần tượng như cậu Thành thế mà lại ngã ngồi xuống đất, lớp hóa trang trên mặt cũng bị lem luốc đi, quần áo trên người còn bị in dấu một vết giày: “Mẹ nó chứ, đúng là việc gì cũng chẳng ra hồn, các người cứ chờ đó cho tôi!”
“Mày vẫn còn không biết xấu hổ mà to miệng nữa? Vừa phá án còn vừa yêu yêu đương đương. Mày diễn vai cảnh sát thật đúng là sự sỉ nhục cho những người cảnh sát chân chính! Tao vừa nhìn thấy mày là đã cảm thấy khó chịu rồi!”
“Mười năm truy vết hung thủ... Chẳng hiểu sao khi một việc nghiêm túc, đau khổ đến thế mà mày còn có thể cười đùa cợt nhả như vậy. Đây chính là cái gọi là biểu diễn của mày ư?”
Lời nói thật lòng của người nhà nạn nhân đã thực sự khơi dậy sự phẫn nộ của cậu Thành: “Đúng là một đám dân đen hung hãn, thật đáng đời khi người nhà của các người bị…”
Trong cơn xúc động, gã tên Thành lỡ miệng nói ra lời này. Tuy vừa mới nói được một nửa thì gã đã ý thức được và không dám nói tiếp nữa, song người nhà nạn nhân cũng đã kịp nghe thấy.
Vết thương trong lòng bị xé rách trong phút chốc.
Người phụ nữ trung niên đứng gần tên Thành nhất đỏ bừng cả mắt, lập tức túm lấy tóc gã. Bà ta khó chịu đến mức nói không nên lời.
“Bỏ tay ra!” Gã tên Thành rất khỏe, nhanh chóng gạt người phụ nữ trung niên kia ra, đang định bò dậy thì không biết lại bị ai đạp cho một cái.
Cơn tức trong lòng không còn gì có thể kìm hãm được nữa, gã này bèn tóm lấy thùng sắt đựng máu nhân tạo của tổ đạo cụ ở bên cạnh, không thèm nhìn ngó trước sau, ném thẳng về phía sau người mình.
“Đùng!”
Chiếc thùng sắt chứa đầy máu nhân tạo kia đập mạnh vào sống lưng của một người, chỉ cần nghe tiếng động là đã cảm thấy rất đau rồi.
Chiếc thùng trống rơi xuống đất, lăn lông lốc giữa lối hành lang. Cả hai bên lập tức yên tĩnh lại, cùng nhìn về giữa đám người.
Toàn thân Hàn Phi dính đầy máu, đang đứng chắn ngay phía trước người phụ nữ trung niên nọ. Chất dịch sền sệt dính dớp theo mặt hắn trượt xuống, đôi mắt của hắn lúc này khiến cho tất cả mọi người phải kinh hãi.
“Náo loạn đủ chưa?”
Ân thanh khàn khàn vang vọng trên hành lang. Hàn Phi giẫm lên bãi máu dưới đất, đi đến trước mặt cậu Thành: “Lời bọn họ nói không sai. Đích thực là cậu không xứng diễn vai cảnh sát. Kỹ năng diễn xuất của cậu ấy mà, theo tôi chỉ là rác rưởi mà thôi.”
Lời nói trắng trợn, giọng điệu khiến người ta không thể bắt bẻ. Khuôn mặt dính đầy huyết tương kia của Hàn Phi cứ thế nhìn thẳng vào gã tên Thành.
Giờ phút này, gã diễn viên tên Thành mới nhận ra bản thân lại cảm thấy sợ hãi, sợ đến mức không nói ra nổi một câu hoàn chỉnh.
“Chỉ vì phá vụ án này, rất nhiều người đã phải cược cả sinh mạng của bản thân. Diễn xuất của cậu quả thực quá sỉ nhục cho những gian khổ và sự trả giá của bọn họ.”
Bản thân Hàn Phi cơ hồ đang nhảy múa trên lưỡi dao mỗi tối, chỉ cần hơi sơ sẩy một chút thôi là sẽ phải bỏ mạng. Thế nên hắn hiểu sâu sắc sự tàn khốc và đẫm máu của vụ án, tuyệt đối không chỉ dùng bốn chữ “chặt thây – ghép xác” đơn giản nhẹ nhàng là có thể khái quát lên được.
Gã được gọi là cậu Thành còn chưa kịp định thần, Hàn Phi đã lại xoay người về phía thân nhân của người bị hại.
Hắn biết rõ họ tên của những người này, cũng từng nhìn hình của bọn họ.
“Con trai à, con… lưng của con không sao chứ?” Người phụ nữ trung niên vội vàng bước tới. Vừa rồi nếu như không có Hàn Phi chắn giúp, vậy thì chiếc thùng sắt đựng đầy máu giả kia đã đập trúng vào người bà ta rồi.
“Cô là Cốc Vũ, chị của Cốc Diệp phải không?” Vẻ mặt của Hàn Phi hơi dịu lại.
“Sao con biết?”
“Cháu biết rõ từng người ở đây, cũng hiểu rõ nỗi đau khổ của các cô, các chú.” Hàn Phi nói chậm lại: “Hy vọng mọi người có thể lắng nghe cháu nói vài câu đã. Lúc nãy đạo diễn Khương nói, bên phía cảnh sát đã bắt đầu điều tra lại vụ án Chặt thây – ghép xác, không bao lâu nữa là có thể bắt được hung thủ, đây hoàn toàn không phải lời an ủi mọi người, mà là sự thật.”
“Sự thật ư? Đã 10 năm trôi qua rồi, năm nào cũng đều là câu nói ấy.”
“Cháu có thể bảo đảm với mọi người, lần này nhất định sẽ bắt được hung thủ thật sự!” Hàn Phi lau vết máu trên mặt: “Nếu như trước khi bắt được hung thủ, bộ phim này còn tiếp tục biên bừa để quay, vậy thì cháu sẽ gia nhập cùng với mọi người, cùng mọi người tẩy chay nó.”
Hắn nhìn thẳng những thân nhân cả người bị hại, trong đầu chỉ nghĩ đến con quỷ trong căn hộ ma ám số 1044.
Lần này hắn không diễn nữa, mà nói ra lời từ tận đáy lòng: “Hãy tin tưởng cháu, cháu nhất định sẽ cho mọi người một sự công bằng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.